Chương 26: Trở Về Tiêu Gia

“ LÂM MINH!”

Tiếng gọi của Yêu Dạ vang vọng từ ngoài cửa đã truyền tới tận tai của Lâm Minh.

Lâm Minh cũng chỉ biết nhìn Nạp Lan Kiệt, sau đó đuổi hắn đi, khoác lên mình bộ áo giáp, đi ra đón hai tiểu nha đầu.

Đạp~ đạp~

Tiếng bước chân của Lâm Minh truyền tới “ Tới rồi đây, tới rồi đây, hai bà cô của ta sao lại đến nữa vậy?”

“ Hừ đến để đưa cho người dược liệu mà Gia gia ta bảo!” Yêu Dạ ngạo kiều trả lời Lâm Minh.

Không đợi Lâm Minh dẫn vào, nàng đã kéo Nhã Phi đi vào, kệ Lâm Minh đứng bơ vơ ở cửa với hai khôi lỗi.

“ Số 1 và 2 xin chào chủ nhân!” Hai khôi lỗi hành lễ chào Lâm Minh.

Sau đó Lâm Minh khoác tay, rồi đi vào, đến đại sảnh đã thấy hai nàng đang ngồi tự rót trà uống, thấy hai nàng tự nhiên vậy hắn cũng hết cách.

Số lần cách nàng tới hắn đã không còn nhớ được, chuyện bầy trò hại hắn, lần này chắc hai nàng không chỉ đến để đưa dược liệu, mà đang âm mưu hại hắn.

“ Đâu mang dược liệu ra đây?”

“ Từ từ, để bọn ta còn uống nước nghỉ ngơi chút!” Nhã Phi chớt mắt đưa tình với Lâm Minh.

Lâm Minh rùng mình, trước đây khi hắn nhìn vậy tưởng nàng có ý định gì, hắn đã bị rơi vào bẫy của các nàng, và bị lột sạch quần áo chỉ xót lại chiếc quần đùi, từ đó hắn đã cảnh giác với các nàng.

“ Sao vậy Điện Chủ?” Nhã Phi dùng ngữ khí ngọt chết người hỏi thăm hắn.

“ Khục không sao, các ngươi ở đây chơi đi, ta đi luyện dược!” Lâm Minh ho nhẹ, sau vôi cầm dược liệu Yêu Dạ đưa cho chạy chối chết.

“ Ha ha…..”

“ Cho người dám đánh gia gia của ta, hãy nhận lấy sự trả thù điền cuồng của Bổn Công chúa Ha ha….” Yêu Dạ cười nghiêng ngả, lộ vẻ mặt như mấy bọn phản diện.

Điều này đều học từ Lâm Minh, khi đánh mông các nàng hắn luôn lộ vẻ mặt đó, làm các nàng từ đó mà bắt chước.

“ Tiểu Dạ, muội không nên để vẻ mặt đó, để Yêu Nguyệt biết sẽ cười muội đó!”

“ Hì hì, ở đây cũng chỉ có Nhã tỷ mà thôi, tỷ cũng không nên nói cho tiểu nha đầu đó, nếu không nha đầu đó sẽ trêu muội đấy!” Yêu Dạ tỏ vẻ làm nũng với Nhã Phi.

Còn về phía Lâm Minh, hắn trở lại căn phong, trên lên biển “ Bế quan miễn làm phiền “ sau đó gọi Dược Trần.

Dược Trần bay ra, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, lão đã cũng nắm được một ít tính cách của Lâm Minh, kẻ này là ai đối tốt hắn một hắn đối tốt lại mười, tính cách hào sảng, chỉ cần không là địch nhân hắn sẽ hiền hoà mà đối đáp.

“ Được rồi, ta thấy tiểu gia hoả người Đấu Khí cũng có thuộc tính mộc sao lại thêm hoả đấu khí xung mãn của ngươi sao không cùng ta học luyện dược sư?” Dược Trần nghi hoặc hỏi.

“ Chuyện đó, ta không nhớ được tên dược liệu và cũng không muốn làm luyện dược sư vậy thôi!” Lâm Minh giải thích qua loa, hắn ngu gì học, trong khi chỉ hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hắn đã có đan dược mình cần.

“ Hazz đáng tiếc, linh hồn lực của ngươi cũng mạnh mẽ lại bỏ chức nghiệp đó đáng tiếc?” Dược Trần thở dài, lắc đầu không thôi.

Sau đó mới bắt đầu luyện dược, lão triệu hoá ra Cốt Linh Lãnh Hoả, căn phòng chợt giảm xuống nhiệt độ, màu bạch sắc của của hoả diễm lan toả khác phòng.

“ Đây là Cốt Linh Lãnh Hoả, dị hoả đứng thứ 11 trong bảng dị hoả, nhờ có nó mà ta mới sống sót tới giờ!” Dược Trần nhìn đoá dị hoả trong tay, nhớ lại chuyện xưa.

“ Được rồi lão yên tâm, ta sẽ bắt tên Hàn Phong đó giúp lão trả được mối thù!” Lâm Minh động viên lão.

“ Ha ha vậy thì quá tốt!” Dược Trần vung ra các ý nghĩ khác, bắt đầu chuyên tâm luyện dược.

Sau đó trong nạp giới bay ra Vạn Thú Đỉnh, Dược Trần chuyên chúc luyện dược, nhìn xem lão luyện mà Lâm Minh buồn ngủ không thôi, hắn thực là nể các luyện dược sư có thể vài ngày không ngủ hoặc thậm chí là vài tháng.

Hắn biết tới trình độ của hắn đã không cần ngủ, chỉ cần nhắm mắt vận công đã thay việc ngủ, nhưng Lâm Minh vẫn giữ thói quen đi ngủ, đây là cách mà hắn ghi nhớ lại bản tâm của mình.

Bỗng 10 ngày trôi qua, trong 10 ngày đó Lâm Minh phải cho Dược Trần mượn linh hồn lực để có thể hoàn thành giai đoạn cuối cùng.

“ Đan Thành!” Dược Trần khẽ quát, vận dụng dị hoả kết thành đan.

Trong đỉnh dược bỗng phát ra nguồn năng lực cuồng bạo nếu tu sĩ uống nó có thể bị bạo thể mà chết.

Vì thế đan dược này chỉ dùng cho ma thú mà thôi, đan hương phát ra.

“ Đan dược đã thành, nhưng nếu muốn dùng cho Ma thú cần phải có luyện dược sư giúp đầu ma thú đó luyện hoá thì mới có thể phát huy hết công dụng!” Dược Trần vuốt râu nói, linh hồn lão lại mờ đi một phần.

“ Vậy bước sau cùng phải nhờ lão rồi!” Lâm Minh ngữ khí bình thản nói ra.

“ Được rồi thu dọn để trở về Đế đô thôi!” Hắn nhìn lại gian phòng hắn ở suốt 2 tháng qua.

Sau đó Lâm Minh thu dọn đồ đạc, rồi báo với Nạp Lan Kiệt một tiếng, hai người Nhã Phi và Yêu Dạ đã về từ 5 ngày trước.

“ Cảm ơn mọi người đã chiêu cố ta suốt 2 tháng qua cảm tại, ta ở đây có 50 viên hồi khí đan, coi như qua chia tay!” Lâm Minh ôm quyền nói với đám binh lính trên cổng thành.

Rồi đơi cho Nạp Lan Kiệt để hắn phân phát cho đám binh lính, Lâm Minh triệu hồi Băng Hoả Song Dực bay đi.

Vèo~

Chỉ để lại cột sáng sau đuổi, Nạp Lan Kiệt thấy hắn đã đi cũng rời đi.

Tiếng xé gió, cảnh sắc ở hai bên dần dần trôi nhanh đi, tiếng Dược Trần phát ra.

“ Tiểu gia hoả, người về Tiêu Gia trước hay là đi thẳng đến Đế Đô!”

“ Đến Tiêu gia, ta muốn đón Thải Điệp!”

Lâm Minh thật sự rất nhớ nàng, đã gần 6 tháng chưa gặp nàng, đây là lần cách xa đầu tiên của hai người.

Với lại hắn cũng nhớ cảm giác nóng ấm bên trong nàng nữa, chắc Thải Điệp cũng sẽ nhớ hắn đây.

……….

Ô Thản Thành.

Bây giờ trong Ô Thản Thành chỉ còn lại một gia tộc, đó là Tiêu gia, khi Lâm Minh rời đi ở Ô Thản Thành đã xảy ra sự rung chuyển rất lớn.

Hai gia tộc là Gia Liệt Gia và Áo Ba Gia, tưởng là Lâm Minh đã rời đi, bọn hắn cảm nhậni được nguy hiểm khi để Tiêu gia lớn mạnh, vì thế đã cài gián điệp vào trong Tiêu gia để dụ dỗ Thải Điệp về phen của hai gia tộc.

Hai tên gián điệp tưởng rằng chúng ta, lừa được một tên đấu vương, và sắp được đội nón xanh cho tên nam đấu vương đó.

Chúng hưng phấn không thôi, nhưng việc làm của bọn chúng ta bị Thải Điệp nhìn ra, sau khi biết mục đích của bọn chúng nàng tức giận không thôi.

Tuy nàng hiền lạnh, và ôn nhã, nhưng đừng tưởng nàng không dám giết người vô số cường giả nhân loại chết dưới tay của nàng.

Sau đó hai tên đấy bị nàng bị thành vũng máu, Tiêu Chiến cũng biết chuyện này, và chứng kiến Thải Điệp giết hai tên đó.

Toàn tộc nhân của Tiêu gia được huy động, Thải Điệp đích thân dẫn đầu, Tộc trưởng Gia Liệt Tất và Tộc trưởng Áo Ba Thác bị phế bỏ toàn bộ tu vi, còn kẻ đề ra chủ ý đó chết không toàn thây, còn lại tộc nhân bị sát nhận vào Tiêu Gia.

Từ đó Ô Thản Thành chỉ còn mỗi Tiêu gia và Mễ Đặc Nhĩ phường đấu giá.

Lâm Minh phi hành trực tiếp thẳng đến Tiêu gia, ở trên không trung Lâm Minh thấy Tiêu gia tựa hồ rộng lớn hơn trước khi hắn rời đi.

Thấy lạ hắn đáp xuống, lúc này tên hộ vệ thấy trên trời bay xuống vị cường giả, nhìn rõ mới biết đó là Lâm Trưởng lão.

“ Lâm Trưởng Lão, ngài đã quay trở về!” Tên đó hét lên, như thấy thần tượng vậy, sau đó đạp tên bên cạnh.

“ Nhanh báo Tộc Trưởng, Lâm Trưởng Lão đã trở về!”

“ A ừm… ta đi ngay..” Tên đó lập tức chạy đi.

Lâm Minh nghi hoặc nhìn hai tên này, hắn trước khi đi mọi người cũng có đâu nhiệt tình như vậy đâu, vậy mà giờ trở về được đón chào vậy à.

“ Tiểu Gia hoả hình như ngươi nổi tiếng rồi?” Dược Trần trêu đùa Lâm Minh.

“ Ha Lão Trần, lão thấy ta đẹp trai lên à mà được nổi tiếng!” Lâm Minh cũng đùa lại, sao đó mặc kệ tên hộ vệ đang nhìn hắn với vẻ mặt thần tượng, bước vào trong.

“ Điệp muội, sao muội có vẻ buồn rầu vậy?” Tiêu Linh bước đến hỏi thăm Thải Điệp.

“ Muội chỉ là không biết Lâm Minh, giờ huynh ấy đang làm gì?” Thải Điệp ngước mắt nhìn phương xa.

“ Tộc trưởng phu nhân, Thải Trưởng lão, Lâm trưởng lão đã trở về rồi!” Lúc này thị nữ vội vàng chạy vào báo tin cho hai nàng.

“ Tiểu Lan, muội nói thật sao?” Thải Điệp đứng dậy lắc người thị nữ kia hỏi lại.

“ Vâng…là…thật…” tiểu thị nữ bị Thải Điệp lắc người, chóng mặt nói.

Vút~

Sau đó Thải Điệp hoá thành gió đi nhanh, thị nữ đang bị lắc bỗng ngã xuống nghi hoặc nhìn Tiêu Linh.

“ Hì hì, tiểu Lan nha đầu người ở đây đi, ta đi xem Lâm Trưởng lão!” Tiêu Linh thấy nha đầu còn vẫn mơ màng nói xong rời đi.

Bóng người của Thải Điệp lướt qua, chợt nàng dựng lại, Lâm Minh cũng nhìn thấy nàng, bốn 4 nhìn nhau, Thải Điệp vẫn vậy chẳng qua là đã giống với nhân loại nhiều hơn.

Thải Điệp cũng nhìn hắn, nàng thấy Lâm Minh đã thay đổi rất lớn, vẻ ngoài cương nghị, uy nghiêm, vẻ thư sinh, thiếu gia đã biến mất.

Chợt Lâm Minh chạy thật nhanh ôm trầm lấy nàng, nói “ Thân ái, ta đã về rồi!”.

Câu nói đó, khiến nàng xúc động, dù vẻ ngoài hắn thay đổi, nhưng tính cách như xưa của Lâm Minh vẫn không thay đổi gì, hảo sắc vẫn vậy.

Tuy ôm lấy nàng những cánh tay vẫn không quên bóp lấy mông nàng, bị nàng đẩy ra, gương mặt Thải Điệp đỏ lên.

“ Huynh vẫn là tên hảo sắc như vậy!” Thải Điệp đẩy hắn ra.

“ Ha ha còn muội vẫn thơm như vậy!” Lâm Minh úp sát mặt vào ngực bự của Thải Điệp hút lấy hút để.

Bị Thải Điệp đẩy ra lần nữa, lần này Lâm Minh mới nghiêm chỉnh trở lại, đúng lúc này đám người Tiêu Chiến và Ba vị trưởng lão cũng chạy tới.

“ Ha ha tốt quá, Lâm Trưởng Lão đã trở về, người đâu mau chuẩn bị tiệc tẩy trần cho Lâm trưởng lão!” Giọng nói vui mừng chưa Tiêu Chiến vang, gọi người chuẩn bị tiệc đón Lâm Minh trở về.

“ Đúng vậy, Lâm trưởng lão mời vào!” Đại trưởng lão cũng lên tiếng.

“ Các vị khách khí rồi, mời!”

Đám người đi vào Đại sảnh, lúc này đại sảnh của Tiêu gia cũng đã thay đổi xa hoa hơn, khí phách hơn, đúng người có tiền.

“ Hình như nơi đây, đổi phong cách mới à?” Lâm Minh tò mò hỏi Tiêu Chiến.

“ Ha ha, có gì đâu chỉ là thay đổi cho hợp với thực lực của Gia tộc chúng ta hiện tại mà thôi!” Tiêu Chiến cười to nói, trong giọng của hắn có phần cảm kích Lâm Minh và Thải Điệp.

Phải biết Tiêu gia, tới tay của hắn đã suy sụp, hắn đã nghĩ mọi cách để gia tộc lớn mạnh nhưng vô dụng, khi hai người Lâm Minh xuất hiện, ước mơ đó trong Tiêu Chiến lại chạy bỏng lên.