Chương 12: Hắn cần sao!?

Lâm gia?

Không quen, chưa nghe bao giờ.

"Khoan đã, khoan đã..."

"Ngươi anh em, tôi đưa, tôi đưa ngươi năm ngàn!"

Tên tóc vàng thấy vậy thì lập tức chịu thua, người thức thời mới là kẻ mạnh.

Nghe vậy, Tô Giang liền cau mày: "Cái gì mà đưa, phải nói là trả lại!"

Tên tóc vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Đúng đúng, trả lại, trả lại tiền!"

Nói xong, gã nhanh chóng móc điện thoại ra, chuyển cho Tô Giang năm ngàn tệ.

Dưới ánh mắt ra hiệu của Tô Giang, gã liền vội vàng dẫn theo mấy tên đàn em chật vật bỏ chạy.

"Này, tôi chuyển lại cho cậu hai ngàn, tự đi bệnh viện kiểm tra xem đi."

"Không không không, đại ca, tôi thật sự chỉ đưa cho bọn chúng tám trăm thôi."

"Nghe lời tôi, số còn lại coi như bọn chúng bồi thường chi phí chữa trị, đừng lắm lời."

Tô Giang lười dây dưa, chuyển tiền xong liền đi ra khỏi con hẻm.

Tên đeo kính nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt đầy cảm kích, cúi người thật sâu.

【Đinh! Chúc mừng chủ nhân đã hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng ngẫu nhiên!】

【Đang rút thưởng ngẫu nhiên…】

【Chúc mừng chủ nhân nhận được kỹ năng cấp thấp - Thông linh động vật!】

"Thông linh động vật, đây là kỹ năng gì?" Tô Giang vừa đi vừa hỏi trong đầu.

【Nói đơn giản là, động vật sẽ gần gũi với ngươi hơn.】

"...Chỉ có vậy?"

【Hết rồi.】

"Chết tiệt!"

Đúng là kỹ năng cấp thấp, hoàn toàn vô dụng.

Không thể so với "Tinh thông võ thuật".

Nhưng trận đánh vừa rồi cũng giúp Tô Giang hiểu ra, "Tinh thông võ thuật" không phải là vạn năng.

Hắn biết kỹ thuật võ thuật, nhưng với thể lực hiện tại của mình thì vẫn chưa đủ để hoàn toàn phát huy được kỹ năng này.

Chỉ mới đánh một chút thôi nhưng Tô Giang đã cảm thấy hơi thở dốc.

"Thể lực và cơ thể không theo kịp rồi…" Tô Giang nhíu mày, đây đúng là một vấn đề không nhỏ.

Chỉ không biết hệ thống có kỹ năng nào liên quan đến việc tăng cường thể lực hay không.

Không ngoài dự đoán, Tô Giang vẫn bị muộn.

"Cậu đứng ra phía sau cho tôi!"

Hết lần này đến lần khác, tiết đầu tiên vẫn là tiết toán cao cấp của lão Trương. Tô Giang gãi gãi mũi, ngượng ngùng chạy ra cuối lớp đứng.

Trong lúc đó, ánh mắt hắn lướt qua An Nhu đang ngồi ở hàng ghế đầu, hai người chạm mắt trong thoáng chốc rồi đồng thời quay đi.

Cầm cuốn sách đứng ở hàng ghế cuối, cơn buồn ngủ lại ập đến với Tô Giang.

Hắn tìm một tư thế thoải mái rồi lấy sách che mặt khẽ nhắm mắt.

Trước kia, hắn không thể làm được "tuyệt chiêu" ngủ đứng này, nhưng giờ thì có thể.

Qủa nhiên ca ngợi tinh thông võ thuật!

Lão Trương cũng không ngờ rằng Tô Giang lại có thể ngủ đứng, cho nên cứ thế mà tiếp tục giảng bài.

Cho đến khi kết thúc tiết học, chẳng ai nhận ra Tô Giang đã ngủ quên từ lúc nào.

"Tô Giang, lên văn phòng gặp tôi một lát!"

Tô Giang bị gọi tỉnh dậy, hắn có chút bất đắc dĩ, sao dạo gần đây ngày nào cũng bị gọi đi nói chuyện riêng thế này.

Về lại chỗ ngồi, hắn chìa tay về phía Vương Tử Dương, người đã chuẩn bị sẵn sàng bản kiểm điểm, đưa cho hắn.

Tô Giang liếc qua một chút, thấy cũng viết khá tử tế, không có hố mình.

Cúi đầu ủ rũ theo sau lão Trương, lại đến căn phòng quen thuộc, Tô Giang ngoan ngoãn đưa bản kiểm điểm.

Lão Trương nhận lấy đặt trên bàn, chẳng thèm nhìn qua.

"Tô Giang, cuộc thi sắp tới rồi, cậu không thể cứ lười biếng thế này nữa!"

Lão Trương nhắc đến cuộc thi toán cao cấp của thành phố Giang Đô, từ lâu ông đã đăng ký cho Tô Giang, ông chính là giảng viên hướng dẫn.

Tô Giang gật đầu: "Thầy cứ yên tâm, em đảm bảo sẽ tham gia, tuyệt đối không vắng mặt."

Nghe vậy, lão Trương liền nhíu mày.

Ngươi không tham gia chẳng lẽ ta tham gia chắc?

Mẹ nó, thứ ta cần là thành tích, cần huy chương vàng bạc!

“Báo danh tham gia còn cần cậu cam đoan? Tôi mà không thấy cậu tham gia thì sẽ lập tức bẻ gãy chân cậu đấy.”

"Tô Giang, đừng giả vờ ngốc nghếch với tôi. Năm nay cậu nhất định phải mang huy chương vàng về!"

Giọng lão Trương vô cùng nghiêm túc, danh tiếng của ông có được hay không đều phụ thuộc vào việc Tô Giang giành được huy chương vàng.

Tô Giang đầy vẻ bất đắc dĩ, thực sự thì hắn chẳng quan tâm có giành được huy chương vàng hay không, hắn chỉ cần có tên trong bảng xếp hạng là được rồi mà?

Cần gì huy chương?

Dĩ nhiên, hắn không dám nói thẳng điều đó với lão Trương.

"Thầy cứ yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng hết sức, giành được huy chương vàng!"

"Vị trí số một, ngoài em ra thì còn ai vào đây nữa!"

Tô Giang nghiêm túc nói, giọng điệu chân thành vô cùng.

Nghe vậy, lão Trương mới yên tâm phần nào, ông ta nói thêm một vài lời, sau đó cho hắn quay lại lớp.

Tiết tiếp theo là vật lý đại học, vẫn ở phòng học trước đó. Vừa về chỗ ngồi, Tô Giang liền gục xuống ngủ ngay.

Huy chương vàng là gì?

Không biết, chưa từng nghe.

"Này này, lão Tô, đừng ngủ vội."

Vương Tử Dương lay lay Tô Giang, vội nói: "Ngày mai là thứ bảy, tao đã đặt năm chỗ ngồi ở tiệm net rồi, đừng có cho tao leo cây, còn chờ mày dùng Yasuo gánh team đấy!"

Nghe đến chuyện này, Tô Giang nhẹ gật đầu, hắn giơ ngón tay ra dấu OK, rồi lại tiếp tục gục xuống ngủ.

Hai phút sau, khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ thì cảm thấy ai đó đang chọc vào cánh tay mình.

Tô Giang tưởng là Vương Tử Dương lại kiếm chuyện, cho nên bực bội ngẩng đầu lên.

"Vương Tử Dương, mày có chuyện gì thì nói một lần cho xong đi..."

Nói được nửa câu, hắn lập tức ngừng lại.

Vương Tử Dương ngồi bên cạnh, ánh mắt đầy vô tội nhìn hắn.