Đối diện với cường giả Đấu Thánh Cửu Tinh Hậu Kì như Chúc Khôn, Cổ Nguyên. Một cái tiền bối, một cái nhạc phụ, Tiêu Viêm tâm vẫn rất vững chắc, không chút rối loạn trong từng lời ăn tiếng nói. Nhưng chỉ với sự hiện diện của nương tử, nữ nhi, nhi tử thì tâm chấn động liên hồi, ứng xử có phần rối loạn.
Huân Nhi cặp mắt long lanh, hướng thẳng vào Tiêu Viêm, tâm có chút buồn bã không thôi. Nàng chậm rãi tiến tới hướng cánh tay Tiêu Viêm mà ôm lấy, thấp thỏm nói với hắn: “Chàng thực sự phải đi?” Cảm tình Tiêu Viêm đối Huân Nhi người người đều rõ ràng như ban ngày, hơn nữa hai người đều là phu thê, người kia bắt buộc ly khai khỏi chính quê hương. Huân Nhi từ nhỏ lớn lên cùng với Tiêu Viêm, tình cảm nàng đối hắn sâu đậm và rộng lớn hơn tất cả, mọi thứ hết thảy đều vì hắn.
Đối diện với cái Huân Nhi buồn sầu, Tiêu Viêm lòng không khỏi xót, nhưng chỉ có thể nhẹ nhàng đưa tay lên xoa lấy gò má đã ửng Hồng từ sớm, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Ngươi chắc hẳn nghe ta nói gì mà. Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, đột phá Đấu Đế, chúng ta liền có cơ hội gặp lại.”
Huân Nhi không nói gì, chỉ đơn giản liền gục đầu vào lòng ngực hắn một hồi không lâu thì buông ra.
Tiêu Viêm đối Huân Nhi là yêu thương nhất, nàng vì hắn sẵn sàng làm nhiều thứ mạo hiểm. Thậm chí mặc kệ sự chèn ép gia tộc, nàng liền tuyên bố chống lại chính tộc.
Đảo mắt sáng Thải Lân, Tiêu Viêm mắt vừa không nỡ vừa lo sợ. Nữ nhân này không dịu dàng như Huân Nhi, nói chuyện sai câu nào thì hắn chắc chắn sẽ bị lột da.
Thải Lân hiển nhiên biết rõ tâm Tiêu Viêm đang như thế nào. Nàng quá hiểu rõ hắn, chỉ bèn bật cười thầm trong lòng. Nhưng vẻ uy nghiêm của nữ vương vẫn giữ vững, nàng gằn giọng nhắc nhở: “Mệnh ngươi là ta nhiều lần cứu. Đợi ta đột phá Đấu Đế lên tìm ngươi, tuyệt đối không được xảy ra mệnh hệ gì. Nếu không ta tuyệt đối khiến ngươi hối hận vì lấy ta làm nương tử.”
Trước lời đe dọa của Thải Lân, Tiêu Viêm thật ngạc nhiên. Lúc bình thường, nàng nhu hoà thì là Thải Lân nương tử hắn, lúc giận dữ thì là Mỹ Đỗ Toa nữ vương oai nghiêm đáng sợ. Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn không phân biệt được đây là Thải Lân hay Mỹ Đỗ Toa nữ vương, ngữ điệu vừa nhu vừa cương khiến hắn cảm thấy càng yêu thích nàng hơn.
Tiêu Viêm tiến tới, đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của Thải Lân, thấp giọng truyền vào bên tai nàng: “Sẽ chẳng bao giờ xảy ra việc đó.”
Âm thanh truyền đến bên tai, khiến thân thể Thải Lân trở nên mềm nhũn, hai mặt lập tức không giấu được mà đỏ lên. Nàng vội vàng hai tay đẩy Tiêu Viêm ra, nhắc nhở nhẹ: “Nơi này còn có người…”
Hướng sang phía Tiêu Tiêu cùng Tiêu Lâm, Tiêu Viêm hiển nhiên không quên được hai tiểu bảo bảo của mình. Hắn bước tới, cúi người xuống, hai cánh tay rộng lớn ôm lấy cả hai, giọng nói không nỡ: “ Tiêu Tiêu, Tiêu Lâm thời điểm ta không tại đây. Phiền các ngươi chăm sóc hai cái mẫu thân nha, chăm sóc Tiêu Tộc ta.”
“Phụ thân yên tâm. Tiêu Lâm tuyệt đối hết lực tu luyện, thủ hộ Tiêu Tộc, thủ hộ Thải Lân mẫu thân cùng Huân Nhi mẫu thân.” Tiêu Lâm đứng thẳng người, giơ cao tay phải như thề độc với trời. Nam hài từ thời điểm chào đời, huyết mạch kích hoạt, liền đạt đến Đấu Thánh Lục Tinh, tiềm lực có thể nói vô lượng, đẳng cấp huyết mạch tương đương với Huân Nhi.
“Phụ thân đi thì tiện tay kiếm đồng bạn cho Tiêu Tiêu. Tiêu Tiêu nếu đột phá Đấu Đế, tiến vào thế giới bên kia, liền muốn có một đồng bạn.” Tiêu Tiêu hai bàn nhỏ ôm ngược lại Tiêu Viêm, nhỏ giọng nói vào bên tai.
Tiêu Viêm nguyên lai là một nam nhấn khống nữ nhi. Đồng bạn tuyệt đối sẽ không phía nam nhân. Hắn không muốn đám nam nhân bẩn thỉu cướp nữ nhi bảo bối khỏi vòng tay.
Thải Lân tiến tới nhéo lấy vành tai Tiêu Viêm, kéo lại một khoảng, nói: “Thế ngươi tính để người ta sống trong cô đơn luôn à?” Ba ngón tay đều chỉ vào ba cái nữ nhân khác nhau. Một ngón chỉ vào Nhã Phi của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, một cái chỉ vào Tiểu Y Tiên, một cái chỉ vào Hoa Tông tông chủ Vân Vận.
Quả thực nếu muốn ly khai, tình cảm chuyện cũng nên giải quyết triệt để.
“Thật không nhờ nàng chịu….” Tiêu Viêm biết rõ tính khí Vân Vận. Chịu chia sẻ nam nhân với Huân Nhi là điều nằm ngoài nguyên tắc của nàng. Bây giờ nàng lại muốn chia sẻ hắn với ba cái nữ nhân khác, thật khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.
“Coi như hôm nay trời bão, ta làm bồ tát một lần.” Thải Lân buông tai Tiêu Viêm ra, quay phất mặt đi chỗ khác.
Nhìn thấy Thải Lân chỉ vào hướng mình, Nhã Phi, Tiểu Y Tiên cùng Vân Vận lập tức rối loạn tâm tình. Họ nghe thấy lời Thải Lân, biết rõ Tiêu Viêm sắp tới sẽ nói gì. Muốn chạy? Nhưng cơ thể không thuận theo lý trí, con tim thì cứ mãi đập đập liên hồi không ngừng nghỉ.