Trúc Thanh đã tập luyện được cả ngày, nàng cũng đã ngã lên xuống nhiều lần, không ít vết thương trên tay và chân. Nhưng nàng đã nắm được quyết khiếu cho riêng mình, cũng đã đi được nửa cái thân cây vững vàng. Tần Vũ ngắm nàng từ xa một lúc, hô: "Trúc Thanh, tối rồi. Ăn cơm rồi mai tập tiếp."
Bữa cơm hôm nay bao gồm sườn non kho tàu, thịt heo xào ớt chuông chua ngọt, rau lan luộc và canh lá ngót với thịt heo bằm. Một bữa tối đầy đủ chất cho cả hai người, Tần Vũ dọn cơm cho nàng rồi quay qua nói: "Ngươi qua nhà bếp rửa sạch tay chân, bên cạnh có Ngưng Huyết Tán ta làm, rắc lên vết thương rồi băng bó là được." Trúc Thanh gật đầu nói 'cảm ơn'. Nàng băng bó xong liền ra ăn, cũng tiện khen: "thì ra ngươi còn có thể nấu những món ngon như vậy." Tần Vũ cao hứng, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu ngươi muốn, ở cạnh ta đi. Mỗi ngày ta nấu cho ngươi ăn no căng bụng luôn, ha ha." Nghe được một câu nói hai nghĩa, Trúc Thanh ngượng ngùng, tim đập nhanh hơn bình thường. Nàng lái sang chuyện khác: "Ăn không quan trọng bằng thực lực, phải có mệnh mới ăn được. Ngươi cả ngày nay không tu luyện, chẳng lẽ chỉ phân tâm vào những chuyện khác?"
Tần Vũ từ chối cho ý kiến, nhún vai làm vẻ không quan tâm: "Không phải ta không luyện, mà sức mạnh của ta đều tăng chầm chậm mỗi giây trong sinh hoạt. Dùng tâm cảm nhận đi, trên người ta Hồn lực như bị móc rỗng trong khi khắp nhà, kể cả món ngươi đang ăn cũng có xíu xiu ba động Hồn Lực của ta. Ta có đưa cho ngươi hai quyển sách: Cực Hạn rèn thể và Hồn lực luyện thể. Đọc hết hai quyển đó ngươi sẽ hiểu tại sao ta nói vậy."
Trúc Thanh có chút bất ngờ vì đáp án nhận được, vì nàng tin nàng cũng có thể làm được, đặt biệt là khi chứng kiến những thứ được ghi lại trong sách nàng đọc. Nàng cũng không xoắn xuýt chuyện đó, hỏi: "Vậy mai ngươi muốn ta làm gì? Trước đó ngươi đề cập tới làm quán nước nhưng ta không hiểu làm những thứ này." Việc này đích thực làm khó nàng, vì nàng chỉ từng là một tiểu thư chưa từng dính bụi đời.
Tần Vũ cũng không lề mề: " chỉ bao gồm 3 món: nước chanh đá, nước táo lạnh và bạc hà mật ong. Không nói nước chanh đá lạnh, hai món khác ngươi phải tự dùng Hồn lực bóp ra. Làm thì làm, có thể chứ?" Trúc Thanh như bị hù dọa: "làm sao ta có thể vắt nước từ táo và từ lá bạc hà được chứ?" Hắn từ chối ra gợi ý, chỉ nói: "ngươi đã có lớp lý thuyết, chỉ cần thực hành thôi." Dọn dẹp sau bữa ăn, Tần Vũ chia phòng ngủ với Trúc Thanh. Một đêm nay, hai người hai sắc thái. Vũ vẫn ngủ như sinh hoạt bình thường, trong khi Trúc Thanh lại trằn trọc không ngủ, nghĩ cách ép nước từ táo và bạc hà.
5 giờ sáng hôm sau, Tần Vũ thức dậy với bộ thần thanh khí sảng, giấc ngủ ngon khiến cho mỗi dòng tuần hoàn hồn lực trở nên thông thuận. Tần Vũ sang phòng bên gọi Trúc Thanh dậy, nhưng nàng lại mang theo một bộ gấu trúc mà dậy. Xém làm Tần Vũ cười ra tiếng heo, nói: "Bộ hôm qua ngươi gặp mộng hay sao mà mắt thâm vậy?" Trúc Thanh lập tức tỉnh ngủ, trừng mắt nhìn Tần Vũ nói: "Ta đeo mặt nạ cơ mà? Sao ngươi có thể thấy được?" Tần Vũ không thể nói Biến Dị Sharigan của mình ra được nên đành dùng Tâm Nhãn để biên lý do: "luyện thể tới cực hạn cùng với đối luyện với dã thú lâu ngày sẽ sinh ra bản năng. Bản năng này sau khi mài dũa có thể giúp trong chiến đấu, đây là một trong những tuyệt học của ta: Tâm Nhãn. Đối với nó, ta có thể quan sát cũng như cảm nhận mọi thứ đang xảy ra xung quanh ta trong vòng 100m (250m lận, Akainu Haki không phải hải tặc quèn Haki). Cho nên dù có mặt nạ hay không ta đều biết được."
Gặp được kiến thức mới càng khiến cho Trúc Thanh có động lực hướng về cuối cùng. Trúc Thanh liền vệ sinh buổi sáng xong bị Tần Vũ kéo ra sân tập Thái Cực Quyền dưỡng sinh. Thái Cực Quyền tuy chậm lại không có nhiều kỹ xảo nào, nhưng khi đọc khẩu quyết nàng cảm thấy Hồn Lực bản thân đang xung động muốn đột phá. Một bài quyền 20 phút, Trúc Thanh liền đột phá 1 cấp.
Tần Vũ thấy Trúc Thanh có kinh hỉ, cũng có nghi hoặc, liền nói: "Hồn lực lưu chuyển quanh cơ thể giống như máu của chúng ta vậy. Thái Cực Quyền công dụng chính là dưỡng sinh cùng giãn cơ cốt. Trợ giúp huyết khí/Hồn Lực lưu thông, mở các mạch tắc nghẽn do tạp chất trong cơ thể. Còn về tạp chất thì ngươi có thể hiểu là nhưng thứ cơ thể hấp thu mỗi ngày mang 1 phần tạp chất để trong cơ thể các ngươi. Thông qua vận động cùng sinh lý để đào thải nó, nhưng không hoàn toàn hết. Bây giờ lột mặt nạ ra rồi đi tắm, ta đã chuẩn bị thuốc. Rồi ngươi sẽ hiểu."
Tần Vũ chuẩn bị một nửa bình Trúc Cơ Dịch cho Trúc Thanh, hắn giải thích cách dùng cùng công hiệu. Nàng ban đầu do dự về việc tắm thuốc này nhưng khi hắn hắn tới hiệu quả dưỡng nhan, chuyện biến dễ dàng hơn. Nhắc tới dưỡng nhan hiệu quả mắt nàng sáng quắc như ánh trăng mùa thu, hưng phấn đẩy hắn đi rồi thay đồ thử thuốc tắm. Tần Vũ không cần nhìn trộm cũng biết chuyện gì xảy ra, chuyện xảy ra trên người mình, mình cũng chả cần tò mò.
Khi nàng bước ra, mọi thứ đều thay đổi. Da nàng bóng bẩy hơn, trắng như da em bé. Mặt còn một chút điểm hồng ửng do chưa thích ứng công lực của thuốc, nhìn thật muốn cắn một ngụm lên mặt nàng. Tần Vũ ánh mắt né tránh, cực lực áp chế dục hỏa nói: "ngươi ngồi tu luyện chút để hòa tan dược lực đi rồi chúng ta mở của tiệm." Trúc Thanh để ý thấy mị lực của mình có hiệu quả lên Tần Vũ, nội tâm khai phóng như hoa nở được mùa.
Chớp mắt 6:30 sáng, Tần Vũ bắt đầu kéo hàng ra trước cổng. Dọn từng hộp đũa, lau từng cái bàn, ghế. Đốt than lập dàn nướng, bên cạnh đợi than nóng dần, Tần Vũ vận dụng Hồn Lực của mình, đâm chính xác những con cá cho Trúc Thanh xem. Hắn không có hi vọng Trúc Thanh đốt cháy giai đoạn để lên bán cá, dù sao việc này cần kỹ xảo khống chế Hồn/Lực cực kỳ tinh chuẩn. Cũng cần một đôi mắt nhanh nhẹn và sắc bén để khống chế từng giai đoạn trong việc nướng cá. Trúc Thanh ở bên cạnh cũng dần hiểu được vì sao Tần Vũ lại có ý nghĩ cho nàng làm bếp chính nếu học xong khả năng đối chiến với Tần Vũ. Từng giai đoạn qua đi, nàng cũng có thể xác định cách dùng Hồn lực ép trái cây cùng thảo ra thành nước.
Con phố bắt đầu tấp nập, người ra người vào. Một ngày sinh ý mới của Tần Vũ mở ra, lần này khác là có Trúc Thanh. Khách quen tới mua cũng thấy Trúc Thanh liền vấn (hỏi) Hạc Tử (vũ): "Hạc Tử vừa đi năm ngày đã mang con dâu về rồi sao? Thúc thúc hồi bằng tuổi ngươi còn đang tập đi săn với cha ta, ha ha. Ta bội phục ngươi đó." Một người nói trăm người truyền, phút chốc cả phố đều là tiếng chúc mừng. Tần Vũ và Trúc Thanh đều xấu hổ. Đám quý tộc thuộc về nhan trị khống nên khi nhìn Trúc Thanh mặt bị bao phủ bởi các vết sẹo mới cũ, họ chỉ qua loa chúc mừng.
Tần Vũ vội đính chính: "Nàng gọi Tần Trúc, là biểu muội bên ngoại của ta. 5 ngày trước ta đi ngang qua chỗ nàng ở, chỉ thấy các cô chú đã mất được 4 tháng nên nhận nàng vào nhà ở cùng, đồng thời giúp kiếm tiền. Nàng cũng chỉ bằng tuổi ta thôi, không phải con dâu." Dân chúng vừa nghe vậy liền biểu thị thương xót cho gia đình của Tần Trúc (Trúc Thanh), cũng có những người mặt dày, nhây nói: "Vậy nàng là con dâu nuôi từ nhỏ rồi. Hạc tử, khi nào rước dâu nhớ kêu chúng ta, ha ha." Đám người dở khóc dở cười với người lên tiếng, Tần Vũ cũng nói đùa: "ai nói câu đó, hôm nay ta không bán cá cho ngươi, cũng đừng hòng uống nước." Đám người dữ dội hơn.
Buổi sáng tấp nập đi qua mau, Trúc Thanh đang nghỉ vì nàng dùng quá nhiều hồn lực nên bị thoát lực. Còn mỗi Tần Vũ vừa bán vừa ép nước, gian hàng kết thúc sinh ý vào giữa trưa. Trúc Thanh nhìn Tần Vũ áo ướt đẫm mồ hôi, liền dùng khăn giấy gần đó lau cho hắn nói: "ngươi vất vả rồi." Người ngoài nhìn vào, họ cứ như đôi vợ chồng trẻ bên đường, người làm người cổ vũ. Bọn hắn cũng nghĩ vị biểu muội này sớm muộn cũng làm con dâu cho Hạc tử.