Chương 40: Kỹ năng Giao Tiếp Với Động Vật!

Cái gì đây, sao lại có một con Pikachu khổng lồ đang đi trong nhà?

Vươn cổ nhìn lên, An Minh Kiệt mới thấy An Nhu ở phía sau con Pikachu, anh ta liền bật cười: “Lại ôm con gấu bông to thế này, Tô Giang tặng em à?”

“...Ừm!” An Nhu cẩn thận đặt con Pikachu xuống sofa, đầy vẻ tự hào: “Tô Giang chơi trò bắn bóng cho em, cậu ấy bắn trúng ba mươi quả liền đấy!”

An Minh Kiệt nghe vậy chỉ cười, anh ta biết khả năng bắn súng của Tô Giang giỏi đến mức nào, chuyện bắn trúng bóng là điều quá dễ dàng.

An Nhu thở nhẹ vài hơi, nhìn lên cầu thang dài, hơi ngập ngừng rồi chỉ vào con Pikachu: “Anh, giúp em ôm nó lên lầu đi.”

Cô thật sự không ôm nổi nữa.

An Minh Kiệt nghe vậy, miệng giật giật: “Anh là người đứng đầu cả gia tộc, giờ phải ôm một con Pikachu à?”

Nhưng nghĩ lại, người nhờ lại chính là An Nhu, nên An Minh Kiệt đành bất lực, đứng dậy ôm con Pikachu lên lầu.

“Anh cẩn thận chút!” An Nhu lo lắng dặn.

“Yên tâm, anh đâu đến mức leo cầu thang mà ngã.”

“Không, em chỉ sợ anh làm bẩn gấu bông thôi.”

“......”

An Minh Kiệt cạn lời, em gái anh ta trước đây không như thế này.

Ở một nơi khác, một chiếc taxi dừng lại tại Trung Phố, Tô Giang bước xuống xe. Thời điểm này, đường phố đã vắng bóng người qua lại.

Hắn thong thả bước đi trên đường, nhưng ánh mắt luôn cảnh giác, dò xét xung quanh xem có ai đang theo dõi mình không.

Quẹo qua mấy con hẻm, sau khi chắc chắn không có ai bám theo, Tô Giang đi theo trí nhớ đến quán bar Tiểu Miên Dạ.

Dù quán bar đã đóng cửa, nhưng Tô Giang như không để ý, đứng trước cửa và gõ vài tiếng.

Một lát sau, bên trong có tiếng vọng ra: “Ai đấy, quán đóng cửa rồi, hôm nay nghỉ.”

“Tôi là Tô Giang, An Minh Kiệt bảo tôi đến.” Tô Giang nói thẳng.

Ban đầu, Tô Giang tưởng rằng An Minh Kiệt sẽ có ám hiệu gì đó, nhưng anh ta chỉ bảo rằng hắn xem phim nhiều quá, cứ nói rõ thân phận là được.

Quả nhiên, người bên trong vừa nghe đến tên Tô Giang liền mở cửa ngay lập tức.

“Cậu Tô, đợi cậu lâu rồi, An thiếu đã dặn dò cả rồi.” Người đàn ông nói rồi giới thiệu: “Tôi tên là Hoa Khánh, người trong giới đều gọi tôi là Hoa Tử.”

Tô Giang không khỏi cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên có người gọi hắn là “Cậu Tô”, nhưng cái tên Hoa Tử này thì rõ ràng còn buồn cười hơn.

Sau đó, Hoa Tử cẩn thận lấy ra một chiếc điện thoại đặt trên quầy, không phải điện thoại thông minh mà là loại điện thoại cổ chỉ có chức năng gọi và nhắn tin.

“Là cái này sao?” Tô Giang nhận lấy, nhìn ngắm nó, thì ra đây là thứ An Minh Kiệt nhờ hắn đến lấy.

“Đúng vậy, chỉ có chiếc điện thoại này thôi.” Hoa Tử nói: “An thiếu dặn, tất cả những đường dây ngầm của nhà họ Phong chỉ liên lạc qua chiếc điện thoại này. Đến lúc cần thiết, cậu chỉ cần gửi một tin nhắn từ đây, tất cả đường dây ngầm của chúng tôi sẽ hành động, tung ra đòn chí mạng với nhà họ Phong!”

Tô Giang gật đầu, không ngờ một lá bài quan trọng như vậy, An Minh Kiệt lại giao cho hắn.

Nhưng hắn cũng hiểu, ở thời điểm hiện tại, mọi động thái của các thành viên cốt lõi nhà họ An đều bị Phong Thừa Nghiệp giám sát chặt chẽ. Chỉ có mình hắn, người không nằm trong tầm ngắm của Phong Thừa Nghiệp, mới là biến số duy nhất.

An Minh Kiệt tin tưởng rằng đến phút cuối, Tô Giang sẽ để lại cho Phong Thừa Nghiệp một bài học khó quên.

Sau khi nhận chiếc điện thoại cục gạch, Tô Giang rời khỏi quán bar Tiểu Miên Dạ, bắt một chiếc taxi về nhà.

Theo kế hoạch của An Minh Kiệt, sau này không còn việc gì liên quan đến hắn, thậm chí chiếc điện thoại này có lẽ cũng không cần dùng đến.

An Minh Kiệt nói đây là biện pháp cuối cùng, nếu mọi chuyện suôn sẻ, có lẽ sẽ không cần dùng đến mà vẫn có thể xử lý được nhà họ Phong.

Tô Giang không rõ điều đó có thực hay không, nhưng hắn chỉ cần chờ tin từ An Minh Kiệt, đến lúc đó cũng chỉ là gửi một tin nhắn mà thôi.

Khi bước vào khu chung cư, Tô Giang thả tay vào túi quần và bước đến dưới tầng nhà mình. Đang định lên tầng thì bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu.

Tô Giang ngạc nhiên, hắn nhớ rõ khu này cấm nuôi thú cưng mà?

Ở đâu ra mèo thế?

Hắn đi theo hướng tiếng kêu, quả nhiên dưới ánh đèn đường thấy một con mèo trắng nhỏ.

Chú mèo trắng nằm dưới ánh đèn, đang ăn một chiếc xúc xích không biết ai đã cho. Khi cảm nhận có người đến gần, đôi tai nhỏ của nó dựng lên, cảnh giác nhìn Tô Giang.

“Tặc, đúng là có mèo thật.” Tô Giang thốt lên, chắc là có người thấy thương cho con mèo này nên đã cho nó một cái xúc xích.

Nhìn thoáng qua, Tô Giang định rời đi, dù sao chú mèo vừa nhìn thấy hắn đã xù lông, chắc là sợ người lạ.

“Meo~!”

“Ơ, mày làm gì đấy?”

Tô Giang vừa quay người, chú mèo trắng bỗng kêu lên, thậm chí bỏ cả cái xúc xích, chạy tới dụi vào ống quần của hắn.

“Tao nói trước, tao không có xúc xích cho mày đâu.” Tô Giang chỉ tay vào nó, cảnh cáo.

“Meo~!”

Chú mèo vẫn tiếp tục dụi vào chân hắn, không hiểu sao, nó có vẻ rất thân thiết với Tô Giang, mặc cho hắn cố gắng đuổi nó đi, nó vẫn không chịu rời xa.

Tô Giang nhanh chóng nhận ra vấn đề là gì.

Kỹ năng Giao Tiếp Với Động Vật!

Đây là kỹ năng cấp thấp mà hệ thống đã thưởng, khi đó hắn còn phàn nàn rằng nó vô dụng.