Ở phía bên kia, An Nhu đang dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc vào tay hắn.
"Ồ… bạn học An Nhu, có chuyện gì sao?"
An Nhu rụt tay lại, cô không nhìn vào mắt hắn mà chỉ nghiêng đầu, khẽ nói:
"Chuyện là… ngày mai cậu có rảnh không?"
Nghe vậy, Tô Giang quay đầu nhìn Vương Tử Dương, ngừng một lúc rồi mới lại quay đầu về phía An Nhu.
"Có chứ, ngày mai tôi không có kế hoạch gì."
Vương Tử Dương: "???"
Anh em à?!
Mày không làm người nữa à?
Há miệng ra, Vương Tử Dương định nói gì đó nhưng lại thôi.
Thôi vậy, hạnh phúc cả đời của anh em quan trọng hơn.
Quay lại chỗ ngồi, hắn ta âm thầm hủy đặt chỗ ở tiệm net.
Nghe thấy vậy, An Nhu khẽ gật đầu, mặt đỏ ửng, nói: "Vậy ngày mai cậu đi cùng tôi đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Theo tôi về nhà một chuyến."
"Phụt!" Tô Giang còn chưa kịp nói gì, Vương Tử Dương đang uống nước liền phun ra hết.
Ngay sau đó, hắn ta quay đầu lại, nhìn Tô Giang với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh em à?
Tốc độ của hai người nhanh quá đúng không?
Hôm qua vừa tỏ tình, ngày mai đã gặp gia đình rồi sao?
Lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, thật may là giờ đang trong giờ giải lao, các bạn xung quanh đều ra ngoài chơi cả.
Nếu không tin này đúng là chấn động cả lớp.
Thấy hành động của Vương Tử Dương, khóe miệng Tô Giang giật giật.
Anh em, ngươi chỉ thấy cô ấy muốn ta về nhà, nhưng mày đâu biết nhà cô ấy thế nào chứ!
Gia tộc hắc đạo đấy người anh em!
Tô Giang chợt thấy hối hận.
"À… à mà… hình như tôi mới nhớ ra, vừa nãy đã hẹn với Vương Tử Dương ngày mai có việc, phải không Vương Tử Dương?"
Người anh em, mau cứu mạng!
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của An Nhu nhìn về phía Vương Tử Dương, mang theo chút nghi hoặc.
Trước ánh nhìn đó, Vương Tử Dương quả quyết lắc đầu: "Lão Tô, ngày mai tao bận rồi, chúng ta hẹn ngày khác nhé."
Mẹ kiếp Vương Tử Dương!
Tô Giang bực tức, chỉ muốn bóp chết tên này.
"Vậy được rồi, mai cậu chờ tin nhắn của tôi, tôi sẽ đến đón cậu!" An Nhu nghe xong thì mỉm cười với Tô Giang, rồi quay lại chỗ ngồi.
Thực ra cô cũng không muốn đưa Tô Giang về nhà, nhưng hôm nay anh trai nhắn tin với giọng điệu nghiêm khắc, bắt buộc cô phải đưa Tô Giang đến gặp anh vào ngày mai.
An Nhu tuyệt đối không sợ anh trai, cô chỉ sợ làm trái ý anh ấy thương tâm mà thôi.
Cô tuyệt đối không sợ anh mình.
...
"Vương Tử Dương, con mẹ nó tao muốn giết mày!”
"Tại sao? Tao đang giúp mày đấy, người anh em, đây chính là cơ hội tốt!”
"Tốt cái quái gì, mày không biết có thể mất mạng đấy!"
"Làm gì mà nghiêm trọng thế, chỉ là gặp phụ huynh thôi mà, An Nhu thật sự rất tốt, với lại hai người cũng rất xứng đôi!"
"......"
Tô Giang tuyệt vọng cúi đầu xuống, trái tim nguội lạnh, có anh em ngốc nghếch như Vương Tử Dương đúng là bất hạnh lớn nhất đời hắn.
Thôi, ngày mai tìm cơ hội cho An Nhu leo cây vậy.
Gia tộc hắc đạo, hắn thực sự không dám tới.
Cho dù có "Tinh thông võ thuật", nhưng đối diện với một gia tộc hùng mạnh, đây chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Ừm, cứ như vậy, ngày mai sẽ tìm lý do nào đó để lảng tránh An Nhu." Tô Giang bắt đầu suy nghĩ xem nên dùng cớ gì để từ chối khéo cô.
【Đinh! Ký chủ kích hoạt nhiệm vụ, hãy giữ lời hứa với An Nhu, làm người nói được làm được!】
【Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng, nếu thất bại sẽ bị trừng phạt!】
Tô Giang: "......"
Mệt rồi, hủy diệt đi thôi.
Cái hệ thống rác rưởi này, ai muốn lấy thì lấy đi.
Buổi chiều sau khi mệt mỏi hoàn thành môn học cuối cùng, vì hôm nay là thứ sáu nên Giang đại rất "nhân tính hóa" khi không sắp xếp tiết tự học buổi tối.
Tô Giang vẫn là người đầu tiên bước ra khỏi lớp.
Dù rằng hắn ngồi ở hàng ghế sau.
"Tô Giang, chờ chút đã."
Nghe thấy tiếng gọi, Tô Giang quay đầu lại thì nhìn thấy An Nhu đang bước nhanh về phía mình với đôi chân nhỏ xinh.
"Ngày mai nếu cậu dám cho tôi leo cây, cậu chết chắc rồi đấy."
Hai người sóng vai đi cùng nhau, An Nhu hung dữ đe dọa.
Không ít người xung quanh tò mò nhìn họ, lời đồn về việc Tô Giang tỏ tình hôm qua vẫn còn đang lan truyền mạnh mẽ.
Hiện giờ, hai nhân vật chính của lời đồn lại đang cùng nhau sánh bước trong khuôn viên trường, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt bàn tán.
Tô Giang dĩ nhiên cũng nhận ra tình huống này, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Yên tâm đi, An đại tiểu thư, tôi dám cho cậu leo cây thì chẳng khác nào tìm đường chết."
"Cậu biết vậy là tốt rồi!"
An Nhu đắc ý bĩu môi, Tô Giang thấy thế cũng chỉ biết cười.
Thật không hiểu nổi tại sao trước đây lại có người nói rằng An Nhu lạnh lùng kiêu ngạo.
Rõ ràng đây là một tiểu thư ngạo kiều mà.
"Rốt cuộc cậu muốn tôi đến nhà cậu làm gì?"
"Tôi cũng không rõ, dù sao thì anh trai tôi muốn gặp cậu."
"Anh cậu? Có thích ăn bánh mì nướng không?"
"Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Lần đầu đến nhà, đi tay không thì không hay, nếu anh cậu thích ăn bánh mì nướng thì ngày mai tôi mua tặng anh ta một phần."
"Không được mang theo!"
An Nhu không hiểu nổi suy nghĩ của Tô Giang rốt cuộc là như thế nào.
Ai lại mang bánh mì nướng đến làm quà ra mắt chứ?
"Được rồi, vậy tôi sẽ không mua phần của anh cậu."
"Cậu cũng không được ăn!"