Lúc này Lạc Long Nam thân mang lên bộ áo dài ngũ thân kim sắc, bên trên thêu lấy hoa văn chim Lạc, tóc dài đen óng đã được búi lên trên, đỉnh đầu đội lấy khăn vấn vàng kim*, tay cầm xếp quạt đã gấp. Bộ dáng của hắn lúc này tựa như một công tử thế gia, phong độ, nho nhã, như trích tiên hạ phàm.
Áo dài ngũ thân kim sắc không phải ai cũng có thể mặc được, y phục này chỉ được dành riêng cho truyền thừa giả, đây là sự kính trọng khi bước vào cổ điện đối với tổ tiên mình của cổ tộc Bách Việt.
Mà hoa văn chim Lạc được thêu phía trên tà áo dài chính là biểu tượng của tộc Lạc Việt. Bách Việt cổ tộc, nghe thì như một bộ tộc thống nhất nhưng thực tế không phải. Mười bộ tộc của Bách Việt đều có nguồn gốc và văn hóa khác nhau, không biết tại sao tiên tổ của bọn họ liên hệ kết hợp lại với nhau, thống nhất ẩn cư nơi rừng rậm này. Trải qua vô số năm sinh hoạt cùng nhau thì đã có sự hòa hợp, căn bản đã thành một thể thống nhất, duy chỉ có văn hóa là không thay đổi mà thôi.
“Lạc Việt Lạc Long Nam, Lạc Việt Lạc Huy, Lạc Việt Âu Hồng, bái kiến mười vị tháp chủ" Cả nhà ba người đều đồng thanh chắp tay hành lễ nói.
Nhìn cả nhà ba người chắp tay hành lễ, thập đại tháp chủ đều gật đầu, bọn hắn đưa mắt nhìn về phía Lạc Long Nam, tựa như đang nghĩ gì đó.
“Lạc Long Nam, mười lăm năm qua ngươi không hề lười biếng, đã đánh vững căn cơ, tiến vào tụ mạch cảnh tầng mười lăm, rất tốt" Một lão giả trong đó cất tiếng tán dương Lạc Long Nam.
Nhưng nếu để lời lão giả này truyền ra bên ngoài tất sẽ gây ra một hồi xôn xao khiếp sợ cho đại lục. Tụ mạch mười lăm trọng, đây là khái niệm gì? Phải biết các tiểu cảnh của mỗi cảnh giới tu linh giả từ trước đến nay chỉ có cửu trọng, không hề có ngoại lệ khác. Tại sao lại như vậy? Bởi vì chín, đã là cực hạn của một con người, đây chính là đạo khảm của Thiên đạo, không thể vượt qua, đạt đến chín trọng đỉnh phong tất phải đột phá, không thể kéo dài lên tầng thứ mười, bởi vì nếu cố tình kéo lên tầng thứ mười tất phạm vào quy tắc thiên địa, sẽ chọc Thiên đạo tức giận, đưa xuống lôi kiếp oanh sát. Thế cho nên việc Lạc Long Minh tu luyện đến Tụ Mạch tầng mười lăm là điều đáng sợ dường nào.
Thực tế cũng chính là vậy, do đặc thù tâm pháp tu luyện, mà cảnh giới của hắn đạt đến tầng mười lăm, nhưng để đạt đến tầng thứ này, Lạc Long nhiều lần đã xém mệnh tang dưới Thiên kiếp.
Bất quá không phải cổ tộc Bách Việt ai cũng có thể tu loại tâm pháp này, tâm pháp này tên gọi là Bách Luyện Đế Vương kinh, chỉ những ai có mệnh Đế Vương mới có thể tu luyện.
“Đa tạ tháp chủ khích lệ" Lạc Long Nam chắp tay hồi đáp, tròng mắt bình tĩnh, không có chút tự kiêu nào như các thiên tài khác.
Mười tên tháp chủ nhìn thấy vậy đều hài lòng gật đầu, là thiên tài, nhưng không kiêu, tính cách bình ổn, quả không hổ là người mang Đế mệnh.
“Lạc Long Nam, quay về hướng phụ mẫu của ngươi dâng trà, lễ hiếu đạo.” Một tên tháp chủ khác cất tiếng nói. Lời hắn vừa dứt, một ấm trà tràn ngập hương thơm, kèm theo hai tách lưu ly hư không xuất hiện trước mặt Lạc Long Nam.
Lạc Long Nam bắt lấy ấm trà, rót đầy vào hai tách lưu ly, tách trà vừa đầy ấm trà liền hư không biến mất. Để hai tách trà lên một mâm gỗ tràn đầy cổ tự, Lạc Long Nam quỳ hai gối xuống trước mặt phụ mẫu của mình nói:
“Cha, mẹ. Nhi tử hành lễ hiếu với hai người.”
Lạc Huy, Âu Hồng gật đầu tiếp lấy tách trà uống. Trà vừa cạn, Lạc Long Nam liền thực hiện ba quỳ chín lạy với hai người.
Lạc Huy im lặng nhận lễ, Âu Hồng cũng không nói gì, bất quá hai tròng mắt nàng dần dần rơi xuống hai hàng lệ nơi gò má ửng hồng.
“Con trai ngoan, đứng lên đi, không cần đa sầu. Nam nhi phải tự cường, nếu như có khó khăn gì thì trước tiếp dùng hư không phù nói với bọn ta" Lạc Huy tiến lên đỡ Lạc Long Nam dậy căn dặn.
“Con trai, thế giới nguy hiểm trùng trùng, Đế Đạo một đường muôn ngàn khó khăn, nhớ bảo trọng thân thể.” Âu Hồng cũng cất tiếng ân cần.
Tộc quy của Bách Việt quy định, tộc nhân không thể ra khỏi sâm lâm, không được can thiệp thế giới bên ngoài vận chuyển. Chỉ có người mang Đế mệnh mới có thể ra ngoài, nhưng một khi bước ra không thể quay về, chỉ có khi tọa hóa mới được quay về cố thổ. Vậy nên hư không phù thực chất chỉ là ảnh phù, chỉ có thể truyền hình ảnh, không có tính chất trợ giúp gì. Chủ yếu mang ra nếu lúc nào nhớ cha mẹ có thể kích hoạt lấy, nhưng cũng chỉ được mang ra ngoài ba tấm mà thôi.
“Vâng, nhi tử thụ giáo, cha mẹ, nhi tử bất hiếu, không làm tròn hiếu đạo với hai người” Lạc Long Nam lần nữa quỳ xuống nói.
“Được rồi, đứng lên đi, đi đi, đừng để thập đại tháp chủ đợi lâu" Lạc Huy, Âu Hồng đỡ Lạc Long Nam, đồng nói.
Lạc Long nhìn cha mẹ của mình, sau đó cuối đầu, quay lưng đi lên tế đàn. Dân làng xung quanh đều cúi đầu, bọn hắn từ xuất sinh đến bây giờ đều không hề ra khỏi sâm lâm, nhưng không phải không biết tình thế bên ngoài. Kể từ thời đại tứ đại Thiên đình thống trị kết thúc, đại lục bị các đại Tông quật khởi cai quản lấy, nhìn như yên bình nhưng thực tế đều sóng ngầm cuộn trào. Bọn hắn cũng biết Lạc Long Nam gánh lên cổ tộc Bách Việt sứ mệnh, nhưng không ai biết sứ mệnh đó là gì mà thôi. Âu Việt Âu Chí năm đó cũng thế, Lạc Long Nam bây giờ cũng vậy. Âu Chí đã thất bại, nhưng Lạc Long Nam thì sao? Bọn hắn không biết, chỉ đều âm thầm cầu nguyện cho hắn mà thôi.
Bước lên tế đàn, Lạc Long Nam hành lễ với mười đại tháp chủ. Một trong mười đại tháp chủ cất tiếng nói:
“Lạc Long Nam, ngươi sẵn sàng tiến vào cổ điện để tiếp nhận truyền thừa chưa?”
“Hồi tháp chủ, tộc nhân đã sẵn sàng.” Lạc Long Nam bình tĩnh đáp, sâu bên trong ánh mắt lóe phát sự kiên định.
“Tốt"
Thập đại tháp chủ vung tay lên, ngay lập tức tòa tế đàn phát lên ánh sáng chói mắt. Đợi ánh sáng tiêu tán đi, Lạc Long Nam cùng thập đại tháp chủ đã biến mất.
Nhìn vào bên trên tế đàn đã không còn người một hồi lâu, Lạc Huy cùng Âu Hồng cũng đảo bước rời đi, tộc nhân xung quanh cũng lần lượt rời khỏi. Chỉ để lại một cái cố sự sắp sửa bắt đầu.
-------------------------------
*Áo dài nam nước ta có từ thời chúa Nguyễn năm 1774. Chi tiết thì lên google nha mọi người.