Dịch giả: Nguyên Dũng
…
Những người xung quanh lập tức né tránh người không rõ lai lịch này, trong mắt lộ ra vẻ cảnh giác và dò hỏi.
Khi Vân Tranh giải trừ phong ấn ngày hôm qua, nàng đột nhiên đạt đến Linh giả thất giai.
Lý do tại sao đám người kia không thể nhìn ra tu vi của nàng là bởi vì Dung Thước đã đưa cho nàng một chiếc vòng tay có thể che giấu tu vi trên người.
Thường trong trường hợp không thể nhìn thấu tu vi của một người, hoặc là không có tu vi, hoặc là ở cấp bậc cao hơn những người ở đó.
Nếu nàng có linh lực dao động, vậy mọi người đều đoán rằng thực lực của nàng là không thể đo lường được, ít nhất là trên mức bọn họ.
Đây là điều Vân Tranh muốn!
Vân Tranh liếc mắt nhìn nữ tử xinh đẹp đang tức giận, bèn cất lời:
- Ngươi là cái thá gì, dám ở đó lớn tiếng mắng bổn tọa?
Nữ tử nhất thời nghẹn giọng, nhìn trừng trừng lấy Vân Tranh như muốn lột da lóc thịt.
- Các hạ đừng quá kiêu ngạo ngang ngược, cha ta vốn là gia chủ của Tô gia, một trong tam đại gia tộc ở Đại Sở quốc, còn ta là Tô Dung, đích nữ của Tô gia. Ta chẳng là cái thá gì, vậy ngài là cái thá gì?
- Trò đùa đấy à! Tô gia? Chưa từng nghe danh bao giờ.
Vân Tranh nói xong, tiếp tục lấy ra mấy chiếc lá xanh non xếp thành hàng trên không trung, nàng chậm rãi tùy ý nhìn đám người xung quanh:
- Bổn tọa đi du ngoại nơi đây phát giác ra dị động báo hiệu Thần thú xuất thế, cho nên bèn đến đây để điều tra một phen, thế mà lại có kẻ dám nói chuyện thô lỗ, thái độ xấc xược với bổn tọa…
Đột nhiên, ánh mắt nàng trở nên lạnh băng.
- Nếu như còn làm bổn tọa không vui, bổn tọa không ngại diệt Tô gia hay bất cứ gia tộc nào ở Đại Sở quốc, diệt một gia tộc đối với ta là chuyện dễ dàng như trở bàn tay.
Nói xong, Vân Tranh búng ngón tay “tạch” một tiếng.
Ngay lập tức, mấy chiếc lá xanh non bắn về hướng Tô Tĩnh và Tô Dung, sau đó bao quanh lấy cả hai…
Tô Tĩnh giật mình, định kéo Tô Dung lại nhưng đã quá muộn.
“Đùng!”
Tiếng nổ mạnh vang lên, ngọn lửa phừng phừng nuốt chửng hai người.
Làn khói dày đặc lúc sau tan dần, hai người bị lửa vần đến mức áo choàng cháy xém, rách lỗ chỗ, tóc quăn lên, hai tay ra sức che mặt.
Tô Tĩnh là Linh Vương bát giai, thương thế coi như không nghiêm trọng, nhưng Tô Dung chỉ mới Linh Vương lục giai, cho nên thương thế nặng hơn rất nhiều.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Vân Tranh không khỏi cảm thán một phen, xem ra linh lực ở thế giới này thật sự rất lợi hại, một trong những tuyệt sát kỹ của nàng cũng không giết được bọn họ, cho dù bị thương sống dở chết dở cũng không tới!
Tâm niệm phải trở nên mạnh hơn mỗi lúc một sâu sắc hơn trong tâm trí nàng.
Mặt khác, Dung Thước trốn ở một góc quan sát không khỏi nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng sau một khắc, lông mày đột nhiên cau lại.
Từ phía xa hắn đã nhìn thấy sau lớp khăn che mặt, dưới khóe môi Vân Tranh đã rỉ ra một tia máu tươi.
“Bị thương rồi…”
“Xem ra muốn sử dụng thuật pháp đó cần phải trả một cái giá nhất định. Nàng ta đối xử với bản thân như vậy đấy!”
Bỗng nhiên không hiểu sao ngực hắn có chút thắt lại.
Nhất định là bởi vì nàng không chú ý tới thân thể của mình làm ảnh hưởng lây đến hắn, Dung Thước càng nghĩ càng thấy đúng, cuối cùng trên khuôn mặt tuấn tú phát ra tia khí lạnh ngắt.
Còn Mặc Vũ ở phía sau lưng đang lặng lẽ không ngừng xoa hai tay vào nhau.
Lúc này, Vân Tranh đứng chắp tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn dáng bộ thảm hại của hai cha con nhà họ Tô.
- Bổn tọa chỉ cần một chiêu nhỏ đã khiến cha con ngươi mặt mũi xám thành tro, các ngươi cho rằng mình có thể lọt vào mắt ta sao?
Ánh mắt của nàng xẹt qua Tô Tĩnh, hắn hơi cúi đầu, chắp tay hành lễ như một vãn bối, thái độ cung kính:
- Là Tô mỗ tự đánh giá quá cao thực lực của mình, những mong các hạ đại nhân bỏ qua lỗi lầm.
Vân Tranh nghe xong cười lạnh một tiếng, ném đôi mắt sắc bén của mình về phía Tô Dung.
- Đây là cách ngươi dạy nữ nhi của mình sao?
Câu nói này chính là ngụ ý Tô Dung phải xin lỗi Vân Tranh.
Tô Tĩnh lập tức ra hiệu bằng mắt cho Tô Dung một cái, Tô Dung cắn môi, nhẹ giọng nói:
- Là tiểu nữ lỗ mãng xúc phạm các hạ, thực xin lỗi.
- Quỳ xuống.
Giọng nói không thể phân biệt được giới tính của Vân Tranh lại vang lên, giọng điệu kiên quyết không khoan nhượng.
Bàn tay Tô Dung siết chặt lại dưới ống tay áo, dùng lực mạnh tới nỗi móng tay đâm vào da thịt, máu tươi rỉ ra ngoài.
Nếu tin nàng quỳ xuống trước mặt nhiều người như vậy mà truyền ra ngoài, thể diện của nàng biết phải làm sao?
Vân Tranh liếc nhìn Tô Dung.
- Quỳ hay không quỳ?
Tô Tĩnh cảm nhận được sát khí trong mắt của Vân Tranh, bèn hạ quyết tâm đẩy Tô Dung miễn cưỡng quỳ xuống, một tiếng “bịch” nặng nề vang lên, Tô Dung đã thực sự quỳ xuống!
- Tiểu nữ còn trẻ người non dạ, không hiểu chuyện đời nên đã mạo phạm các hạ, xin các hạ rộng lượng bỏ quá cho.
Tô Tĩnh cười nói.
Tô Dung mặt ỉu xìu xuống như bánh mì nhúng nước, tuy tức giận nhưng không dám nói ra.
Ánh mắt Vân Tranh nhìn nàng ta đã bớt đi vài phần oán khí.
Vân Tranh khẽ nhắm mắt, sau đó một tia tàn nhẫn lóe lên, Tô Dung, đây mới chỉ là một phần thôi, còn sau này ngươi cứ tiếp tục phải thật cẩn thận.
- Ừm.
Vân Tranh nhàn nhạt “ừm” một tiếng, sau đó đi tới cây đại thụ cách đó không xa, dựa lưng vào thân cây, hai tay khoanh lại, chân phải khẽ nhấc lên, nhìn dáng bộ vừa nhàn nhã vừa lười biếng.
Lúc này nhiều người bắt đầu đảo mắt, động não suy nghĩ một hồi, sau đó có kẻ lớn gan bước lên hỏi:
- Nghe giọng điệu của các hạ, hình như không phải là người của Đại Sở quốc chúng ta.
Vân Tranh thản nhiên đáp:
- Tất nhiên rồi.
Rất nhiều người muốn qua việc hỏi han biết thêm một số thông tin, nhưng Vân Tranh không động thần sắc trả lời đường vòng, thậm chí còn hỏi ngược lại khiến sự tò mò đang sôi sục của đám người nguội đi đôi chút.
…
Càng lúc càng có nhiều đội nhóm đến.
Vân Tranh hơi nheo mắt, thời gian nửa cạnh giờ nàng tính toán đã đến, Thần thú sắp đến rồi!
Vào lúc nàng đứng thẳng dậy, bầy yêu thú bắt đầu nổi loạn, liên tục tấn công đội người.
Chỉ trong đúng một khắc, đã xảy ra nhốn nháo hoảng loạn.
Nàng nhón ngón chân, nhảy lên cây đại thụ, bán ngồi xổm chờ xem tình hình.
“Grao!”
“Grao!”
“Nào lên đi, bầy thú xuất hiện, Thần thú hiển thân!”
Ngay sau đó một con tuyết lang khổng lồ xuất hiện gầm lớn:
- Lão vương của chúng ta há lại để các người ngấp nghé hy vọng có được!
Nó thực sự là một con Thánh thú!
Vả lại, Thánh thú có thể nói tiếng người.
Không ít cường giả Linh Vương, thậm chí cường giả Linh Hoàng cũng bắt đầu công kích mấy con Thánh thú kia.
Đột nhiên, một luồng sáng trắng mạnh mẽ và chói mắt bùng ra từ trong hang, thổi bay con người và quái thú xung quanh đó.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc bao phủ, gió mây cuồn cuộn.
Tiếng sấm sét nổ “đùng đoàng” văng vẳng bên tai, chấn đến mức linh hồn cũng phải rung động.
Thần thú đang chuẩn bị độ Lôi kiếp!
Vào đúng lúc ấy, cây cổ thụ nơi Vân Tranh đang trú bị gió mạnh bẻ gãy, nàng mất thăng bằng ngã xuống, đoạn nàng đang tính toán để tiếp đất theo cách thích hợp nhất thì bỗng bị một cánh tay rắn chắc nâng lấy eo, cả người nàng rơi vào trong vòng tay của một khí tức trong vắt như nước, độc lạ không trùng với ai.
Vân Tranh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy chiếc cằm với đường viền quai hàm hoàn hảo.
“Dung Thước… làm sao có thể là hắn, không phải hắn ở dưới vách núi sao?”
Dung Thước cúi đầu nhìn nàng nói:
- Tu vi thấp như vậy mà vẫn dám tới nơi này? Muốn chết sao?
Vân Tranh định mở miệng biện luận, Dung Thước đã ghét bỏ đẩy nàng ra.
Vân Tranh:
- …
Thấy nàng trầm mặc, Dung Thước ho nhẹ một tiếng:
- Là muốn có Thần thú sao?
- Ta chỉ là muốn tới xem một chút thôi. Nhân tiện dạy cho Tô Dung “bạch liên hoa” một bài học (1). Về phần Thần thú, ta chỉ là muốn tới xem nó trông ra sao mà thôi.
Nghe nói, muốn nuôi một con Thần thú, nào là cần linh dược linh thảo, thần đan diệu dược, vân vân.
Người khác có thể nuôi được, nhưng nàng không nuôi nổi!
Tiền bạc của cải chẳng khác gì ném vào hố không đáy!
Dung Thước cau mày, hỏi:
- Tại sao không muốn?
Lúc này Dung Thước thầm nghĩ, nàng ta không lẽ lại muốn một Siêu Thần thú đấy chứ?! Quả thực, Thần thú xem chừng vẫn chỉ là cấp thấp, nhưng với tu vi cùng linh lực hiện tại của nàng lại không phù hợp với Siêu Thần thú chút nào!
…
(1) Bạch liên hoa hay hoa sen trắng, nghĩa bóng ám chỉ mỉa mai những cô nàng đạo đức giả nhưng luôn tỏ ra mình trong sáng, ngây thơ, hiền lành, vô tội.