Xuống xe, Tô Giang không quên vẫy tay chào An Nhu.
“Cảm ơn đại tiểu thư đã đưa ta về. Lần sau tôi mời cậu ăn cơm!”
Cạch!
Nói xong, Tô Giang đóng cửa xe lại rồi chạy mất hút.
An Nhu khoanh tay, nhìn bóng lưng Tô Giang rồi ngẩn ngơ hồi lâu.
“Hắn ta cao ráo đấy, tướng mạo cũng rất hợp gu mình...”
Cô lẩm bẩm rồi chợt nhận ra, vội đập tay lên đầu mình.
Mình đang nghĩ gì thế này? Không lẽ thật sự có ý gì với cái tên ngốc nghếch này sao?
Không thể nào, không thể nào, mình tuyệt đối sẽ không thích một tên lưu manh như thế!
Mải suy nghĩ lung tung, lúc nào về đến nhà An Nhu cũng không hay.
Vừa bước vào phòng khách, An Nhu cảm nhận được bầu không khí ấm cúng, bình yên.
Nhìn quanh, cô thấy anh trai An Minh Kiệt đang mặc đồ ở nhà, bận rộn chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Nghe thấy tiếng bước chân, An Minh Kiệt quay đầu, vừa thấy An Nhu vào, anh ta đã mỉm cười dịu dàng.
“Về rồi à?”
“Cơm tối đợi chút nữa sẽ xong ngay.” Vừa nói, anh ta vừa tiếp tục công việc nấu nướng của mình.
An Nhu gật đầu, cô chạy lên lầu về phòng, nhảy lên chiếc giường mềm mại của mình.
Trong đầu không hiểu sao lại hiện lên khuôn mặt đầy bất lực của Tô Giang. Khuôn mặt đó giờ đây trong lòng cô lại càng rõ nét, càng nghĩ càng bực, trong lòng cũng dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Đáng ghét! Đồ ngốc! Đồ lưu manh!”
An Nhu với tay lấy chiếc gối ôm hình thỏ đáng yêu bên cạnh, tưởng tượng đó là Tô Giang rồi đấm thùm thụp vào nó.
Dưới lầu, An Minh Kiệt không còn nụ cười ôn hòa, một tay xào nấu còn một tay thì nghe hai vệ sĩ báo cáo.
“... rồi sau đó chúng ta làm theo lệnh của đại tiểu thư, đưa cậu Tô về nhà an toàn.”
Báo cáo xong, hai vệ sĩ dè dặt nhìn An Minh Kiệt. Dù trên danh nghĩa An gia hiện tại vẫn do An Hưng Xương đứng đầu, nhưng thực tế quyền lực đã dần dần chuyển giao sang tay An Minh Kiệt.
An Minh Kiệt giờ đã là người thừa kế không thể tranh cãi của An gia.
“Ý các cậu là... một học sinh bình thường, không chỉ có thể ngay lập tức cởi dây trói, mà còn thể hiện phản ứng và kỹ năng vượt xa các người?”
Hai vệ sĩ ngại ngùng gật đầu, dù không muốn thừa nhận nhưng quả thực là như vậy.
“Thú vị thật, xem ra hắn ta không có ác ý với An Nhu, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng đây là thủ đoạn của bên hai nhà Lâm gia và Phong gia.”
“Nhưng khả năng này rất nhỏ, vì theo như các người nói, lý lịch của hắn ta rất đơn giản, từ trước đến giờ chỉ là một học sinh bình thường, thành tích học tập cũng chỉ hơi tốt một chút thôi.”
“Nghe các ngươi kể, tôi lại có chút hứng thú với hắn đấy.”
An Minh Kiệt vừa nấu ăn, vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Ban đầu anh ta định bảo Lý Tài xử lý tên học sinh này, nhưng giờ xem ra cách làm đó không ổn.
Sự đặc biệt của Tô Giang là một phần, phần khác anh ta lo rằng em gái mình đã bắt đầu có tình cảm với đối phương.
Điều này khiến anh hơi đau đầu, anh ta cũng không phải là kiểu anh trai muốn trói buộc em gái mình suốt đời, nhưng bản thân cũng hy vọng em gái có một nơi chốn tốt.
Từ nhỏ đến lớn, các chuyện trong gia tộc, An Minh Kiệt chưa bao giờ để An Nhu tham gia, luôn bảo vệ cô thật tốt, không để cô tiếp xúc với bất kỳ tên đàn ông tồi tệ nào.
Anh ta không muốn cô bị cuốn vào những chuyện của thế giới ngầm.
“An Nhu, xuống ăn cơm nào!”
Một lát sau, An Nhu thay một bộ đồ ngủ màu hồng, cô bước xuống cầu thang, ngồi vào bàn ăn, chờ anh trai bày món ăn lên.
“Hai người ăn chưa? Nếu chưa thì ăn cùng luôn đi?” An Minh Kiệt quay sang hỏi hai vệ sĩ.
Hai người vệ sĩ vội vàng từ chối, nói sẽ về nghỉ ngơi trước.
An Minh Kiệt nhìn thấy vẻ e ngại của hai người nhưng cũng không ép buộc. Dù sao anh ta cũng không thể bắt ép người khác phải ngồi ăn chung khi họ không thoải mái.
Trên chiếc bàn ăn dài, An Nhu và An Minh Kiệt ngồi đối diện nhau.
"Ca, có phải hôm nay anh bỏ quá nhiều đường vào súp gà không?" An Nhu nếm một muỗng canh, cảm thấy hơi bị ngọt quá
"Nhiều sao?" An Minh Kiệt vội vàng múc một muỗng nếm thử.
Vẫn là hương vị như mọi ngày mà?
Sao lại ngọt chứ?
Nhìn thấy em gái có vẻ tâm trí không đặt ở đây, An Minh Kiệt chỉ biết thở dài ngao ngán.
"Nhu Nhu, hôm nay có phải ai đó đã tỏ tình với em không?"
Vừa ăn cơm, An Minh Kiệt vừa thẳng thắn đặt câu hỏi.
"Hả...? Ừm!"
An Nhu mơ màng gật đầu, ngay sau đó liền phản ứng lại.
"Không sao đâu ca, em đã giải quyết rồi, em đã bảo vệ sĩ dạy cho hắn một bài học!"
An Nhu giơ nắm đấm nhỏ màu hồng lên, vung vài cái, làm bộ mặt hung dữ.
An Minh Kiệt nhìn thấy em gái mình không nói thật, lòng chợt lạnh đi một nửa.
Ngươi dạy dỗ hắn ta sao?
Dạy dỗ như thế nào đây?
Dạy dỗ đến mức cả người đỏ mặt, xấu hổ trong vòng tay hắn sao?
Nếu không phải nghe báo cáo từ vệ sĩ, có lẽ anh ta cũng tin rồi.
An Minh Kiệt thở dài một tiếng: "Cuối tuần này, đưa hắn về nhà để anh gặp thử?"
Anh ta gần như đã chắc chắn rằng cô em gái của mình đã có chút tình cảm với người ta rồi.
Làm anh trai, anh nhất định phải tự mình kiểm tra xem sao.
Nếu thằng nhãi Tô Giang đó có lý lịch trong sạch, lại là người tốt, thì anh ta cũng có thể yên tâm phần nào.
Dù sao đi nữa, An Nhu ở độ tuổi này rồi cũng đến lúc yêu đương thôi, những rung động thời thanh xuân, anh ta không cản được, mà cũng chẳng cần cản.