Chương 11: TÂM ĐỊA KẺ SÁT NHÂN

Phải rồi khi đó chính hắn là kẻ đã tung hỏa cầu trệt hướng để công kích thẳng vào Yuuto. Hắn cười như điên như dại rồi sau đó lại khóc rồi lại cười. Thế rồi hắn ta đã bán mình cho quỷ dữ.

“Nè nè vậy là cậu đã giết cậu ấy nhỉ? Yuuto-kun ấy! Đây là bản tính thật sự của ngươi sao? Ta tò mò thật đó”

“A-Ai đó?”-Kimoto quay lại sững sờ

“Ng-Ngu-Ngươi… Ngươi sao lại ở đây?”

“Ko quan trọng, nhưng mà nếu ta nói việc đó ra thì sao nhỉ? Tò mò ghê ta!”

“Ngu-Ngươi.. sẽ ko ai tin ngươi đâu.. bằng chứng đâu? Đ- đúng rồi bằng chứng!”

“Ha ha ko có, nhưng…. Lời ta nói ra… chả nhẽ mọi người ko tin? Huh?”

Kimoto bị dồn vào chân tường. Từng lời từng lời của người này như cố trêu tức hắn, như thể đang vờn một con chuột hoàn toàn bất lực. Quả thật, không ai có thể tưởng tượng nổi rằng con người này lại là một kẻ như thế. Nhưng nhân vật này lại nhìn Kimoto với anh mắt đầy khinh bỉ khiến cho Kimoto toát cả mồ hôi lạnh.

“Ngươi…. Ngươi muốn gì?”

“Hmmm, việc đó thì giờ ta chưa cần… nhưng ngươi sẽ trở thành tay chân của ta TỪ-BÂY-GIỜ!”

“Viê-Việc đó…”

Suy nghĩ đen tối trong lòng hắn liền bị xua tan trong khoảnh khắc, và Kimoto mở to mắt kinh ngạc nhìn trân trối đối phương. Trông thấy Kimoto như thế, nhân vật này liền mỉm cười khinh bỉ, đoạn tiếp tục thả mồi.

“Nếu tuân lệnh ta... không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ có được cô ấy. Sự thật là ta đã tính đề xuất điều này với tên phế vật kia trước tiên, thế nhưng... ngươi đã giết hắn. Maa, so ra thì cậu vẫn có tố chất hơn nên kết quả chung cuộc chắc sẽ ổn nhỉ?”

Phát cáu nhớ lại thái độ của nhân vật này luôn cợt nhả mình cho đến phút cuối vẫn không nguôi, nhưng hơn thế, trong lòng Kimoto trào lên cảm giác sợ hãi trước sự biến dạng của con người này. Không còn lựa chọn nào khả dĩ hơn, hắn đành phải gật đầu đầy cam chịu.

“Đ-Được, ta nghe lời ngươi nhưng vì Katori thôi! Nói trước là ta ko sợ ngươi đâu”-Kimoto gằng giọng xuống tỏ vẻ mạnh mẽ.

“Fufu tiếp tục giúp đỡ nhau nhé, bạn học. À không phải KẺ-SÁT-NHÂN chứ nhỉ? Ahahaha”

Cười thật sảng khoái xong, người này liền quay lưng về phía nhà trọ bước đi thẳng. Kimoto lầm bầm, “Con mẹ nó chứ! Chết tiệt” khi hình bóng đó khuất dần khỏi tầm mắt hắn ta.

Dù trong bụng muốn quên phắtt đi, dù thâm tâm cực lực chối bỏ, song khung cảnh khi ấy vẫn sờ sờ trong đầu Kimotot. Khung cảnh mà Katori phản ứng lúc Yuuto rơi xuống vực thẳm. Điều đó đã xác thực tình cảm của Katori hơn bất kỳ lời nói nào.

Hắn phải hành xử thật khéo léo. Phải bảo đảm được nơi bản thân hắn thuộc về. Hắn không thể dừng lại ngay lúc này được. Nếu tuân lệnh người đó, sẽ có khả năng hắn sẽ biến mất – và cũng có khả năng hắn sẽ chiếm lấy được Katori làm của riêng.

“Hihi, s-sẽ ổn cả thôi. Mình sẽ thật cẩn trọng. Mình không sai...”

Kimoto lại vùi mặt vào đầu gối, miệng lẩm bẩm lầm bầm những câu từ ngắt quãng.

Lần này, không còn ai ngáng đường hắn được nữa rồi.

--0—