An Minh Kiệt gõ nhịp nhẹ trên bệ cửa sổ, như thể đang suy ngẫm.
Hồi lâu, anh ta mới lên tiếng.
“Thế này, một tháng nữa sẽ là thời điểm ba gia tộc tranh đoạt vị trí đứng đầu. Đến lúc đó, hãy trả thù.”
“Trong thời gian này, chúng ta tạm thời im lặng. Tôi sẽ về hỏi ý kiến của cha xem ông ấy có kế hoạch gì.”
“Ông cũng nhân dịp này, dọn dẹp sạch sẽ khu vực của chúng ta, đừng để lại bất kỳ người nào của Lâm gia và Phong gia.”
Lý Tài gật đầu, chuyện dọn dẹp này gã đã làm quen rồi, làm đến thành thạo.
Ngay lúc đó, điện thoại đổ chuông, An Minh Kiệt nhíu mày.
Giờ này ai lại gọi vào số riêng của anh ta?
Nhìn vào màn hình, sắc mặt anh ta lặp tức thay đổi, vội vàng bắt máy.
“Alo? Thầy Trương?”
“Vâng, tôi là anh trai của An Nhu, An Minh Kiệt. Em gái tôi ở trường có chuyện gì sao?”
“Vâng…Cái gì?!”
Đôi mắt An Minh Kiệt mở to, em gái mình bị người nào đó tỏ tình ngay trước mặt cả lớp?
Thằng khốn nào to gan vậy?
Ánh mắt An Minh Kiệt bỗng chốc trở nên sắc lạnh, trở nên đầy sát khí.
“Được rồi thầy Trương, tôi biết chuyện này rồi, tôi sẽ giải quyết, thầy yên tâm.”
“Cảm ơn thầy, mong thầy quan tâm đến An Nhu giúp tôi.”
Cúp máy, cả người An Minh Kiệt tỏa ra khí lạnh.
“Lão Lý, việc dọn dẹp tạm gác lại, đi tìm cho tôi một người!”
“Ai?”
“Tô Giang, bạn học cùng lớp với An Nhu.”
“Muốn hắn sống hay chết?”
“Còn thở là được, mang đến trước mặt tôi.”
“Được.”
Lý Tài nhận lời, tìm một học sinh đối với gã quả là chuyện nhỏ như con kiến.
…
“Không phải tôi nói chứ, các người đã bắt cóc tôi rồi, thì bắt cóc luôn đi, việc gì phải kéo tôi đến cái chỗ hoang vu hẻo lánh thế này?”
“Còn nữa, cái mũ trùm đầu ấy, bao lâu rồi chưa giặt vậy? Mùi thật là khó ngửi?”
“Các người làm xã hội đen mà làm việc cẩu thả thật đó...”
Trên ghế sau, Tô Giang không ngừng càu nhàu.
An Nhu ngồi bên cạnh hắn, bất lực đưa tay bịt tai lại.
Hai vệ sĩ ngồi ở hàng ghế trước, vốn phải giữ vẻ nghiêm túc, nhưng lúc này mặt mày đều như bôi mực.
“Tôi thật sự muốn giết thằng nhóc này.”
“Thôi bỏ đi, nhịn chút đi, tiểu thư không cho chúng ta động tay mà.”
“Nhưng tiểu thư thật sự thích thằng nhãi này à...”
“Im cái miệng thối của mày lại! Đây là chuyện chúng ta được phép nói à?”
Vừa dứt lời, họ liếc nhìn kính chiếu hậu với vẻ cẩn thận, sợ rằng An Nhu sẽ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Thấy An Nhu vẫn đang ôm tai bực bội, không để ý đến họ, hai vệ sĩ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu để An Nhu nghe thấy và ghi hận, thì cuộc sống sau này của họ trong An gia sẽ chẳng dễ dàng chút nào.
“Thôi thì, không cần vội đâu, đừng vượt đèn đỏ nhé.”
“À, tiện thể, chúng ta có thể dừng lại phố Trung một lát không? Tôi muốn mua một suất bánh mì nướng. Trước giờ toàn ngại đi mua vì xa quá, giờ các người tiện thể chở tôi đến đây...”
“IM MIỆNG!!!” An Nhu hét lớn, cô thật sự không thể chịu nổi nữa!
Sao lại có người nói lải nhải thế này chứ?
Vừa mới cảm thấy có chút ấn tượng tốt với hắn, nhưng giờ chỉ còn lại sự khó chịu.
Một mỹ nữ sống sờ sờ ngồi ngay bên cạnh hắn nhưng hắn lại chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ nghĩ đến bánh mì nướng thôi sao?
Có tin ta nướng ngươi luôn hay không?
An Nhu không hề hay biết rằng, vấn đề không phải là Tô Giang không nhìn cô, mà là hắn không dám nhìn.
Khoảnh khắc mờ ám vừa rồi vẫn lởn vởn trong đầu hắn khiến tim vẫn chưa kịp bình tĩnh lại.
Tô Giang chỉ có thể nói lải nhải liên tục để xoa dịu sự bồn chồn trong lòng mình.
“Từ giờ trở đi, cậu không được nói chuyện, không được chỉ đạo bọn họ lái xe, càng không được ăn bánh mì nướng!”
An Nhu tức giận, cô nghiến chặt răng, như thể nếu Tô Giang dám phản đối, cô sẽ cắn hắn ngay lập tức.
Tô Giang bị tiếng hét của cô làm co rúm lại, không dám hé răng.
“Tiểu thư… phía trước là phố Trung rồi, chúng ta có dừng lại không?” Gã vệ sĩ khờ khạo lên tiếng hỏi.
“Dừng cái đầu ngươi ấy! Không được dừng!” An Nhu sắp phát điên, người nhà sắp xếp cho cô vệ sĩ kiểu gì mà ngu xuẩn như vậy?
Thế là, Tô Giang ngồi trong xe, qua cửa sổ nhìn thấy quán bánh mì nướng dần lướt qua, vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối.
“Haiz, thôi vậy, bánh mì nướng à, cuối cùng chúng ta vẫn không có duyên.” Hắn thở dài, lòng đầy thất vọng.
Xe chạy thêm một lát rồi dần dần tiến vào khu chung cư của Tô Giang.
“Cậu Tô, nhà cậu cụ thể ở đâu?”
“Cậu Tô?”
Vệ sĩ thấy không ai trả lời thì ngạc nhiên ngoảnh lại.
Tô Giang chớp mắt ngây ngô, quay đầu nhìn về phía An Nhu.
An Nhu thoáng bối rối, sau đó nhớ ra rằng mình đã bảo hắn không được nói chuyện.
“Câu hỏi này thì trả lời được!” Nói xong, cô giận dữ giẫm mạnh lên chân Tô Giang.
Cô sắp bị hắn làm tức chết rồi.
Sao lại có người đần độn thế này chứ?
Không chỉ là đồ biến thái, mà còn khờ đến đáng thương!
Lúc nãy hắn còn khiến mình tim đập loạn nhịp, thật sự đầu óc xảy ra vấn đề gì rồi.
“Tê!”
Bị An Nhu giẫm một cái, Tô Giang rít lên một tiếng, cô nàng này ra chân thật không thương tiếc chút nào.
“À... Đại ca à, dừng ở đây là được rồi.”
Dừng ở đây, đi bộ thêm hai phút là về đến nhà.