Dịch giả: Nguyên Dũng
…
Dung Thước đang không ngừng động não suy nghĩ, đột nhiên Vân Tranh trả lời gọn lỏn một câu.
- Ta không có khả năng nuôi.
Dung Thước:
- …
Vân Tranh bắt đầu làm mặt giống như muốn khóc, ôm lấy cánh tay Dung Thước dụi mặt vào đó rồi khổ sở nói:
- Thước ca ca, ta không có tiền, hay là ngươi trợ cấp cho ta ba năm, ba năm sau ta giải trừ được mệnh bàn tương dung liền đi kiếm tiền trả lại cho ngươi.
Ba năm tu lên thực lực của Linh Đế tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Đây là một đại công trình!
Tuy nhiên Dung Thước căn bản không nghe thấy nàng nói câu sau, lực chú ý của hắn đã bị cách gọi “Thước ca ca” của nàng hấp dẫn.
- Thước ca ca, có được không mà?
Vân Tranh chớp mắt với hắn, ra sức làm nũng.
Giờ khắc này, khí huyết Dung Thước như bị chảy ngược, tim đập nhanh hơn một nhịp.
Hắn liếc nhìn nàng như nhìn thấy ma, rồi thô bạo đẩy ra, ngay sau đó biến mất không còn chút tăm hơi.
Vân Tranh cau mày, cảm thấy bối rối khó hiểu.
“Thật là đáng tiếc làm sao, nhìn thì đẹp trai tuấn tú nhưng hóa ra lại là một tên ki bo kẹt xỉ.”
Thôi bỏ đi, ngay cả mượn tiền cũng có thể hù dọa hắn sợ mất dạng, có lẽ còn bủn xỉn hơn nàng, sau này không nhắc tiền bạc với hắn nữa!
Vân Tranh sau khi định thần lại, chỉ nhìn thấy xung quanh mình là một mớ hỗn độn, không ít thi thể của người tu luyện và cả yêu thú nằm la liệt, máu chảy thành sông, cây cối gãy đổ, gió giật dữ dội không ngừng.
Dù có thế nàng vẫn không bị ảnh hưởng, lúc ấy nàng mới nhận ra mình được một kết giới nhỏ bảo vệ.
Vân Tranh khẽ bĩu môi, cái tên Dung Thước đó ngoài việc hơi keo kiệt thì cũng rất cẩn thận.
Một tiếng nổ lớn phát ra âm thanh cực đại, bầu trời đột nhiên bị cắt ra, một đạo sấm sét màu bạc to bằng cánh tay đánh vào trong động. Lôi điện trùng trùng điệp điệp, uy lực không ngừng tăng cao.
Hang động trong chốc lát vỡ toang, bụi cuộn lên từng tầng, đá và cát bay đi tứ phía.
Vân Tranh lần đầu tiên nhìn thấy loại cảnh tượng này, trong mắt sáng lên vẻ vui mừng và thích thú.
Từng hồi sấm sét liên tục đánh vào hang động bị phá nát, nhưng thật không may, từ đầu đến cuối con Thần thú không hề xuất hiện.
Nhân loại và yêu thú vẫn đang không ngừng chiến đấu với nhau, một số cường giả còn trốn sang một bên chờ cơ hội ra tay.
Đang quan chiến, Vân Tranh bị thu hút bởi hai thân ảnh, nam tử tuấn lãng sáng mã trong chiếc áo choàng gấm trắng và nữ tử xiêm y tả tơi nhưng vẫn xinh đẹp, đang quay lưng lại với nhau, cùng nhau đối phó với những con Linh thú xung quanh.
Hai người này chính xác là Sở Doãn Hoành và Tô Dung.
Nàng không ngạc nhiên khi hai người họ thông đồng cấu kết với nhau.
Dù sao, trong ký ức của nguyên chủ, Tô Dung không ít lần liếc mắt tán tỉnh Sở Doãn Hoành, chỉ trách nguyên chủ quá ngây thơ không nhìn ra mà thôi.
“Tra nam cùng bạch liên hoa, quả là một đôi hoàn mỹ…”
Khóe môi Vân Tranh khẽ cong lên.
Nếu như nàng ở yên đó không làm gì cả, thì thật là cảm thấy “có lỗi” với cặp đôi cẩu nam nữ đó quá.
Vân Tranh đưa tay phải lên, giữa kẽ ngón tay xoay xoay hai chiếc lá xanh non, trong đôi mắt phượng mang theo nụ cười tà mị, nhẹ nhàng phẩy tay.
“Phập!”
- Aaaaa...
Sở Doãn Hoành và Tô Dung đồng thời kêu thảm.
Chiếc lá đâm vào bàn tay phải của họ, thiếu chút nữa đâm thủng, nhưng nó chỉ đâm xuyên vào giữa lòng bàn tay rồi bi kẹt ở đó, lúc ấy cơn đau mới thực sự kéo đến.
Sở Doãn Hoành như dã cẩu tức giận rống to:
- Là kẻ nào?!
- Rốt cuộc là ai đâm sau lưng người khác?
Kiếm của Tô Dung rơi xuống đất, nàng giơ tay siết lấy lòng bàn tay đang chảy máu ròng ròng, có chút không kiềm chế được cảm xúc mà quát lớn:
- Mau ra đây, ta biết là ngươi! Tại sao hết lần này đến lần khác nhắm vào ta?
Đây là một chiếc lá màu xanh non bình thường, nhưng ở trong tay của nữ tử áo đen trùm mặt bí ẩn ban nãy, nó lại có thể phát huy ra uy lực dị thường.
Tô Dung vốn là người có tâm cơ bao năm qua, dù đối phương không để lộ giới tính, nhưng nàng vẫn có thể đoán ra và cảm nhận được ác ý của nữ tử bí ẩn đối với mình.
Nếu cha nàng không cảnh cáo phải kìm chế cơn giận một phen, e là nàng đã đi ám toán nữ tử thần bí đó từ lâu.
Sở Doãn Hoành nghe vậy lập tức nhíu mày, trong mắt hiện lên lửa giận chất vấn:
- Nàng đang nói ai?
Tô Dung cắn môi.
- Một nữ nhân vô cớ cứ nhắm vào ta.
- Vậy tại sao người đó lại tấn công ta?
- Có thể là bởi vì nàng ta cảm thấy ta và ngài có quan hệ thân thiết hơn bình thường.
Sở Doãn Hoành nghe xong nghẹn lời, liếc mắt nhìn Tô Dung, nếu không phải tại nàng, thì hắn sao có thể bị thương như vậy?
Dần dần, do không biết kẻ ám toán là ai, hắn chuyển sự tức giận của mình trút sang Tô Dung.
- Nàng chọc giận người kia làm gì? Nếu không phải nàng gây sự thì người ta hại chúng ta để làm gì?
Tô Dung bị mắng đến đỏ cả mặt, bỗng nhiên bị cơn giận dữ của người thương đổ ập xuống đầu, nàng ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt mỹ lệ hiện rõ sự không thể tin được xen lẫn chút uất ức.
Chẳng bao lâu sau nước mắt Tô Dung chảy xuống thành hàng lã chã, vô cùng ủy khuất nói:
- Ngài hẳn là dám lớn tiếng mắng ta?
Sở Doãn Hoành nhìn thấy Tô Dung khóc như lê hoa đái vũ (1) trong lòng lập tức bối rối, hắn không nên trách nàng ta như vậy.
Tô Dung vốn thiện lương lại nhu mì, nhất định là do nữ nhân đố kỵ với nàng, cho nên mới âm mưu hại hai người họ.
Sở Doãn Hoành dùng cánh tay không bị thương ôm lấy Tô Dung, nhẹ giọng vỗ về:
- Dung Dung, là bổn vương sai rồi, bổn vương không nên to tiếng nạt nộ nàng như vậy, vừa rồi ta có chút nóng nảy, nàng đừng để trong lòng.
Tô Dung nép trong lòng hắn, ánh mắt hơi rũ xuống, thoáng qua một chút bất mãn cùng tức giận, sau đó rất nhanh liền thu liễm về.
Nếu nàng ta không thực lòng có vài phần chân tình thích Sở Doãn Hoành, làm thế nào có thể tha thứ cho hắn chứ?
Cũng vào lúc đó, Vân Tranh ở góc xa đã tận mắt chứng kiến một màn cẩu lương, trong đầu tựa hồ có hàng nghìn câu chửi muốn phun ra ngoài.
Cả hai người họ đều đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, lại còn bị thương như vậy, thế mà vẫn còn tâm trí để tình tự với nhau, hiểu lầm cứ thế được hòa giải như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nếu không nhờ thuộc hạ của bọn họ tương trợ, chắn đỡ công kích của những Linh thú kia, Tô Dung cùng Sở Doãn Hoành chỉ e đã chết từ lâu rồi!
Đang nghĩ ngợi đột nhiên Vân Tranh cảm thấy dưới chân có thứ gì đó chạm vào, khiến nàng giật mình theo bản năng ra tay tấn công, đoạn trông thấy một con Linh thú lông xù màu trắng đang khom người ngẩng cái đầu bé xíu lên nhìn, đòn tấn công của nàng đột nhiên chuyển hướng, đáp xuống đất ở một chỗ khác.
Thật là kỳ quái, tại sao lại có Linh thú cấp thấp ở chỗ này.
Vân Tranh ngồi xổm xuống, vuốt ve đầu nó.
Thật mềm mại và thoải mái làm sao!
Con Linh thú rất nhỏ, chỉ lớn hơn nắm tay của nàng có một chút, trông giống như một quả bóng hình cầu vì tứ chi quá ngắn.
Đôi mắt của nó rất đẹp, kết hợp với đôi đồng tử to trông vô cùng lanh lợi.
Vân Tranh bế nó lên, đặt vào trong lòng bàn tay, nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi đi lạc sao? Đây không phải nơi ngươi nên tới.
Quả cầu nhỏ nhìn lấy nàng phát ra thanh âm yếu ớt.
Vân Tranh bị sự đáng yêu của nó đánh gục.
Vào đúng lúc ấy, một tiếng sấm sét đanh thép giáng xuống hang động, đánh tan nát hang động thành từng mảnh.
Quả cầu nhỏ sợ hãi chui tọt vào ống tay áo nàng.
Vân Tranh thậm chí còn cảm thấy hơi nhột khi bị một con Linh thú tí hon bò trên cánh tay.
- Đừng sợ, sét đánh không trúng ngươi đâu.
Vân Tranh vỗ nhẹ lên thân nó thông qua lớp tay áo.
Quả cầu nhỏ dường như yên tâm hơn và không ngó ngoáy di chuyển nữa.
Mây tan, trời quang đãng, ánh sáng bắt đầu chiếu rọi xuống.
Đám yêu thú như thể nhận được mệnh lệnh, đã vội vã chạy tản đi các hướng khác.
Đám người bàng hoàng nhảy vào trong cái hang đã bị sét đánh đen thành tro để kiểm tra.
Thậm chí có người không bỏ cuộc còn đào đất xung quanh lên.
- Chuyện gì vậy? Thần thú đâu?
- Lôi Kiếp đã qua rồi, Thần thú đâu?
- Hang động đã bị bổ thành tro, chẳng lẽ Thần thú cũng bị sét đánh chết?!
- Vô lý hết sức!
…
(1) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.