Chương 12: Thành Thật

Sau buổi trưa hôm đó, thái đô của Trúc Thanh đối với Tần Vũ đã có thay đổi. Nàng đã nhiệt tình hơn, nhu thuận hơn, thân cận hơn. Như thể Tần Vũ đã chiếm được hảo cảm của con mèo nhỏ này vậy.

Chiều tối hôm nay, Tần Vũ vào tư thế luyện hồn lực. Nhưng Tâm Nhãn vẫn chú ý Trúc Thanh luyện tập tiến độ. Cuộc sống của hai người đã nhảy lên tiến độ bình thường. Thi thoảng Tần Vũ sẽ đánh đối kháng để Trúc Thanh có động lực, đương nhiên hắn sẽ nhường và giữ thế trận hòa, nhờ vậy mà tình cảm của hai người đã nâng lên ngày một cao.

Thời gian thấm thoát trôi, 1 tháng, 2 tháng trôi qua, chốc lát đã mùa thu.

Đêm nay Tần Vũ ngồi trên mái nhà, tưởng nhớ mẹ hắn, Tần Anh. Đêm nay chính là ngày giỗ của nàng, đêm nay trăng cao như những năm trước, chỉ không có nàng ở bên. Tần Vũ mắt rơm rớm ẩm ướt, những ký ức về nàng trôi về càng lúc càng nhanh. Tần Vũ quyết định lôi một cây đàn cầm từ Vạn giới châu ra, hát tặng cho nàng ở nơi xa. Từng nhịp từng âm phát ra:

"Cây cổ thụ trước sân đã nhú chồi non

Cây khô trong vườn lại nở hoa

Nửa cuộc đời ấp ủ bao lời chưa nói

Giấu chúng vào những sợi tóc bạc kia

Đôi bàn chân bé nhỏ trong ký ức

Cái miệng xinh xinh tíu tít trong rừng

.................

Thời gian ơi, đi đâu mất rồi?

Còn chưa cảm nhận hết tuổi trẻ đã già rồi

.................

Thời gian ơi, đi đâu mất rồi?

Còn chưa ngắm con khôn lớn thì hai mắt đã mờ

Nửa cuộc đời lo cơm áo gạo tiền

Trong nháy mắt chỉ còn những gương mặt đầy vết nhăn"

Giọng hát của Tần Vũ vang vọng khắp xóm làng. Bài hát rung động nhân tâm, thấm sâu vào từng trái tim. Mỗi từ mỗi câu đều mang phương pháp ẩn dụ, so sánh khiến cho người nghe không khỏi không nhìn về phía sau, sau lưng mình còn có ai. Là thân nhân hay quyền lực. Bài hát vang vọng trong mỗi góc xóm, mỗi góc nhà.

Tần Vũ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, lại tập trung nhìn ánh trăng như muốn khắc ghi gương mặt của nàng trên vầng trăng. Bỗng Trúc Thanh tới gần, hỏi: "Có thể cho ta biết đã có chuyện gì được không?" Tần Vũ nhìn Trúc Thanh, nói ra thân phận của mình. Chuyện về Lạc Hà, Tần Anh; kí ức 4 năm chung sống với mẹ; thời gian mình sống sau đó. Tần Vũ chỉ giữ lại bí mật về bản thân từ đâu tới và Võ Hồn của mình, còn lại đều kể cho nàng một năm một mười. Câu chuyện kết thúc cho đến khi gặp Trúc Thanh.

Trúc Thanh vô ý khóc, nàng tưởng rằng gia tộc của nàng đã rất tàn khốc, gia đình đều lạnh nhạt hơn rất nhiều khi nàng lên 6. Nhưng nàng vạn vạn không ngờ người bạn bên cạnh đây còn tịch mịch hơn rất nhiều. Nàng từng nghĩ mình là người bị thế giới bỏ rơi, cho đến hôm nay nàng biết suy nghĩ lúc trước là thế nào nực cười.

Bỗng Tần Vũ hỏi Trúc Thanh: "Nàng có thể làm người thân của ta chứ?" Câu hỏi bất ngờ khiến Trúc Thanh không kịp sẵn sàng. Tần Vũ nhìn nàng thẩn thơ. Trúc Thanh như đang làm ra quyết định, cuối cùng nàng kể ra gia tộc của mình, nàng kể về hôn phu bỏ trốn của mình, nàng kể ra lý do bỏ trốn. Tần Vũ ở bên cạnh nghe từng câu từng chữ từ nàng. Cuối cùng Trúc Thanh nhìn thâm tình nói với Tần Vũ: "Nếu có một ngày chúng ta bắt buộc phải chia tay, chàng định làm thế nào?" Tần Vũ không nghĩ, nắm tay nàng thành thật: "Mọi chuyện đều có cách giải quyết, cần mưu ta sẽ dùng mưu, cần lực ta sẽ dùng lực. Chỉ cần nàng mãi bên cạnh ta, dù có đối mặt vạn quân địch ta cũng không quay lưng bỏ nàng chạy. Thân nhân ta đã không còn, chỉ còn mỗi nàng. Trúc Thanh, này đồng ý làm bạn gái ta chứ?"

Trúc Thanh đã có đáp án của Tần Vũ, nàng liền gật đầu đồng ý. Tần Vũ liền gọi ra Tinh Nguyệt kiếm, hô hoán thiên địa: "Tối hôm nay, Thiên Địa Tinh Nguyệt làm chứng. Ta, Tần Vũ, tiếp nhận ta mới thân nhân, Chu Trúc Thanh, như một gia đình mới. Dù sung sướng hay hoạn nạn đều chia sẻ cho nhau. Không mong sinh hợp ngày hợp tháng, chỉ mong thiên trường địa cửu, cùng một ngày về trời." Tinh thần (ngôi sao) cùng nguyệt tinh như cộng hưởng với Tinh Nguyệt kiếm, bọn chúng reo hò khiến linh khí xung quanh nồng đậm hơn. Võ Hồn của Trúc Thanh cũng sinh ra cộng hưởng, tự hiện hình hướng về mặt trăng nhận chúc phúc.

Chu Trúc Thanh nhắm mắt hấp thu linh khí, nàng cảm thấy cơ thể đang thay đổi từ trong ra ngoài. Võ Hồn của nàng cũng tiến hóa trở nên hoàn mỹ hơn. Qua một nén nhang, Chu Trúc Thanh ngừng hấp thu linh khí, nào cũng kiểm tra chính mình Võ Hồn thì nàng phát hiện nó biến dị thành: U Nguyệt Thánh Miêu. Một bán thần cấp Võ Hồn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết của Chu gia.

Trúc Thanh liền quay qua Tần Vũ, ánh mắt như tìm kiếm câu trả lời. Tần Vũ cũng không giấu diếm nàng nữa, nói: "Võ Hồn của ta không phải Thanh Mộc Kiếm mà là Tinh Nguyệt/Nhật Kiếm, một loại đặc biệt võ hồn, Phẩm cấp có thể xưng thần." Trúc Thanh vạn lần không nghĩ tới bạn trai của mình Võ Hồn lại là thần cấp.

Tần Vũ ưu mỹ mỉm cười nói: "Khi kiếm trong vỏ, nó là Tinh Nguyệt Kiếm, khả chính là phụ trợ-khống chế. Kiếm khi ra, quang mang húc nhật, xưng Tinh Nhật Kiếm. Chủ hướng cường công-mẫn công. Hồn Hoàn chỉ cần một cái nhưng có khả năng nhân đôi hồn kỹ của võ hồn."

"Sao, thấy bạn trai muội giỏi không." Tần Vũ híp mắt cười hỏi.

Trúc Thanh trợn mắt xem ai đó tự luyến, nói: "Nhưng tiên thiên hồn lực của huynh chỉ có 5." Tần Vũ bật cười: "Vậy nàng có biết Thần cấp Võ Hồn có thể tự do khống chế nó diện mạo cùng Tiên Thiên Hồn Lực không? Bật mí cho nàng, Tiên Thiên 18 cấp lận đó."

Trúc Thanh giật mình cau mày nói: "vậy sao ngươi lại hoang phế tu luyện mà chỉ luyện thể và ứng dụng hồn lực? Tại sao lại uổng phí thiên phú của mình?"

Tần Vũ giảng mình lý do: "Thất phu vô tội, Hoài bích kỳ tội. Nếu ta thể hiện thiên phú của mình thì sẽ bị các thế lực ra sức tranh đoạt. Luật lệ đơn giản, hoặc là theo hoặc là chết. Nàng nghĩ một đứa bé 6 tuổi bình thường khác nhưng có thiên phú sẽ làm gì? Vả lại ỷ vào thế lực, chả khác nào chim trong lồng, đại ca của muội thích tự do như bây giờ hơn. Vả lại năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn. Huynh không tu luyện mà chỉ luyện thể và khống chế hồn lực là để chuẩn bị các trận chiến trong tương lai. Một hồn sư bình thường có khả năng cao bị thiếu hồn lực do dùng không đúng cách dẫn tới bị rò rỉ. Một Hồn Sư xuất sắc sẽ không phạm sai lầm đó, hơn nữa hắn có thể lấy 1 địch 100 mà không bị giới hạn bởi hồn lực."

Trúc Thanh nhận rõ sai lầm trong tư duy của mình liền xấu hổ xin lỗi Tần Vũ. Nàng cũng muốn hỏi tương lai muốn làm gì. Tần Vũ chỉ nói: "hết năm sau ta sẽ xin tốt nghiệp để chúng ta (lịch luyện) đi dạo các vùng cấm như Vùng Bắc cực, Hải Vực, Tinh Đấu Sâm Lâm, Tử Vong Cốc để lịch luyện chiến kỹ và chiến khí. Tầm 11 tuổi, huynh nghĩ chúng ta sẽ qua Thiên Đấu đế Quốc đăng kí 1 năm lớp học ở Nguyệt Hiên. 12 tuổi liền kiếm trung cấp học viện."

Trúc Thanh chỉ hỏi: "Liệu có quá vội vàng không?" Tần Vũ chỉ lắc đầu nói: "Ta đi Kiếm đạo, nàng đi Lực đạo. Chỉ lâm trận đối kháng mới có thể mạnh hơn. Nếu may mắn sẽ gặp truyền thừa của các gia tộc đoạn tuyệt."

Kể xong liền thấy trời tối liền hướng Trúc Thanh nói: "Con dâu, nhân dịp trời còn tối, chúng ta ngủ cùng giường đi."

Trúc Thanh phản ứng như mèo đạp đuôi, xù lông nói: "Ai là con dâu của h......" Chưa kịp nói hết đã bị Tần Vũ khóa môi lôi vào phòng. Một đêm này trong phòng Tần Vũ tràn ngập tiếng rên rỉ và tiếng cọt kẹt. Trúc Thanh triệt để đầu hàng (treo) trước uy thế của Tần Vũ.

-------------------------------------------------------

Không có gì đặc biệt, các ông các bà có thể tự nghĩ lấy.