Gia đình An gia theo lối sống cởi mở, tôn trọng tình yêu tự do, không ép buộc hôn nhân gia tộc.
An Nhu: "???"
"Gì... gì chứ, đưa hắn về để anh gặp?"
Động tác uống cháo của An Nhu đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mơ hồ, không hiểu anh trai mình lại nổi điên cái gì.
"Thằng nhóc tên Tô Giang ấy, anh sẽ kiểm tra giúp em. Nếu em thật lòng thích hắn, anh cũng sẽ ủng hộ."
"Gì chứ... Khụ!"
An Nhu phản ứng lại, lập tức mặt đỏ bừng, cô đứng bật dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào An Minh Kiệt.
"Ai... ai thích hắn chứ?"
“Ca, em cảnh cáo anh cơm có thể ăn bừa, nhưng lời thì đừng nói bừa, em làm sao có thể thích tên đáng ghét đó được?"
"Thế thì anh bảo Lý Tài xử lý hắn luôn nhé?"
"Anh dám!"
An Nhu trong lúc cấp bách đã thốt ra lời không đúng, cộng thêm ánh mắt đầy vẻ trêu chọc của An Minh Kiệt, khiến cô xấu hổ và tức giận không thôi.
"Em... em chỉ nói là không đến mức phải giết hắn thôi, dù sao thì anh cũng đừng bận tâm đến chuyện này, em tự giải quyết được!"
"Em... em không thèm nói chuyện với anh nữa, hừ!"
An Nhu đặt bát xuống, quay người định rời đi, nhưng cô chợt nhớ ra điều gì đó, liền tức giận đi đến bên cạnh An Minh Kiệt.
Nâng chân trắng nõn dài thon thả lên, đạp mạnh một cái.
"Tê!" An Minh Kiệt hít một ngụm khí lạnh.
Phát đạp này còn mạnh hơn khi đạp Tô Giang lúc trước.
Sau đó, cô đen mặt quay người đi lên lầu.
“Nha đầu này!"
"Ăn xong cơm rồi hãy đi chứ!"
An Minh Kiệt bất lực ôm chân, cô em gái này lần nào cũng vậy, được gia đình chiều chuộng đến mức hư rồi!
Thở dài một tiếng, An Minh Kiệt trút phần cơm trong bát của em gái vào bát mình, rồi tiếp tục ăn hết sạch.
Trong phòng của An Nhu.
"Đồ đáng ghét An Minh Kiệt, đồ hôi hám An Minh Kiệt..."
"Ai thích cái tên đáng ghét kia chứ..."
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Cô đấm mạnh vào gối ôm hình thỏ, mặt đỏ bừng, không hiểu sao trong một ngày mà cảm xúc của mình lại dao động dữ dội như vậy.
Trước đây cô chưa từng như thế này.
Nằm sấp trên giường một lúc, An Minh Kiệt gõ cửa phòng cô.
"Anh để đồ ăn trong tủ lạnh rồi, khi nào đói thì tự hâm nóng lên mà ăn."
"Bây giờ anh còn có việc, phải ra ngoài trước."
"Nhớ là cuối tuần đưa hắn về, chuyện này không bàn thêm nữa!"
An Nhu lấy tay bịt tai, bây giờ cô thấy anh trai mình thật phiền.
"Biết rồi, anh thật phiền!"
Nghe giọng điệu không kiên nhẫn của em gái, An Minh Kiệt bất lực lắc đầu.
Xuống lầu, thay một bộ quần áo rồi bước ra khỏi cửa chính, nét mặt dịu dàng trước đó của anh đã biến mất, thay vào đó là khí thế sát phạt lạnh lùng.
Một thành viên của An gia tiến tới, khẽ nói vào tai An Minh Kiệt:
"An thiếu, thủ lĩnh vừa gửi tin nhắn, mời ngài tối nay đến nhận mặt vài người ở các đường dây của An gia."
"Ừ, biết rồi."
An Minh Kiệt châm một điếu thuốc, rít một hơi sâu.
"Ông già này thật là, rõ ràng sức khỏe vẫn còn tốt, mà cứ bắt mình tiếp quản sớm như vậy!"
Khẽ phàn nàn, trách móc cha mình không chịu quản lý, mấy năm nay chuyện lớn chuyện nhỏ trong gia tộc gần như đều do anh ta xử lý.
Anh mệt muốn chết rồi, trời mới biết anh ghen tị với người cha "rảnh rỗi" này biết bao.
Vứt đầu lọc thuốc, An Minh Kiệt lên xe, vài chiếc xe hơi màu đen từ từ rời khỏi biệt thự.
...
6 giờ sáng, chuông báo thức reo lên.
Nhưng chỉ kêu được một giây.
Tô Giang nhanh chóng đưa tay từ trong chăn ra, tắt ngay chuông báo thức trên điện thoại.
"Ngủ thêm 5 phút nữa đã..." Tô Giang thầm nghĩ.
Nửa tiếng sau...
"Mẹ kiếp! Lại muộn nữa rồi!"
Tô Giang cuống cuồng mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, mẹ nó lại ngu quên.
Đã là sinh viên năm nhất mà vẫn phải học lúc 8 giờ sáng, ai nói lên đại học là nhàn nhã chứ?
Đúng là vớ vẩn.
Đang đánh răng, chợt hắn ngẩn người.
"Đây... là mình sao?"
Tô Giang nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương, khuôn mặt có chút thay đổi, nhưng không nhiều lắm, chủ yếu là dáng người trở nên cân đối hơn, khí chất toàn thân cũng trở nên cuốn hút hơn.
"Đây là... lợi ích do tinh thông võ thuật mang lại sao?"
Tô Giang lập tức hiểu ra, không ngờ ngoài kỹ năng võ thuật, nó còn giúp tăng cường cơ bắp của mình.
Không đúng, không còn thời gian thưởng thức bản thân nữa!
Sắp trễ rồi.
Bình thường dù Tô Giang có đi trễ cũng không sao, lão Trương cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng hôm qua vừa chọc tức ông ta, hôm nay mà lại đi muộn thì chắc chắn sẽ bị mắng một trận.
Đeo ba lô lên, Tô Giang nhanh như gió, với kỹ năng võ thuật tinh thông, hắn dùng ít sức nhất để chạy nhanh nhất, xa nhất, kịp thời đến trạm xe buýt!
"Phù! May mà có kỹ năng võ thuật, xem ra sau này có thể ngủ thêm 10 phút nữa."
Lên xe buýt, Tô Giang thở phào nhẹ nhõm, hắn lại nhìn thời gian, chắc không thể đi trễ được.
Thậm chí còn có thể đến trước tên Vương Tử Dương kia.
Ngồi trên xe buýt chợp mắt thêm một lát, đến trạm thi xuống xe.
... Đừng hỏi tại sao lại ngủ trên xe buýt, ai đã từng đi học thì hiểu.
"Ông chủ, cho tôi hai cái bánh bao tam vị."
Mua xong bữa sáng, Tô Giang từ từ đi về phía trường.
Lúc đi ngang qua một ngõ hẻm, Tô Giang bất giác liếc nhìn, mấy bóng người lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Vài thanh niên tóc vàng, mặc quần áo cũ rách có hình vẽ graffiti trông như mấy tên côn đồ, đang vây quanh một học sinh gầy gò, có vẻ đang đòi tiền bảo kê.
"Tặc tặc tặc, xã hội thật là suy đồi, ở một thành phố Giang Đô văn minh và ấm áp nay, sao lại có chuyện làm người đau lòng như vậy xảy ra chứ."
Tô Giang khẽ thở dài rồi lắc đầu, hắn cắn một miếng bánh bao, nghiêm khắc chỉ trích hành vi của mấy tên tóc vàng kia.
Sau đó, hắn lại coi như không thấy gì, tiếp tục đi về phía trước.
Không bao giờ lo chuyện bao đồng, đó là châm ngôn sống của Tô Giang.