Chương 14: An Gia Hay Lâm Gia?

"Hả?"

Tô Giang quay đầu nhìn An Nhu, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Tôi tự ăn một phần bánh mì nướng mà cậu cũng quản sao?

An Nhu tức đến mức muốn phát điên, từ hôm qua đến giờ chỉ cần nghe thấy bánh mì nướng là cô lại khó chịu.

Rõ ràng một mỹ nữ sống sờ sờ thế này, nhưng trong mắt hắn cô còn không bằng một cái bánh mì nướng sao?

Hừ!

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đi đến ngã tư đường, một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở góc đường, bên cạnh có một người đàn ông mặc vest đang đứng đợi.

"Đại tiểu thư, cậu Tô."

Tô Giang nhận ra người này chính là một trong hai vệ sĩ hôm qua.

"Này, tiện đường chở tôi một đoạn được không?"

An Nhu đang định bước lên xe thì dừng lại.

"Nhà tôi và nhà cậu ngược hướng nhau, sao gọi là tiện đường được?"

"Hôm nay tan học sớm, tôi định ghé ra phố Trung mua bánh mì nướng."

"......"

An Nhu hít sâu một hơi, cô chậm rãi bước đến trước mặt Tô Giang, ngẩng đầu lên cười mỉm nhìn hắn.

Sau đó cô nhấc chân, giẫm mạnh xuống!

"Xì!"

Tô Giang bị giẫm đau đến hít một hơi lạnh, trong đầu hiện ra vô số dấu chấm hỏi.

Sao cô nàng này lại thích giẫm người ta thế?

Quan trọng là cô lấy quyền gì mà giẫm hắn chứ, không chở thì thôi, việc gì phải giẫm người ta?

"Cạch!"

"Đi thôi, về nhà!"

"Vâng, thưa tiểu thư."

An Nhu giận dữ lên xe, cô đóng cửa thật mạnh, không cho Tô Giang cơ hội nói thêm lời nào.

Bánh mì nướng, bánh mì nướng!

Tên ngốc nghếch này chỉ biết nghĩ đến bánh mì nướng thôi sao!

Vệ sĩ thấy vậy thì ngồi phía trước cúi đầu không dám nói gì. Từ khi Tô Giang xuất hiện, tâm trạng của An Nhu ngày càng trở nên cáu kỉnh.

Tuy vậy, điều này cũng giúp chuyển hướng sự chú ý của An Nhu.

Trước đây, mỗi khi An Nhu rảnh rỗi, cô thường tìm cách gây khó dễ cho người trong gia tộc, khiến không ít người khổ sở.

Giờ thì khác rồi.

An Nhu đã có chỗ để trút bỏ mọi sự chú ý, mọi sự bực bội và bất mãn.

Đó chính là Tô Giang.

Điều này gián tiếp giúp không ít người An gia được giải thoát khỏi nanh vuốt của tiểu ác ma này.

Chiếc xe lướt đi, Tô Giang ôm lấy chân, nhìn theo An Nhu ngồi trong xe rời xa.

Khi xe quẹo qua khúc quanh và khuất khỏi tầm nhìn của Tô Giang, hắn mới mạnh mẽ giơ ngón giữa về hướng đó.

Không có xe để đi, Tô Giang đành phải đi bộ, cũng may là không xa chỉ tầm mười phút đi bộ, hắn vẫn chịu được.

Đang đi trên đường, chuông điện thoại của hắn bỗng vang lên, Tô Giang móc điện thoại ra liếc nhìn màn hình.

Là bố hắn gọi đến. Tô Giang vừa đi vừa nhận cuộc gọi.

"Con trai, tan học rồi nhỉ?"

"Có chuyện gì không?"

"Nhóc con, được lắm, hôm qua thầy giáo của con gọi điện cho bố, bố còn không dám tin, tỏ tình trước mặt cả lớp, thật có phong thái của bố ngày xưa!"

Tô Giang vỗ trán, trong lòng đầy sự bất lực, thầy Trương thật sự đi mách phụ huynh sao?

"Sao rồi, cô gái đó có đồng ý không?"

"Bố, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi."

"Hiểu lầm hay không mặc kệ, người ta có đồng ý không?"

"…Chắc là không?"

Tô Giang nhớ lại, hình như An Nhu cũng chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng, có lẽ là từ chối rồi.

"Gì mà chắc là, có thì là có, không thì là không, làm việc gì sao không dứt khoát chút?"

"Bố, còn gì nữa không?"

"Hết rồi, chán thật, cứ tưởng được nghe con kể chuyện gì hay ho chứ, không có chút phong thái nào của bố ngày xưa, dập máy đây!"

"Tút tút tút…"

Tô Giang hít sâu một hơi, hắn tự nhận thấy so với bạn bè đồng trang lứa, bản thân đã sống rất thoải mái, thản nhiên rồi.

Không ngờ cuối cùng vẫn thua bố mình một bậc.

Thôi bỏ đi, giờ đi ăn đã.

"Ông chủ, cho tôi một phần bánh mì nướng đặc biệt khổng lồ."

"Được rồi!"

Tô Giang không chút biểu cảm, lướt điện thoại chờ ông chủ làm món bánh.

"Ông chủ, cho tôi một phần giống cậu ta."

"Được rồi, xin chờ một chút."

Lúc này, một người đàn ông xuất hiện bên cạnh Tô Giang, cũng gọi một phần bánh mì nướng.

Tô Giang liếc nhìn người đàn ông, không để ý thêm.

Ngay sau đó, người đàn ông tiến đến gần Tô Giang, một góc áo nổi lên chĩa vào lưng hắn, giọng nói trầm thấp vang lên.

"Đừng động đậy, đang dí vào lưng cậu là một khẩu súng, nếu cậu mà cử động lung tung thì rất dễ cướp cò đấy."

Tô Giang cau mày, hắn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.

Với kỹ năng "Tinh thông súng ống", hắn có thể cảm nhận được người đàn ông không nói dối, thứ đang dí vào hắn thực sự là một khẩu súng.

"Ông là ai? Người An gia? Hay Lâm gia?"

"Đoán được rồi sao? Tôi tên là Lý Tài, người của An gia. Nhưng tôi cũng tò mò, tại sao cậu lại nhắc đến Lâm gia?"

"Sáng nay tôi vừa đánh người của Lâm gia."

"Vậy thì hợp lý rồi."

Hai người cứ thế trò chuyện, ông chủ bánh mì nướng cũng không nhận ra điều gì khác lạ mà tiếp tục làm hai phần bánh.

"Ở đây người nhiều mắt tạp, ông dám nổ súng à?"

"Cậu cứ thử xem."

Tô Giang lập tức im miệng, hắn không dám thử thật.

"Hai vị, bánh mì nướng của hai người xong rồi."

"Đưa cả hai phần cho cậu ta, cậu ấy trả tiền." Lý Tài cười mỉm nhìn ông chủ, ý bảo ông đưa cả hai phần bánh cho Tô Giang.

"Khốn kiếp!"

Tô Giang vừa trả tiền vừa chửi thầm trong lòng, đám gia tộc xã hội đen các ngươi đến tiền bánh mì nướng cũng không móc ra nổi sao?

Lý Tài phải không, món nợ này ta sẽ nhớ kỹ.