Chương 42: Đến Nhà

“Ăn đi, ăn hết cho tao!” Tô Giang gằn giọng.

Phú Quý nhìn thấy thì có chút sợ hãi, nó lùi lại khỏi đống xúc xích, nhìn Tô Giang với ánh mắt đầy lo lắng, kêu lên thảm thiết.

"Meo meo meo?" Đây là bữa cuối của tôi sao?

Tô Giang xoa trán, tự cảm thấy buồn cười vì mình lại đi tức giận với một con mèo ngốc.

Hắn nhặt một cây xúc xích lên, từ từ bóc vỏ, rồi đặt vào đĩa nhỏ, đưa cho Phú Quý.

“Ăn đi, tổ tông của tao.”

“Meo~!” Cảm ơn.

Con mèo này đúng là cũng biết lịch sự ghê.

Thấy mình đã tỉnh, Tô Giang cũng chẳng buồn ngủ lại nữa, hắn pha một cốc cà phê, rồi ra ban công ngồi nhâm nhi.

5 giờ rưỡi sáng, trong nhà có một con mèo trắng đang gặm xúc xích, Tô Giang tóc tai rối bù ngồi trên ban công ngắm nhìn bầu trời vừa hửng sáng, cảm thấy có chút buồn bã.

“Cuộc sống của mình càng lúc càng lạ lùng...”

Tô Giang nhấp một ngụm cà phê, hắn không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Chủ yếu là... hắn chán.

Hắn nhận ra rằng dậy sớm thế này thì chẳng có việc gì làm.

Do cơ thể đã được hệ thống cường hóa, một khi hắn đã tỉnh thì hắn không còn buồn ngủ nữa.

Nếu đã vậy, lâu rồi không chơi game, hay mở một ván vậy!

Tô Giang quyết định ngay, hắn mở máy tính khởi động... Liên Minh!

Nửa tiếng sau.

Tô Giang nhìn màn hình xám xịt trước mặt, nhìn vào thành tích Yasuo của mình: 0/6, cảm thấy hơi ngơ ngác.

Mình... trở nên gà rồi sao?

Chỉ mới vài ngày không chơi game, mà mình đã kém đến vậy à?

Chắc chắn là đối thủ hack rồi!

Tô Giang không tin, tiếp tục mở một ván nữa.

Kết quả vẫn thảm hại không kém.

“Chết tiệt! Hôm nay hack nhiều quá vậy?”

Lại mở thêm ván nữa...

Người ta từng nói, lịch sử không lặp lại nhưng lại có những giai điệu tương tự.

Tô Giang đã chứng minh câu nói đó, dù mỗi ván hắn có thành tích khác nhau, nhưng đều thảm hại như nhau.

“Gà thì đừng chơi.”

Nhìn dòng chat chế giễu của đồng đội, Tô Giang thất thần, rốt cuộc mình bị sao thế này.

Chẳng lẽ cái giá của việc có hệ thống là mất đi tài năng chơi game mà mình tự hào sao?

Thực ra, Tô Giang chẳng có tài năng chơi game gì cả, chơi lâu như vậy vẫn chỉ dừng ở rank Vàng, chỉ là khá hơn Vương Tử Dương chút thôi.

Không biết từ lúc nào, Tô Giang cứ thế chơi đến trưa, à không, chính xác là thua đến trưa.

Lúc này, hắn nhận được tin nhắn từ An Nhu.

“Lát nữa tôi qua chỗ cậu xem Phú Quý, gửi địa chỉ cụ thể và số phòng cho tôi.”

Tô Giang nhanh chóng gửi địa chỉ và số phòng cho An Nhu, sau đó lập tức tắt game.

Game rác rưởi, đến chó cũng chẳng thèm chơi.

Tại nhà họ An.

An Minh Kiệt nhìn An Nhu từ trên lầu vội vã chạy xuống, cô mặc quần jeans, tay cầm một chiếc áo khoác trắng.

“Nhu Nhu, ăn cơm đã...”

“Em không ăn đâu, em qua chỗ Tô Giang đây!”

Rồi An Nhu chẳng buồn ngoái lại, vẫy tay với An Minh Kiệt và chạy ra ngoài.

An Minh Kiệt: "???"

Anh ta cảm thấy có chút buồn bã, em gái mình thực sự đã thay đổi, không còn quan tâm đến mình nữa rồi.

Lúc này, An Minh Kiệt cắn răng, tự dưng lại muốn đấm cho Tô Giang một trận.

An Nhu ngồi vào xe, ngồi ở ghế sau, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc gương nhỏ, soi ngắm mình một lúc.

“A Tả, A Hữu, hôm nay tôi có đẹp không?” An Nhu hỏi hai vệ sĩ ngồi phía trước.

Đúng vậy, cuối cùng họ cũng có tên, là A Tả và A Hữu.

“Tiểu thư, ngày nào cô cũng rất đẹp.” A Hữu ở ghế phụ lái mỉm cười trả lời, mặt đầy vẻ yêu chiều.

Anh ta không nói ngoa, An Nhu thực sự sở hữu vẻ đẹp tự nhiên, bình thường rất ít trang điểm, nếu có thì cũng chỉ là chút phấn nhẹ.

Dù vậy, cô vẫn được đánh giá là hoa khôi của lớp, thậm chí nếu cô chịu nổi bật hơn chút, danh hiệu hoa khôi của khoa cũng không phải là điều quá xa vời.

Nghe vậy, An Nhu cười mãn nguyện, cố gắng bình ổn lại tâm trạng hồi hộp. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà Tô Giang, có chút phấn khích.

“Không biết nhà cậu ấy lớn hay nhỏ, trông thế nào, liệu có bừa bộn không...” An Nhu trong lòng tưởng tượng về căn nhà của Tô Giang.

Cô nghĩ chắc Tô Giang sẽ giống như nhiều chàng trai khác, phòng ở bừa bộn, tất và quần áo vứt lung tung.

Nhưng thực tế lại không phải vậy, lý do mà Tô Giang sống riêng còn bởi vì hắn có chút “bệnh sạch sẽ”.

Dù không nghiêm trọng, nhưng ít nhất hắn luôn giữ cho mọi thứ sạch sẽ và ngăn nắp.

Nghe nói ký túc xá lúc nào cũng có những kẻ không biết điều, cứ ném tất và đồ lót vào máy giặt công cộng. Chỉ nghe thôi mà Tô Giang đã nổi da gà, thậm chí muốn quăng mấy người đó vào máy giặt giặt luôn cho rồi.

Còn ở bên này, Tô Giang đang tiến hành dọn dẹp toàn bộ căn nhà.

“Phú Quý à, tao nói cho mày nghe, lát nữa có một cô gái sẽ đến, mày phải nhớ không được hung dữ với cô ấy, phải giả vờ đáng yêu một chút đấy.”

Tô Giang vừa lau nhà vừa dặn dò Phú Quý.

“Và nữa, mày có biết làm cú lộn ngược không?”

“Meo~?” Tôi phải biết à?

“Thôi, không biết cũng không sao, từ từ học sau.”

Phú Quý nằm dài trên ban công, ngáp dài, hai mắt mèo nhìn Tô Giang đầy phức tạp.

Nó cảm thấy chủ nhân của mình dường như có vấn đề, khác hẳn với những con người mà nó từng gặp.

Hắn xịt nước thơm khắp nơi, hắn chưa bao giờ thấy căn nhà của mình sạch sẽ đến thế này.