Chương 41: Mèo Bưu Ca

Nhìn chú mèo trắng cứ kêu meo meo không ngừng, Tô Giang cảm thấy nhức đầu.

Sau này nếu hắn đi tới chỗ nào nhiều thú cưng, chẳng phải chúng sẽ bâu vào hắn hết sao?

Thế là Tô Giang ngồi xổm xuống, thử nói chuyện.

“Đừng có dụi nữa, tao không có xúc xích đâu, cái của mày còn chưa ăn hết kìa.”

“Meo~!” Không ngon.

“Mày đã là mèo hoang rồi, còn kén chọn xúc xích ngon hay dở?”

“Meo~!” Đưa tôi về nhà đi.

“Đưa mày về nhà là chuyện không thể, khu này cấm nuôi thú cưng, dù có người vẫn trốn nuôi.”

“Meo~!” Tôi không cần biết, đưa tôi về nhà đi.

“Tao đã bảo là...”—Tô Giang nói đến đây thì sững lại.

Chết tiệt!

Sao mình lại nói chuyện với một con mèo?

Khoan đã!

Sao mình có thể hiểu được nó kêu “meo meo” nghĩa là gì?

“Hệ thống, kỹ năng Giao Tiếp Với Động Vật còn giúp tôi hiểu được ý nghĩa tiếng kêu của động vật sao?”

【Đúng vậy!】

“Tuyệt vời!” Tô Giang thốt lên trong lòng, đúng là điên rồ thật.

Nhìn chú mèo trắng vẫn đang dụi vào chân mình, Tô Giang bất lực nói: “Được rồi, nể tình mày là con vật đầu tiên có thể giao tiếp với tao, tao sẽ nuôi mày.”

Ban đầu, Tô Giang không muốn nhận nuôi vì nghĩ sẽ phiền phức, phải dạy dỗ nó nhiều thứ.

Nhưng giờ đã có thể giao tiếp, hắn nghĩ sẽ dễ quản lý hơn nhiều.

“Meo~!” Cảm ơn chủ nhân.

“Đi thôi.” Tô Giang xoa đầu chú mèo trắng rồi bế nó lên, mang về nhà.

Về đến nhà, việc đầu tiên Tô Giang làm là tắm rửa cho chú mèo, giúp nó sạch sẽ hơn nhiều.

“Meo~!” Tôi đói rồi.

Tô Giang bất đắc dĩ, mở tủ lạnh nhưng chẳng có gì ăn, chỉ còn xúc xích.

“Đây, ăn tạm đi.” Tô Giang bóc cái xúc xích, đặt vào đĩa và đưa cho chú mèo.

Chú mèo cúi đầu ăn một miếng.

“Meo~!” Dở quá.

“Tao mà đập vỡ đầu mày thì tin không, đã đưa về nuôi mà còn chê bai.” Tô Giang hăm dọa.

“Meo~!” Xin lỗi.

Chú mèo khá biết điều, rõ ràng là đã trải qua không ít khổ sở ngoài đường, hiểu rằng miếng ăn không dễ dàng.

Nhìn chú mèo ăn xúc xích, Tô Giang chợt nảy ra ý tưởng, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh rồi gửi cho An Nhu.

Tô Giang: “【Hình ảnh】”

Tô Giang: “Tôi về đến nhà rồi.”

Chỉ vài giây sau, An Nhu đã trả lời.

An Nhu: “!”

An Nhu: “Con mèo đáng yêu quá, cậu nuôi à?”

Tô Giang: “Không, vừa nhặt được dưới lầu thôi.”

An Nhu: “Cậu đặt tên cho nó chưa?”

Tô Giang ngẩn người, cúi xuống hỏi chú mèo: “Mày có tên chưa?”

Chú mèo nhai xúc xích, ngẩng đầu, mắt đầy tự hào.

“Meo meo meo!” Trên đường bọn mèo gọi tôi là Bưu ca.

“...”

Tô Giang im lặng, mặt không cảm xúc, hắn gõ vào điện thoại: “Chưa có tên, chưa đặt, cậu đặt đi.”

Đợi vài phút, chắc là An Nhu đang suy nghĩ về tên.

“Meo meo meo!” Chủ nhân, tên của tôi nghe hay không?

“Bưu ca sao, đợi lát nữa tao đổi tên cho mày.” Tô Giang rót cốc nước đáp bâng quơ.

“Meo~!” Tôi không muốn đổi!

“Phản đối vô hiệu, nhất định phải đổi, mày có dáng vẻ như này mà gọi là Bưu ca à? Con mèo nào đặt cho mày vậy, chỗ các người cũng có mèo hắc đạo sao?”

Chưa đợi chú mèo trả lời, tin nhắn của An Nhu đã đến.

An Nhu: “Gọi là Nicolas Phú Quý!”

An Nhu: “Tên thân mật là Phú Quý!”

“Phụt!” Tô Giang vừa nhìn thấy tên An Nhu đặt, nước trong miệng hắn phun ra.

Cái tên này đúng là không ai sánh kịp.

Hắn nhìn con mèo, à không, giờ phải gọi là Phú Quý, với ánh mắt thông cảm.

“Mày gặp phải cao thủ đặt tên rồi, tao cũng không giúp được gì.”

Hắn ngồi xổm xuống, cúi đầu và hỏi: “Vậy thì, đổi tên thành Nicolas Phú Quý, gọi mày là Phú Quý, thế nào?”

Tô Giang cảm thấy hơi có lỗi với Phú Quý, cái tên này còn tệ hơn Bưu ca.

“Meo?” ???

Phú Quý ngớ người, ai là thiên tài nghĩ ra cái tên này vậy?

Không để ý đến phản đối của Phú Quý, Tô Giang nhắn lại cho An Nhu: “Nó đồng ý rồi, vui lắm.”

An Nhu: “Thật không? Tuyệt quá!”

An Nhu: “Mai tôi đến nhà cậu xem nó nhé!”

Tô Giang: “Được.”

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, đột nhiên nhận được tin nhắn từ Vương Tử Dương.

Vương Tử Dương: “Tô Giang, mai đi net năm người, phòng riêng tao đã đặt rồi!”

Tô Giang: “Mai tao bận.”

Gõ bốn chữ rồi Tô Giang ném Phú Quý lên ghế sofa: “Phú Quý, tối nay mày ngủ ở đây, muốn đi vệ sinh thì vào nhà tắm, chỗ lúc nãy tao tắm cho mày, dám bậy bạ là tao vứt mày ra ngoài.”

“Meo~!” Tôi không muốn tên Phú Quý.

Nó vẫn còn lấn cấn về tên gọi.

Bốp!

Tô Giang tắt đèn, nhảy lên giường, kéo chăn kín người, chẳng màng đến gì nữa.

Dù ngày mai thế giới có sụp đổ, hắn cũng chỉ muốn được ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Giang tỉnh dậy.

Lần này không phải là tự nhiên tỉnh mà là bị đè tỉnh.

"Haizz..." Tô Giang mệt mỏi mở mắt, thấy Phú Quý đang nằm trên ngực mình, hai cái chân nhỏ cứ đạp lên đạp xuống, như đang "nhào bột".

"Meo~!" Tôi đói rồi.

Thấy Tô Giang tỉnh, Phú Quý kêu lên một tiếng rồi nhảy lên nằm cạnh đầu hắn.

Tô Giang cầm điện thoại lên nhìn, mới 5 giờ sáng.

“Tao thật sự muốn đập bể cái đầu mày, Phú Quý à.” Tô Giang đứng dậy, mặt không cảm xúc, túm lấy phần gáy của Phú Quý.

Hắn quyết định từ nay sẽ đóng cửa phòng khi ngủ, không để con mèo quậy này vào quấy rối giấc ngủ nữa.

Mày có biết sinh viên đại học muốn ngủ nướng một chút là khó thế nào không?

Mày không biết!

Mày chỉ quan tâm đến mấy cái xúc xích của mày thôi!

Với chút bực bội trong lòng, Tô Giang đi đến tủ lạnh, lấy hết mấy cây xúc xích còn lại, ném xuống trước mặt Phú Quý.