Chương 1: Chương 1: Ly khai (1)

Hư không thừng thững, một đạo thân ảnh hai chân đạp lên nó mà lơ lửng. Cái kia nam nhân mặt có chút trầm lặng, cặp mắt hướng lên bầu trời xanh, miệng chép chép. Vừa mới “hô—“ thở một hơi dài, một cột sáng màu vàng ánh kim hiện hữu giữa hư không rộng lớn, mênh mông. Cột sáng lực lượng lan tỏa khắp vùng trời, người người cường giả đại lục đều cảm ứng được.

Chỉ trong vài khắc, vô số thế lực lớn nhỏ đều tụ tập tại một chỗ. Tất cả hướng mắt vào cột sáng, hướng sự chú ý vào nó. Đến khi đập vào tầm mắt, thân ảnh quen thuộc đứng trước cột sáng, sắc mặt người người trở nên thẫn thờ một hồi. Họ cảm ứng được thì đương nhiên người này phải cảm ứng được. Tại phiến đại lục Đấu Khí này, ai chẳng biết lai lịch nam nhân kia.

Đệ nhất cường giả, người chiến thắng tại song đế chi chiến, bậc nhân tài trẻ tuổi đạt thành tựu truyền thuyết, Viêm Đế Tiêu Viêm.

Cổ Nguyên bên Cổ Tộc thấy Tiêu Viêm đến từ trước, lão thân phận nhạc phụ hắn, không ngại đạp không đi tới bên tay phải của hắn. Lão cặp mắt vẫn hướng vào cột sáng lực lượng hùng hậu, nhẹ giọng hỏi:

“Tiêu Viêm ngươi dường như tới đầu tiên. Hệt như biết trước sự xuất hiện của thứ này. Ta cảm ứng cột sáng lực lượng phát ra khác biệt Đấu Khí, ngươi nói thứ này gì?” Cặp mắt chú ý đều hướng vào vật thần bí, nhưng vài khắc cũng đảo sang quan sát động tĩnh Tiêu Viêm. Nhận ra trên mặt Tiêu Viêm có chút không vui, còn có sự buồn bực hiện rõ trên mặt.

Nhận được sự tra hỏi của nhạc phụ, Tiêu Viêm tuy tâm trạng không mấy vui vẻ, chỉ lắc đầu đáp: “Ta biết. Thứ này đối với đại lục là điều tốt, nhưng đối ta là điều không thể tồi tệ hơn.”

Nghe vậy, Cổ Nguyên mặt mài xuất hiện vài vệt hắc tuyến không ít. Tiêu Viêm là trượng phu nữ nhi lão, một cái nam nhân Huân Nhi yêu đến điên cuồng. Thời gian tiếp xúc đã lâu, hảo cảm Cổ Nguyên đối Tiêu Viêm tuyệt đối rất lớn. Thứ này mang đến Tiêu Viêm là nguy hại, lão có thể không bận tâm?

Bên phía Thái Hư Cổ Long Tộc. Chúc Khôn một bên nghe lén âm thầm, Long Tộc giác quan tứ chi đều vượt xa nhân loại, cho dù là khoảng cách ngàn trượng, lão vẫn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện giữa Tiêu Viêm cùng Cổ Nguyên. Chúc Khôn quan hệ Tiêu Viêm không quá mức thân thiết, nhưng nữ nhi lão Tử Nghiên thì khác, tiểu nữ đối Tiêu Viêm một mực chung tình. Thời điểm nay, thứ trước mặt đối Tiêu Viêm là có hại, lão đương nhiên biết Tử Nghiên sẽ đau lòng nếu Tiêu Viêm xảy ra mệnh hệ nào, liền muốn trợ giúp Tiêu Viêm.

Chúc Khôn đặt tay lên Tử Nghiên đang nét mặt lo lắng cho Tiêu Viêm, xoa nhẹ mái tóc, thấp giọng: “Yên tâm, dù thực lực thấp kém, phụ thân tuyệt đối không để người ngươi quan tâm xảy ra mệnh hệ gì đâu.”

Chúc Khôn rời Thái Hư Cổ Long Tộc, bay tới đứng bên tay trái Tiêu Viêm, nhìn hắn hỏi: “Thứ này rất nguy hiểm đối ngươi? Kể cả ngươi Đấu Đế thực lực?”

Đối diện với nghi vấn của Chúc Khôn, Tiêu Viêm nửa điểm không dám dấu diếm.

“Chúc Khôn tiền bối, Cổ Nguyên nhạc phụ, chư vị cường giả nơi đây kỳ thực nó không nguy hiểm. Cột sáng lực lượng gọi Đế Chi Thông Đạo, một lối đi không gian tiến tới một thế giới, nơi mà các cường giả Đấu Đế Viễn Cổ thời điểm rời bỏ quê hương cội nguồn mà tiến tới.”

“Tiêu Viêm, ngươi nói thứ này là thông đạo các Đấu Đế thời điểm Viễn Cổ tiến vào. Nghĩa là chỉ thực lực Đấu Đế mới được phép tiến vào? Nghĩa là ngươi?” Cổ Nguyên mặt mài trở nên sững sờ, cặp mắt không dám tin hướng vào Tiêu Viêm. Nếu thực sự Tiêu Viêm ly khai giống các tổ tiên Đấu Đế. Thì Huân Nhi phải làm sao?

Chúc Khôn không nói bất kì điều gì. Lão chỉ đơn giản huy động Đấu Khí âm thầm. Nếu Tiêu Viêm thực sự muốn ly khai, hôm nay dù bỏ mạng già. Lão nhất quyết lưu Tiêu Viêm lại nơi đây. Nếu thực sự hắn trời đi, nữ nhi lão vĩnh viễn không có cơ hội. Đại lục Đấu Khí không còn Nguyên Khí, ngoài trừ Tiêu Viêm nhờ truyền thừa, thì chẳng ai còn cơ hội tiến vào cảnh giới Đấu Đế.

Hiểu Cổ Nguyên nghĩ điều gì, nhưng khó hiểu Chúc Khôn kích động như vậy. Nhưng Tiêu Viêm không thắc mắc, chỉ liền hỏi: “Nhạc phụ không cần lo lắng. Ta biết người đang nghĩ cho Huân Nhi. Ta đương nhiên sẽ không muốn ly khai, nhưng nó là bắt buộc, nếu tiếp tục lưu lại nơi đây. Thế giới này sớm muộn không thể chống lại lực lượng của cường giả Đấu Đế như ta, cứ thế theo thời gian. Toàn bộ phiến đại lục Đấu Khí hoàn toàn sụp đổ.”

Nghe vậy, Chúc Khôn cùng Cổ Nguyên một lòng không thoát khỏi trầm tư.

“Bất quá, trong cái rủi có cái may. Cột sáng lực lượng tỏa ra là Nguyên Khí, chỉ cần ta bước vào bên trong. Tận dụng thời cơ đục một vết nứt thông đạo hư không, khiến Nguyên Khí từ vết nứt bay ra. Nguyên Khí lần nữa trở về đại lục Đấu Khí, nói đến đây chắc mọi người hiểu rồi?” Tiêu Viêm giải thích chậm rãi.

Chúc Khôn cùng Cổ Nguyên gật đầu tán thành với quyết định này. Vừa hay hai cái lão già mắc kẹt tại Đấu Thánh đã lâu, nhờ việc này có cơ hội đột phá Đấu Đế.

Bốn thân ảnh ba nữ một nam đạp lên hư không, tiến tới bên phía sau Tiêu Viêm.

“Huân Nhi….Thải Lân….Tiêu Tiêu….Tiêu Lâm….” Xoay người lại, Tiêu Viêm mặt đối mặt với người thân, lòng không thoát khỏi trầm tư, mà khoé mắt càng ngày cay cay.