Dịch giả: Nguyên Dũng
…
Nàng nhặt một cành cây khô và vẽ một hình lưu loát sinh động trên nền đất ẩm ướt, lại vẽ thêm một vài điểm nữa.
Nàng nhắm mắt lại, nửa khắc sau mở mắt ra, một tia yêu dị xích hồng lóe lên, ngay sau đó khôi phục lại thành đôi mắt đen láy.
“Hóa ra là như vậy. Thần thú xuất, bách thú thủ, ước chừng nửa giờ nữa chúng sẽ xuất hiện.”
Đột nhiên, có tiếng bước chân vừa nặng nề lại vừa nhanh nhẹn truyền đến, Vân Tranh đứng dậy rồi nhón ngón chân trèo lên cành cây rậm rạp và tươi tốt gần đó.
Nàng ngồi xổm, cảnh giác nhìn xuống theo dõi tình hình.
Quả nhiên không lâu sau, một nhóm người vội vã chạy tới đây.
Chẳng ngờ vài người đi đầu tiên lại là những người quen cũ, một trong số đó đã khiến trái tim nàng như bị bóp nghẹt trong giây lát.
Vân Tranh biết đây là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ.
Nam nhân đó mặt như quan ngọc, là một mỹ nam sở hữu nét đẹp hiếm có, tuy nhiên nếu để bì với Dung Thước thực sự không xứng tầm.
Một Thiên một Địa sao có thể so sánh được!
Người này chính là tam hoàng tử của Đại Sở quốc, Sở Doãn Hoành! Vị đã từ hôn nàng.
- Hoàng huynh, chúng ta đã lang thang ở chỗ này mấy lần, tại sao vẫn không tìm thấy nơi xuất thế của Thần thú.
Một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp bên cạnh Sở Doãn Hoành bĩu môi thiếu kiên nhẫn nói.
Sở Doãn Hoành dịu dàng xoa đầu nàng, đáp:
- Doãn Nhu, kiên nhẫn chờ đợi thêm một chút.
- Ta nghe Tô Dung tỷ nói, phế vật Vân Tranh kia cũng theo tới Như Diệm Chi Lâm, có điều hiện tại đã mất tích.
- Sở Doãn Nhu trong mắt lóe lên một tia âm độc, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường.
Sở Doãn Hoành nhíu chặt mày khi nghe thấy hai từ “Vân Tranh”.
- Đang yên đang lành muội nhắc tới phế vật đó làm gì? Cho dù nàng ta có chết, cũng không có liên quan gì với bổn vương.
Nam tử tuấn mỹ bên cạnh Sở Doãn Hoành phe phẩy chiếc quạt trong tay, có chút dụ hoặc nói:
- Ôi chao, thật là lạnh lùng quá đi tam hoàng tử điện hạ, nàng đối với ngươi mê muội mấy năm, cho dù là phế vật, nhưng cũng là tuyệt thế giai nhân, liễu yếu đào tơ khuynh quốc khuynh thành, chi bằng điện hạ thu nàng về làm thiếp?
Mỹ nam nói xong quay đầu mang ý trêu đùa nhìn những người khác:
- Không phải sao? Mọi người.
- Phải vậy đấy, ha ha...
- Điện hạ, cho dù nàng là phế vật, cũng là một đại mỹ nhân, ngài cứ nhận nàng về cũng đâu có sao.
Mấy tên quần là áo lượt còn lại cũng góp lời “khuyên nhủ”, hoàn toàn là không sợ câu chuyện bị kéo đi càng lúc càng xa.
- Giang Dịch Thần, phước này người giữ lấy mà hưởng đi.
Sắc mặt Sở Doãn Hoành tối sầm lại.
Nam tử tuấn tú cầm quạt xếp chính là Giang Dịch Thần, hắn chuyển mặt cười phong lưu, nói:
- Tiếc là người đẹp không thích bổn thiếu gia ta, cứ khăng khăng chọn ngài, ta đâu phải hạng người không biết ý tứ, đoạt đi thứ người ta yêu thích chứ!
- Giang Dịch Thần, câm miệng!
Sở Doãn Hoành như đến giới hạn, trừng giọng nói.
Giang Dịch Thần cười một tiếng, đưa tay lên sờ mũi, không nói nữa.
Nhóm người tiếp tục lên đường.
Còn Vân Tranh vẫn đang ngồi xổm trong góc cây, mặt tối sầm lại, xem ra không làm vài chuyện “hay ho” với nhóm người Sở Doãn Hoành, trong lòng nàng sẽ không thể dễ chịu được.
Nàng nhìn lên những chiếc lá tươi tốt trên đầu, đưa tay nhanh chóng hái hơn mười chiếc lá.
Sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, liếc nhìn hướng đi của họ rồi nhanh chóng đi vòng sang con đường khác gần nhất.
Mười lăm phút sau, nàng đến một nơi yên tĩnh, sau khi tính toán đại khái bọn họ sẽ đi ngang qua nơi này, nàng bắt đầu đặt bẫy.
Bố trí xong Vân Tranh liền rời đi, dù sao nếu sau khi rơi vào bẫy bị bọn họ phát hiện, tuy rằng nàng không sợ bọn họ, nhưng bầy đàn yêu thú sắp kéo đến, nàng cũng không muốn lãng phí thời gian tranh cãi với đám người đó.
Nàng hiểu rất rõ nhóm người Sở Doãn Hoành chỉ là những kẻ đáng ghét, còn Tô Dung mới chính là địch nhân nhất định phải giết.
Nào là tra tấn, nào là sát hại ném xuống vách đá...
“Tô Dung à Tô Dung, nguyên chủ đối xử với ngươi tốt như vậy, trong cung có tài nguyên gì tốt đều nhớ tới ngươi, vậy mà ngươi lại muốn giết nguyên chủ, lại còn là tàn nhẫn giết chết! Tô Dung, lương tâm của ngươi bị chó ăn mất rồi!”
Ánh mắt Vân Tranh chuyển lạnh.
Càng lúc càng có nhiều đội tiến vào Như Diệm Chi Lâm, chỉ riêng người thôi Vân Tranh đã gặp mấy đợt, bao gồm những người đến từ Đại Sở quốc, còn có cả người tới từ các quốc gia khác.
Vân Sảng đại lục được chia thành Đông Đại Châu và Trung Linh Châu.
Trong đó Đại Sở quốc nằm ở Đông Đại Châu, Đông Đại Châu có vô số quốc gia, trong khi Đại Sở quốc chỉ có thể được coi là một tiểu quốc gia trung hạ lưu nhỏ ở Đông Đại Châu.
Tuy vậy, thông thường các quốc gia không phải là mạnh nhất, có thể ngự trị quần chúng bao gồm Thánh viện, Luyện Đan công hội, Luyện Khí công hội, Ngự Thú,…
Tuy nhiên, những đại quốc siêu đẳng vẫn có thể đứng ngang hàng với các thế lực như Thánh viện.
Thánh viện là thánh địa mà tất cả các thiên tài ở Đông Đại Châu đều muốn tới, Thánh viện là học viện đã đào tạo ra vô số cường giả.
Bên cạnh đó, Trung Linh Châu thì bí ẩn hơn.
Đông Đại Châu và Trung Linh Châu bị ngăn cách bởi một vùng biển rộng lớn, trên vùng biển có vô số Hải thú Thánh cấp, muốn vượt qua vùng biển đã là chuyện rất khó, chưa kể trong vùng biển còn có thiên tai, hoặc tai họa do con người tạo ra.
Do đó, Trung Linh Châu gần như không có mối liên hệ nào với Đông Đại Châu.
Có điều nghe nói rằng diện tích của Đông Đại Châu chỉ bằng một phần tư diện tích của Trung Linh Châu.
…
Vân Tranh chạy nhanh theo phương hướng đã tính toán, không lâu sau đã đến nhưng ở đó đã có vài nhóm người.
Bọn họ đều đang canh giữ hang động tối tăm, chuẩn bị chờ cơ hội, nhưng chung quanh hang động còn có vô số Linh thú cấp cao, còn có vài Thánh thú đang nằm rạp xuống đất.
Những con thú đó nhìn chằm chằm vào con người một cách hung dữ, chỉ cần thấy người di chuyển, bọn chúng sẽ lao lên đè lấy con người và cắn xé họ.
Có điều hiện giờ không ai di chuyển, vẫn duy trì một sự cân bằng kỳ dị.
Vân Tranh nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đám đông, đôi mắt nàng bỗng trở nên sắc bén và phát ra một tia sáng lạnh lùng.
Nàng nhanh chóng nấp sau một thân cây.
Tâm trạng có chút phức tạp, thì ra Tô Dung cũng ở đó! Muốn ký khế ước với một Thần thú sao, mơ đi!
Nàng xé một mảnh vải dính máu từ váy sau đó buộc nó ra sau đầu, che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng trong veo xinh đẹp kia.
Vân Tranh cố tình để lộ ra khí tức của mình.
- Ai? Mau bước ra đây!
Một giọng nói vô cùng nghiêm nghị vang lên.
“Đùng!”
Thân cây to bằng năm cánh tay người lớn cộng lại đột ngột gãy đổ, đập vào mắt là một nữ tử mặc áo choàng đen rộng thùng thình, không vừa vặn với thân, mái tóc đen được buộc cao kiểu đuôi ngựa bằng một dải ruy băng.
Với tấm mạng che mặt trắng đã nhuốm chút máu, nàng đứng chắp tay sau lưng, nhàn nhã và bình tĩnh.
- Ngươi là ai?
Một nam tử trung niên khuôn mặt ôn hòa nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại lóe lên một tia âm hàn, vừa nhíu mày vừa hỏi.
Vân Tranh cười lạnh một tiếng.
- Bổn tọa là ai, há lại cho phép một tên như ngươi tùy tiện mở miệng ra hỏi!
Giọng nói của nàng không thể phân biệt được nam hay nữ, chỉ thấy trên người toát ra một cỗ khí tức vượt trội.
Vân Tranh dùng tay xoay một chiếc lá xanh non mềm mại, tùy ý ném về phía người đàn ông trung niên đó.
Hắn lập tức cảnh giác phòng bị, nhưng khi chiếc lá khẽ rơi xuống tay, vẫn không có động tĩnh gì.
- Tiểu tử ngươi dám chơi ta sao?
Người đàn ông trung niên tức giận, theo phản xạ bóp nát chiếc lá cây đó.
Đúng lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên.
Tay của người đàn ông trung niên bị nổ tung, may mắn thay, hắn phản ứng rất kịp thời, nhanh chóng sử dụng linh lực bảo vệ bản thân, mới tránh khỏi cảnh cánh tay bị thổi bay.
Tuy nhiên, mặc dù không bị nổ, nhưng một lớp da trên tay cũng bị tổn thương.
- Phụ thân!
Thấy vậy, con ngươi của mỹ nữ dung mạo thanh tú hơi co rút lại, vội vàng đỡ lấy thân thể run rẩy của hắn.
- Ngươi thật là lòng dạ ác độc!
Nữ tử hung hăng ngẩng đầu nhìn Vân Tranh.
- Cha ta mới vừa hỏi ngươi mấy câu, ngươi lại ra tay độc ác như vậy!