Vị giáo viên biết được mục đích của hai người liền xin lỗi nói: "các ngươi tới không đúng lúc rồi, vào mỗi năm tháng này viện trưởng đều đi ra ngoài, mỗi lần đi phải 5-6 tháng mới về. Trừ khi là khẩn cấp, bằn không nàng sẽ không về sớm." Tần Vũ cho Trúc Thanh một cái khó xử ánh mắt, nàng thay hắn hỏi: "Không biết a di đi làm gì thưa giáo sư?"
Vị giáo viên: "Ta cũng không rõ, bọn giáo viên cũ nói nàng đi tìm ai đó, nhưng mấy năm nay toàn tay không trở về. Đây đã là Tâm Bệnh của Nàng rồi." Tần Vũ hai người do dự, sau đó cúi người cảm ơn rời đi.
"Giờ huynh muốn làm gì?" Trúc Thanh vẻ chán nản hỏi. Hắn chỉ Nguyệt Hiên nói: "Học xong Nguyệt Hiên, chúng ta đi tìm một học viện nhỏ ẩn thân. Có thể sẽ khó khăn về vấn đề sinh hoạt, nhưng ít nhất muội sẽ có bạn bè. Huynh có muội là đủ, nhưng muội không thể chỉ có huynh. Muội cần có chị em để chia sẻ, chứ không phải bo bo như trong Nguyệt Hiên hiện tại."
Trúc Thanh: "Tốt. Muội nghe huynh."
6 tháng nữa trôi qua, Trúc Thanh đã tốt nghiệp Nguyệt Hiên với bằng xuất sắc. Hai người cũng không bỏ bê việc luyện tập, trừ tu vi vẫn ép ở cấp 40, cả hai bây giờ đều có thể hợp tác hạ một Hồn Đế, thậm chí là Hồn Thánh. "Chúng ta đi Shrek(Sử Lai Khắc) đi." Tần Vũ điểm mục tiêu trên đường.
Trúc Thanh thì tò mò: "Tại sao nơi đó lại gọi là Shrek?"
Tần Vũ nhún vai qua chuyện: "Vì nơi đó chỉ nhận quái vật. Nếu nói thiên tài là kẻ vượt trội so với người bình thường, thì quái vật là thiên tài trong thiên tài, hoặc là người bình thường sức lực nghịch tập thiên tài. Chúng ta là cả hai loại trong đó, ở đó muội sẽ gặp những ngọn núi cao hơn mình cũng nên."
Với tốc độ của Lăng Ba Vi Bộ đại viên mãn của hai người, 2 ngày sau liền tới nơi.
Quang cảnh nơi đây đặc biệt đông. Người tới người lui, kiếm bạn bè, kiểm tra hàng vỉa hè các loại. Tần Vũ đi ngang qua một khách sạn màu đỏ được đề tên "Hoa Hồng Khách Sạn". Hắn liền nghĩ: "Đái Mộc Bạch cùng Đường Tam, Tiêu Vũ đánh nhau ở đây hử? Vô kiếm một phòng xem kịch đi." Xong liền kéo Trúc Thanh đến Lễ Tân bên trong, nói: "Cho một phòng êm ái, Hải Dương chi Tâm." Lễ Tân lễ phép: "Lầu trên phòng 8. 10 kim tệ một đêm thưa ngài." Tần Vũ không do dự ném 25 kim tệ nói: "Hai đêm và phục vụ đồ ăn." Lễ Tân vui vẻ gật đầu.
Tần Vũ lại tiền hành một đêm sờ mó với Trúc Thanh, hai người đã 12 tuổi, cơ thể phát triển nhanh chóng. Trúc Thanh góc nào ra góc đó rõ ràng, khuôn mặt tinh xảo như búp bê nay đã có khía cạnh tròn vuông, như tiên nữ hạ phàm. Bề ngoài lạnh nhạt nhưng lại có nữ lan chi tâm (chỉ người lòng lương thiện). Tần Vũ mỗi múi cơ bắp đều ẩn dưới lớp vải hằng ngày, cơ thể phát dục như thiếu niên ca hành, mỗi nét mặt cử chỉ đều mang vẻ tiêu soái tự tin. Khí chất như tướng quân sa trường, như quân vương thiên hạ.
Một đêm tràng đầy tiếng hô và thở dốc. Trưa hôm sau hai người tỉnh giấc, Tần Vũ Trúc Thanh theo thói quen đánh Thái Cực Quyền, tắm Linh Nhũ (Trúc Cơ dịch dùng hoài cũng hết, cũng lờn thuốc nên cho cái mạnh hơn. Đến từ đấu phá.), rồi lại ăn sáng.
Tần Vũ tính đi dạo thì phát hiện Tiểu Vũ ở quầy lễ tân, hắn liền kêu Trúc Thanh ra xem kịch. Tiểu Vũ cùng Đường Tam bị làm khó trong việc chỉ còn một phòng khách sạn. Liền một thanh niên tóc vàng, cao lớn, hai tay ôm hai tỷ muội song sinh, đó là Đái Mộc Bạch. Muốn dành căn phòng cuối, Tiểu Vũ đứng ra nói lý liền bị Đái Mộc Bạch sặc ngược lại, cũng bị dáng vẻ để ý tới.
Tiểu Vũ nghe tới đoạn Mộc Bạch muốn bắt bồi một đêm liền xù lông, Đường Tam sắc mặt cũng khó coi. Hai người đánh lên khiến cho phần nền của tòa nhà rung chuyển, Tần Vũ dưa bị đổ liền hết muốn xem kịch. Hắn nói với Trúc Thanh: "để huynh đi dạy dỗ hắn." Tần Vũ lúc xem Bạch Hổ võ hồn xuất hiện liền cảm thấy quan sát đủ rồi, luôn tìm thời cơ ra chấn tràng. Lễ Tân thấy hắn ra can liền quăng ánh mắt cảm tạ.
Tần Vũ tay bốc hạt dưa, miệng vừa cắn vừa nói: " Hai vị, có đánh thì ra ngoài đánh. Nơi đây là sinh ý của người ta, phá bát cơm như giết cha mẹ họ. Thỉnh ra ngoài đánh, vả lại sóng Hồn lực của các ngươi làm ta không thể tu luyện, trong đây còn rất nhiều người đang cố gắng tu luyện. Hai vị đừng vì chuyện cỏn con mà quấy rầy người khác."
Lời phê bình của Tần Vũ khiến cả hai xấu hổ cúi đầu. Tần Vũ liếc phía sau lễ tân, nói: "Chuẩn bị hai phòng cho bọn hắn, ngươi không cần vì thượng đế mà bày trò nữa." Vị lễ tân cũng xấu hổ chuẩn bị chìa khóa. Tần Vũ quay về phía ba người nói: "Phòng đã có, nhưng vì phá ta tu luyện thì cần có hình phạt. Cả 3 đều lên hoặc ta sẽ xử từng đứa. Chỉ cần 1 người vượt qua ta lấy chia khóa liền thắng, thua thì khỏi ở đây."
Đối phó với 3 tên này, Tần Vũ biểu thị xả nước. Chủ yếu là dạy dỗ Đái Mộc Bạch, hù dọa Đường Tam. Quả nhiên khi tấn công, Tần Vũ liền tập trung hai người mà bỏ qua Tiểu Vũ. Qua 5 hô hấp (10 giây), cả hai thương tích đầy mình. Đường Tam bị ném đập bờ tường trong khi Đái Mộc Bạch bị đánh trật khớp vai. Dù đã giới hạn chính mình công lực thành 1/10, nhưng Tần Vũ lại không ngờ hai nhân vật chính này da giòn như vậy. Tiểu Vũ dù lấy được chìa khóa nhưng không vui nói: "Sao ngươi không để ý ta?"
Tần Vũ cười hề hề nói: "Ta mà đánh ngươi, tối nay ta liền bị bạn gái cho ngủ vỏ mít mất." Trúc Thanh trên cầu thang đỏ mặt khi nghe được lời của Tần Vũ, nói nhỏ: "tối nay liền cho ngươi ngủ vỏ mít." Tần Vũ mà nghe được liền hô to 2 chữ "OAN UỔNG".
Tần Vũ dắt Trúc Thanh theo đi dạo, bật Byakugan tìm đồ tốt. Bỗng thấy một quán đồ bán tạp hóa có kí hiệu Võ Hồn Điện, Tần Vũ nghĩ trong này chắc có Phất Lan Đức (Flanders). Tần Vũ đeo kính râm che đi Byakugan, bắt đầu mò đá. Phát hiện hòn đá có Long Tu Châm cùng một hòn đá khác có hồn lực nóng như lửa. Tần Vũ quyết định lấy viên Hỏa thạch này, liền lôi ra 10 kim tệ cho Flanders. Không nói một lời đi ra ngoài, hắn không muốn nhiều lời với loại gian thương. Trúc Thanh không có hứng thú nên đứng ngoài đợi sẵn. Đi vài vòng trên phiên chợ trời, Tần Vũ lục được hai món hồn đạo khí trữ vật cỡ trung cho Trúc Thanh. Hai món đồ này để nàng vui vẻ quên lối về.
Hôm sau hai người liền theo ven đường cỏ dại liền tìm ra Shrek học viện. Nhìn từ xa, đây giống một xóm nghèo hơn là một học viện. Trúc Thanh giờ đây chỉ có Tần Vũ, còn ở đâu thì nàng không quan tâm. Dầm mưa dãi nắng với hắn 8 năm để tính tiểu thư của nàng triệt để biến mất, nếu còn thì chỉ có tính sạch sẽ mỗi ngày của nàng.
Phía trước hắn liền thấy một người áo trắng, tóc ngắn ngang vai, xinh xắn dễ thương đứng khảo nghiệm. Tần Vũ ngờ nghợ vị này là Ninh Vinh Vinh, Thất Bảo Lưu Ly Tông. Phán đoán quả nhiên không sai. Vị Lý giáo sư liền kinh ngạc khó đỡ, nàng liền qua ải. Tiếp đến là bị thương chưa lành Đường Tam cùng Thỏ Ngố Vạn Năm. Tiểu Vũ vẫn ung dung sống mà không biết nàng bị một vị Phong hào đấu la nhìn chằm chằm.
Sau một canh giờ (2 tiếng) xếp hàng, đã tới lượt Tần Vũ cùng Trúc Thanh. Tần Vũ giơ ra tay cho vị giám khảo xem, hắn ngạc nhiên: "ta không trắc được cốt linh của ngươi. Cúi đầu xuống ta xem." Cuối cùng cũng thấy được cốt linh, lão hỏi Võ hồn cùng cấp bậc hiện tại, Tần Vũ nói: "Tinh Nguyệt kiếm, phụ trợ Võ Hồn. Cấp 40 tam hoàn hồn tôn." Đám người cùng lão giả ngạc nhiên.
Đám người không tin sẽ gặp một vị 12 tuổi cấp 40 Hồn Tông; Lão giám khảo kinh ngạc vì hắn chưa từng nghe về Tinh Nguyệt kiếm loại Võ Hồn này, hơn nữa là phụ trợ; Đái Mộc Bạch không nhịn được chửi bậy, hắn hôm qua bị miểu sát bởi một vị HỒN TÔNG, hơn nữa là PHỤ TRỢ hồn sư. Đường Tam hoài nghi nhân sinh, liệu mình võ hồn có thật phế. Nhân gia dùng phụ trợ võ hồn đánh bại mình, mình có thể dùng Lam Ngân Thảo thì tính là gì. Tiểu Vũ ngạc nhiên vì kiếm của hắn đẹp như trăng thu, màu bạc trắng toàn thân, nạm thêm viên ngọc vàng son tô điểm cho cây kiếm, nàng lần đầu tiên biết thế nào là đẹp.