Ba cái tuyệt thế nhân lục nhãn đồng tử đều hướng vào cái nam nhân phi thường kia. Lòng các nàng không ngừng dao động, chấn kinh liên hồi. Họ chờ mong điều gì từ Tiêu Viêm? Họ bản thân không rõ ràng, nhưng thực sự trái tim đã phản bội lý trí bản thân. Con tim vẫn luôn thôi thúc bọn họ chấp nhận tới bên Tiêu Viêm, nhưng lý trí thì không ngừng chống cự, không để bản thân trở thành cái xen vào hạnh phúc gia đình người khác.
Ánh mắt lướt lần lượt ngang qua ba cái hồng nhan của mình, Tiêu Viêm tự nhủ bản thân cái nam nhân tồi tệ. Nhã Phi ân trọng như thái sơn, liền nhớ lại những gì nàng giúp hắn, lòng càng thêm oán trách bản thân, đáng lẽ nên cho nàng một cái danh phận bên hắn. Tiểu Y Tiên vào sinh ra tử với hắn, cùng hắn náo loạn Trung Châu, vì hắn hy sinh hết thảy mà liều mạng, hơn nữa tấm thân trong trắng nàng, hắn đều thấy qua hết, trách nhiệm với tình cảm đều phải bồi đắp hết cho nàng.
Vân Vận….
Nữ nhân khiến Viêm Đế danh tiếng lừng lẫy phải khắc cốt ghi tâm nhất, khiến hắn nồng đậm tình cảm không bao giờ phai nhoà, năm tháng trôi qua vẫn vậy, hắn tình yêu đối nàng chỉ tăng chứ không giảm. Chỉ điều số phận nghiệt ngã, nàng tông môn cùng ta gia tộc xảy ra cừu hận, dẫn đến tình cảm vướng nhiều khúc mắc khó giải.
Ra dáng nam nhân một chút….
Tiêu Viêm tự nhận thức bản thân nên hành động như nào.
Hắn một chân phải hướng cao lên một chút, đạp mạnh vào hư không, phóng thẳng vào hướng Mễ Đặc Nhĩ gia tộc. Hắn dịu dàng đem Nhã Phi ôm lấy, thấp thỏm thì thầm: “Nhã Phi tỷ liệu rằng…”
“Ngươi đừng nên như vậy. Ta thiên phú kém cổ, hiện tại chỉ mới Đấu Hoàng Cửu Tỉnh, đột phá Đấu Đế chỉ là mơ mộng.” Nhã Phi một lòng tự ti thiên phú tu luyện bản thân, nàng không dám có bất kì ý nghĩ gì tới Tiêu Viêm. Nàng không muốn khiến hắn hụt hẫng. Nàng sớm muộn cũng vẫn lạc, còn hắn sống cùng thiên địa vạn vật. Nếu thật sự đến với nhau, khác gì để hắn chứng kiến người thân chết dần vì tuổi già.
Nhã Phi cố gắng chuyển động để đẩy Tiêu Viêm. Nhưng lực đạo nàng không tác động lên được thân thể hắn, ngược lại hắn ôm càng chặt hơn một chút.
“Ta không cần nàng đi tìm ta. Tự ta tại địa phương kia, sẽ tìm cách trở về tìm nàng.” Tiêu Viêm trầm tĩnh nói: “Nhã Phi tỷ ngươi đời đời kiếp kiếp là nữ nhân ta ái mộ. Ta không bận tâm thiên phú tu luyện gì đó. Chỉ cần ngươi bên ta, vậy là đủ.”
Tiêu Viêm hắn hoàn toàn không hiểu nguyên lai chân chính Nhã Phi không muốn về bên hắn. Vậy mà hắn cuối cùng vội vàng chèn ép nàng, mi mắt của nàng chợt cay cay, tâm vừa vui vừa buồn. Nàng biết bản thân không có nửa điểm cơ hội ngăn cản tình cảm này.
Tiêu Viêm buông bỏ Nhã Phi ra, đảo mắt sang Tiểu Y Tiên. Hắn cặp mặt trở nên bối rối, chân lần nữa đạp nhẹ lên hư không, bay về hướng của Tiểu Y Tiên.
“Tiên nhi….ta gọi nàng vậy được không?” Tiêu Viêm gãi đầu, mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng khó tả, hai bàn tay rắn chắc nắm lấy một bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Y Tiên, mở miệng hỏi.
Đối diện với sắc thái hiện tại Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên không khá hơn bao nhiêu. Chỉ cần nghe hai chữ “Tiên nhi”, toàn thân thể như mềm nhũn ra, cặp mắt mang vẻ buồn sầu biến chuyển thành yếu ớt. Nàng muốn giựt tay lại, lý trí muốn vậy, nhưng trái tim và cơ thể đều không cho phép.
“Tuỳ huynh.”
Có được sự cho phép của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm lòng đỡ ngượng ngùng, hai bàn tay kéo nàng lại gần hơn. Hắn nhân cơ hội ôm lấy toàn thân thể của Tiểu Y Tiên, cảm nhận từng đoạn hơi ấm phảng phất từ thân thể của nàng.
“Có lỗi, lời hứa ngao du thiên hạ giữa chúng ta vẫn chưa thực hiện. Nếu được thì hãy tiến tới địa phương kia gặp ta, chúng ta tại đó chỉ hai người ngao du thiên hạ.” Tiêu Viêm hít một hơi đoạn ấm áp, nói ra với giọng triều mến. Tình cảm của hắn đối nàng. Thực sự hắn ban đầu nhận thức sai lầm, lầm tưởng chỉ hồng nhan tri kỷ. Thực chất hắn đối nàng là tình cảm nam nữ.
Tiểu Y Tiên không đáp lời, chỉ đơn giản vùi đầu vào lòng ngực Tiêu Viêm, tận hưởng sự ấm áp lan truyền trong thân thể của hắn.
Tiêu Viêm lần nữa buông Tiểu Y Tiên ra, có chút chần chừ trong lần chuyển động thứ ba này. Hắn đảo mắt sang hướng Vân Vận, chân đạp vào hư không nhảy vọt thật nhanh. Đứng trước đối diện với tình cũ, Tiêu Viêm tâm càng trở nên rối bời, Viêm Đế chinh chiến tự tin, nhưng đứng trước nữ nhân gọi Vân Vận này, hắn hoàn toàn vô lực không dám thể hiện sự bất kính.
“Vân Vận….”
“Ngươi vẫn gọi ta Vân Chi sẽ hay hơn.” Vân Vận trái với Nhã Phi, Tiểu Y Tiên. Tâm họ khi đối diện Tiêu Viêm hoàn toàn yếu ớt, vô lực phản kháng. Nhưng Vân Vận là vẫn còn giữ được chút tỉnh táo phản kháng.
Đúng thật, hắn đối với cái tên “Vân Vận” nửa điểm hảo cảm không có lấy. Nhưng đối cái tên “Vân Chi” hảo cảm lại cao hơn cả trời. Hắn đưa tay định nắm lấy bàn tay Vân Vận, thấp thỏm: “Vân Chi….nàng….”
Vân Vận giựt tay lại, một mực thể hiện sự cứng đầu khi không để Tiêu Viêm chiếm lấy tiện nghi. Nàng cặp mắt có chút đau lòng hướng vào Tiêu Viêm, giọng nói chứa đầy thống khổ: “Giữa ta và ngươi….mãi mãi không kết quả tốt đẹp.”
“Nàng vẫn để bụng chuyện xưa.”
Nghe Tiêu Viêm nói, Vân Vận lập tức lắc đầu, đáp: “Tiêu Viêm chuyện năm xưa không phải lỗi ngươi. Ta không để bụng nó. Nhưng khúc mắc trong lòng quá nhiều, ta tuy tâm trí trái tim cơ thể đều hướng về ngươi mà rung động không thôi. Nhưng ta hoàn toàn không đủ cái tự tin để yêu ngươi.”
Nhận được hồi đáp từ Vân Vận, Tiêu Viêm hiểu không thể nào ép buộc nàng. Thời gian…. Chỉ có nó mới có thể hoá giải được khúc mắc bi thương ấy.
Tiêu Viêm biến mất trước mặt Vân Vận như một tia chớp, hiện thân lần nữa trước cột sáng Nguyên Khí, đồng tử dao động, trầm giọng nói: “Ta tới đây!”