Chương 2: Lạc Việt. Lạc Long Nam

Thần Lịch năm chín ngàn năm trăm linh bảy.

Cong ~

Cong ~ ~

Cong ~ ~ ~

Từng đạo tiếng chuông đánh vang khắp núi rừng. Tại Bách Việt sâm lâm, ở giữa mười tòa tháp lớn tồn tại một cổ điện mang dáng vẻ cổ kính, thoạt nhìn tựa như mục nát, nhưng nếu ngưng thần nhìn kỹ lại, thì có thể thấy được từng đạo kim quang óng ánh phát ra từ cổ điện, mà từng đạo tiếng chuông vang lên đều xuất phát từ cổ điện này. Những tiếng chuông này, đã ba ngàn năm qua chưa từng vang lên, nhưng hôm nay lại cất lên vang vọng, dân làng xung quanh ai nấy nghe thấy tiếng chuông đều dừng lại công việc đang dang dở trong tay, tất cả bọn hắn đều chắp tay trước ngực, dáng vẻ trang nghiêm, thành kính.

Tại khu vực tây bắc của Bách Việt sâm lâm tồn tại một thôn trang nhỏ nằm dưới chân tòa tháp, thôn trang này thuộc về tộc Lạc Việt, một trong các bộ tộc Bách Việt cổ xưa.

Dĩ vãng tộc Lạc Việt không có gì đặc biệt, cũng bình thường như bao tộc khác trong Bách Việt. Nhưng tại mười lăm năm trước, một đứa trẻ ra đời mang đến sự khác biệt của tộc này.

Đứa trẻ này xuất thế năm đó, trời sinh dị tượng, Thần châu rung động. Thập đại tháp chủ của mười tòa tháp trong Bách Việt đều xuất quan, bọn hắn từng người đều có tu vi thâm cao, tùy tiện xuất động một người đều có thể khiến Thần châu xoay chuyển. Tất cả các đại tháp chủ giáng lâm tộc Lạc Việt, sau khi nhìn qua đứa trẻ đó đều đưa ra phán định:

“Đứa trẻ này mang mệnh cách của bậc Đế vương, sao tử vi soi sáng, ngày sau tất quân lâm thiên hạ, dựa theo tộc quy của Bách Việt ta, hắn tất phải xuất thế dẫn dắt một phương, mười lăm năm sau tại Bách Việt cổ điện tiến hành truyền thừa.”

“Hắn mang trong mình Long mệnh, khi sinh kim quang nơi mi tâm hướng về phương nam, xuất từ tộc Lạc Việt, vậy thì liền gọi hắn là Lạc Long Nam đi”

“Tốt, cứ quyết định như vậy"

Ngay sau đó, bọn hắn liền hư không tiêu thất, quay về mười tòa tháp.

Từ lúc thập đại tháp chủ giáng lâm đến nay đã qua mười lăm năm, Lạc Long Nam cũng đã nhanh tròn mười lăm tuổi.

Tại một ngôi nhà tranh nhỏ của làng Lạc Việt, một đứa trẻ tuổi khoảng mười lăm, dáng vẻ thanh tú, cả người toát ra khí chất bất phàm, khiến người nhịn không được mà tán thán. Lúc này đứa trẻ đó quỳ hai chân xuống đất hướng về đôi nam nữ trung niên quỳ lạy:

“Cha, mẹ, Long Nam không muốn rời xa hai người, Long Nam muốn tại trong tộc phụng dưỡng hai người"

Không sai, đứa trẻ đó chính là Lạc Long Nam, mà đôi nam nữ đó chính là phụ mẫu của hắn. Nam tên Lạc Huy, Nữ tên Âu Hồng.

“Nam tử chí tại bốn phương, Long Nam ngươi sinh ra có mệnh quân vương, có được phong phạm của tộc Âu Việt Âu Chí năm đó, há có thể ru rú trong sâm lâm Bách Việt này. Huống hồ tộc quy tại đó, ngươi muốn hai thân già chúng ta gánh chịu danh phản đồ sao?" Lạc Huy giận mắng, tuy hắn không nỡ để con mình rời xa sâm lâm, rời xa chính mình, nhưng hắn biết chuyện này là không thể nào, tộc quy không thể phá, huống chi hắn còn là Lạc Việt tộc tộc trưởng

“Nhi tử không dám" Lạc Long Nam lập tức nhận lầm, tộc quy hắn biết. Bách Việt bộ tộc có quy định, người sinh ra trong tộc nếu có mệnh Đế Vương thì năm mười lăm tuổi phải nhận truyền thừa, sau khi tiếp nhận phải rời sâm lâm, dựng lên cơ nghiệp của mình. Tộc quy này truyền từ khi Bách Việt vừa thành lập, không ai biết rõ tại sao phải vậy, chỉ có thập đại tháp chủ cũng truyền thừa giả mới biết rõ nguyên do.

“Long Nam con đứng lên đi, khoảng cách đến giờ tế lễ cũng sắp đến rồi, con phải đi thanh tẩy chính mình, không thể để thân dơ bẩn vào cổ điện, đây là đối với tổ tiên khinh nhờn" Âu Hồng tiếng tới đỡ Lạc Long Nam dậy, mười phần ôn nhu nói.

“Hài nhi hiểu rõ" Nói đoạn, Lạc Long Nam đứng dậy, sau đó hướng về hai người hành lễ, rồi mới đi ra phía sau thanh tẩy.

Nhìn lấy bóng lưng nhi tử xa dần, Lạc Huy thở dài: “Chớp mắt vậy mà đã qua mười lăm năm, với tu linh giả chúng ta tựa như một giấc mộng”

Âu Hồng không nói, nàng chỉ lặng lẻ đứng bên cạnh trượng phu của mình nhìn bóng lưng nhi tử.

Cong~

Cong~

Cong~

Lại từng đạo tiếng chuông vang lên khắp núi rừng, lúc này mặt trời đã lên cao đỉnh điểm, khu vực xung quanh cổ điện đã đứng lấy rất nhiều người, bọn hắn thần sắc trang nghiêm, gần ba ngàn người đứng tại đây nhưng không chút nào hiện ra sự lộn xộn.

Vù~

Bỗng nhiên gió nổi lên, các toà tháp lớn xung quanh lóe lên ánh sáng, chớp mắt một phát, mười thân hình đã xuất hiện nơi tế đàn trước cổ điện. Mười người bọn họ mang dáng dấp tang thương, phảng phất như bọn hắn bất cứ lúc nào đều có thể rời khỏi cõi trần, nhưng bên trong họ lại toát khí thế cường thịnh, không giận tự uy. Mà mười người đó không nghi ngờ gì chính là thập đại tháp chủ.

“Đến lúc rồi, truyền Lạc Việt Lạc Long Nam cùng phụ mẫu của hắn" Một lão giả trong đó cất tiếng nói, thanh âm của hắn rất bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng bên trong đó dường như ẩn lấy ý vận nào đó mơ hồ.

“Truyền, Lạc Việt Lạc Long Nam, Lạc Việt Lạc Huy, Lạc Việt Âu Hồng tiến về tế đàn”

Nhanh chóng, ba đạo thân ảnh dần dần xuất hiện trước mắt chúng người, mà đi đầu chính là Lạc Long Nam.

-------------------------

Ừm, làm phiền một chút, tại hạ muốn nhắc nhở mọi người một tí về quyển sách này.

Như đã nói tại giới thiệu, quyển sách này đơn thuần là hư cấu, tuy nhiên, có một số yếu tố của huyền sử Việt Nam được ta thêm vào, nhưng đã biến tấu, không hề liên quan tới văn hóa nước ta. Ta cũng sẽ khai thác một tí thần thoại VN đưa vào, cộng thêm một số chiến thuật thời kỳ kháng chiến của nước ta, nhưng nó thuần túy sẽ cải biến.

Việc quan trọng nhắc nhở ba lần.

Cảm ơn (^.^)