Chương 7: An gia, An Minh Kiệt

Cùng lúc đó, tại Giang Đô, trong một góc sâu của một câu lạc bộ xa hoa.

Ánh đèn mờ ảo, không gian xung quanh phảng phất một bầu không khí căng thẳng.

“Tách! Tách!”

Âm thanh nhỏ từ chiếc bật lửa vang lên trong không gian yên tĩnh, nghe có phần chói tai.

Trên chiếc sofa, một người đàn ông tuấn tú ngồi nghiêm chỉnh. Anh ta mặc một chiếc áo khoác đen, chất liệu cao cấp ánh lên vẻ bóng bẩy. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta khiến người khác không khỏi rùng mình.

Phía sau là một hàng vệ sĩ áo đen đứng xếp thành hàng, mặc vest thẳng tắp, đeo kính râm, khuôn mặt lạnh lùng, dáng đứng thẳng như cột.

Trước mặt người đàn ông là một người đàn ông trung niên đang quỳ rạp trên mặt đất, bộ quần áo đã nhuốm đầy máu, trên mặt còn lưu lại những vết bầm do bị đánh.

Cả cơ thể ông ta run rẩy, dùng giọng nói ngập ngừng, khàn khàn cầu xin: “An… An thiếu, xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một lần.”

“Tôi thật sự chỉ sơ suất trong một khoảnh khắc mới vô ý để lộ thông tin hành động mà thôi.”

“Tôi cũng không ngờ rằng Lâm gia lại nhân cơ hội tấn công chúng ta như vậy, An thiếu!”

Ông ta nói chuyện lắp bắp, giọng điệu đầy sợ hãi, như thể An thiếu trước mặt chính là một con quái vật đáng sợ.

“Tách!”

An Minh Kiệt tiếp tục nghịch chiếc bật lửa trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên.

“Lão Trần, ông cũng là người lâu năm trong An gia rồi, xảy ra chuyện thế này, tôi cũng muốn tin ông.”

“Thôi được, coi như ông sơ suất để lộ thông tin của chúng ta. Nhưng lần này chúng ta đã mất đi hơn hai mươi anh em, ông tính sao đây?!”

“Gia đình của họ, tôi phải giải thích thế nào?!”

“Nếu không nhờ Lý Tài phát hiện kịp thời, có khi chính tôi cũng đã rơi vào bẫy của Lâm gia rồi!”

“Ông nói đi, chuyện này phải tính sao đây?!”

Giọng nói của An Minh Kiệt không cao không thấp, nhưng lại như một lưỡi kiếm sắc bén, từng bước ép sát, đâm sâu vào tận tâm can lão Trần.

Mỗi lời nói như một nhát búa nện thẳng vào lòng đói phương, khiến ông ta không thể trốn tránh cũng không thể phản kháng.

“Cạch!” Một tiếng vang nhỏ, một con dao găm sắc lạnh bị ném trước mặt lão Trần.

Ánh mắt An Minh Kiệt lạnh lùng như băng, không chút tình cảm, anh ta chăm chú nhìn đối phương.

Lão Trần nhìn chằm chằm vào con dao găm, hít sâu một hơi, hồi lâu sau ông ta mới nhắm mắt như chấp nhận số phận.

“Xin An thiếu, nể tình tôi đã cống hiến hết lòng cho An gia bao năm qua, xin hãy tha cho gia đình tôi một con đường sống!”

“Lần này là tôi có lỗi với An gia, tôi sẽ dùng cái chết để chuộc tội!”

Nói xong, ông ta run rẩy cầm lấy con dao trên sàn, chuẩn bị tự kết liễu.

Nhưng ngay khi lưỡi dao sắp chạm vào da thịt, một bóng người đột ngột xuất hiện bên cạnh, siết chặt lấy cổ tay ông ra.

“Lý Tài… Tài ca?”

Lão Trần nhìn rõ người vừa đến, chính là Lý Tài - tay chân số một của An gia.

Nghe đồn kỹ năng võ thuật của gã đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, còn tinh thông một vài môn võ cổ truyền, giữ vai trò quan trọng trong An gia.

An gia có được tầm ảnh hưởng như ngày hôm nay, công lao của Lý Tài chiếm một phần không nhỏ.

Nhưng tại sao gã lại ngăn ông ta tự sát?

“Thôi nào, lão Trần.”

An Minh Kiệt đứng dậy, mỉm cười.

“Chỉ muốn kiểm tra xem ông có thật sự phản bội An gia hay không thôi.”

“Chuyện thông tin bị lộ, tôi đã điều tra rồi, quả thật là Lâm gia giở thủ đoạn quá cao tay, khó mà đề phòng.”

“Nhưng cũng cần thử thách một chút. Giờ xem ra, ông vẫn là người của An gia, vậy thì chúng ta chẳng có lý do gì để buộc ông phải chết.”

“An gia, chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với người nhà mình!”

Lão Trần nghe xong, nước mắt lập tức tràn mi.

An gia, vẫn là An gia mà ông ta biết.

Trong ba gia tộc lớn ở Giang Đô, chỉ có An gia là gia tộc duy nhất coi trọng tình nghĩa và luôn giữ lời hứa.

“Một khi đã gia nhập An gia, chính là người một nhà!”

“An gia, sẽ không bao giờ chĩa súng vào người trong gia đình!”

Đó là khẩu hiệu của An gia khi mới thành lập và cũng là nền tảng quan trọng giúp An gia đứng vững đến ngày hôm nay.

Vì vậy, so với những gia tộc khác, các thành viên trong An gia luôn sống với nhau hòa thuận và đoàn kết hơn rất nhiều.

“Lão Trần, lát nữa ông đi bệnh viện chữa trị đi, xin lỗi nhé, lần này chúng ta ra tay hơi nặng.”

An Minh Kiệt bước đến bên lão Trần, ngồi xổm xuống đỡ ông ta dậy.

Mắt lão Trần ngập nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không sao đâu, An thiếu, tôi hiểu mà. Lần này là lỗi của tôi, đã gây phiền phức cho An gia.”

Thông tin bị lộ, nếu là gia tộc khác, chắc chắn cả nhà sẽ bị giết không còn một ai.

Nhưng ở An gia, ông ta vẫn còn sống!

Sau khi lão Trần rời đi, An Minh Kiệt quay người lại, nhanh chóng chỉ đạo những người có mặt tại hiện trường dọn dẹp.

Từng vết máu trên sàn, những vật dụng bị rơi vãi đều được dọn dẹp kỹ càng, trả lại vẻ sạch sẽ vốn có.

Lý Tài lặng lẽ tiến đến bên cạnh An Minh Kiệt, cũng châm một điếu thuốc, làn khói mỏng mờ mờ bay lên giữa hai người.

Hai người cùng bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm, bắt đầu nói chuyện bằng giọng trầm thấp.

“Lâm gia bên đó, định xử lý sao đây?” Lý Tài hỏi.

“Lâm Hối, tên khốn ấy, lần này dám gài bẫy tôi, chúng ta nhất định phải trả thù.”

“Nhưng nếu chúng ta đối đầu với Lâm gia, không sợ nhà họ Phong sẽ thừa cơ chiếm lợi sao?”

An Minh Kiệt nghe vậy, cũng nhíu mày.

“Ba gia tộc lớn ở Giang Đô, An gia, Lâm gia và Phong gia, hiện giờ chỉ là những gia tộc nằm ở rìa mà thôi.”

“Mà thực tế chỉ có An gia và Phong gia mới có cơ hội trở thành gia tộc đứng đầu.”

“Nền tảng của Lâm gia vẫn còn yếu, đối đầu với họ cũng không đáng.”