Chương 88: Chương 88: Tử Chu Lôi Nhãn

Huỳnh Vân Uyên từ sớm đã đứng đó. Nghe đến rỏ ràng từng chữ mà vị thiếu niên kia nói. Hắn không nói gì chỉ lộ ra bộ mặt đầy nhân từ.

Mà thiếu niên khi thấy hắn, trong bộ dáng nam nhân, với cái áo hoodie cùng mái tóc màu bạc, cặp mắt hai màu xám tím, đáy mắt lộ ra tia khó hiểu, lác sau liền đứng người, hắn cằm cặp ngồi lại như thể một đứa trẻ nhỏ vừa phạm lỗi. Sự tuyệt vọng dân lên tột đỉnh khi Huỳnh Khanh Linh cất lên thanh âm gọi vị thiếu niên kia.

– Ca ca. Huynh đừng dọa huynh ấy.

Huỳnh Khanh Linh là ai? Đó là đứa em gái được Vân Uyên chăm sóc từ nhỏ. Không chỉ hắn hiểu nàng, mà nàng còn rất hiểu hắn. Vị ca ca này của nàng ngày thường được nàng nhận dạng với ba trạng thái hành động, tuy trước kia mặt hắn bị liệt. Bình thường là khi hắn cư sử nghĩ trước ngó sau, diễn trò là khi hắn tức giận thất thường, còn khi hắn tức giận thật sự, là lúc hắn bình tỉnh mà cười. Mà nếu miệng mở ra toàn là lời ngon ngọt êm tai. Lại chính là khi hắn muốn băm dằm một cái gì đó.

Vân Uyên ngồi xuống nhìn vị thiếu niên một lúc, xong nhìn lại muội muội nhà mình. Hồi lâu liền nói.

– Ca của muội cũng không cổ hủ. Tới tuổi yêu đương. Ai lại có thể kiềm chế được tình cảm chứ.

Nghe đến đây cơ mặt vị thiếu niên nhẹ buồn lỏng, thở ra một hơi, hắn ngước lên nhìn Huỳnh Khanh Linh thì thấy sắc mặt nàng tái nhợt. Hướng đến cho hắn một ánh mắt cổ vũ cũng như có ẩn chứa đôi chút thương hại. Hắn thấy vậy đầu chưa hiểu gì thì lời kế của Vân Uyên cất lên khiến hắn tái mặt.

– Có điều. Ta dùng gần như nửa đời để bảo vệ, lo lắng cho muội. Vậy nên khi giao muội cho người khác. Cũng phải để bản thân an tâm. Cũng như để bản thân biết rằng người lo cho nửa đời còn lại của muồi có đủ xứng đáng hay không? Vậy nên yêu cầu của ta rất đơn giản. Muốn rước muội đi. Ít nhất trong một nén nhang đỡ được ba đợt công kích của ta.

Mặt hắn tái lại. Đây ý đồ rỏ là muốn đánh đập một trận cho hả dạ. Tuy nói rằng hắn phải đủ khả năng bảo vệ muội muội của người ta. Nhưng nghe lại điều kiện có gì đó sai sai chỗ nào?

Mà Huỳnh Khanh Linh nghe đến đây cuối cùng thở ra một hơi. Vì nàng hiểu. Ca ca nàng như vậy cũng vì muốn đánh cho hả dạ thôi. Chứ không đến mức giết người. Cùng lắm ca ca nàng đánh cho bạn trai nàng bị trọng thương không quá nặng. Nhưng mà như vậy lại khiến nàng đầy nghi ngoặc hơn với vị ca ca này của nàng. “Bao giờ anh hai lại hiền lành như vậy. Theo tính cách của anh ấy thì kiểu gì cũng phải đòi băm dằm người ta ra.”

Nàng cứ vậy mang theo băn khoăn đến khi đến trước quầy đặt cược cùng thuê sân đấu. Đến đấy. Vân Uyên đi lên thuê đến một sân đấu nhỏ. Xong hắn ngước nhìn lên bản đặc cược định đặt cược vào một trận đấu gần đấy thì lại bị nhân viên cười đầy thân thiện nói.

– Xin lỗi khách quang. Tên của ngài ở khu đặc cược đã bị đem vào danh sách đen rồi ạ. Hiện trong hai tháng tới ngài không được tham gia đặt cược vào bất cứ hạng mục nào.

Vân Uyên bộ dáng không mấy bất ngờ. Mà trái lại, như kiểu đã biết trước vậy. Nói sao thì cũng là người quen. Làm quá mức ép người, thì lão sư nhà mình sẽ khó sử. Dù gì tiền thắng sáng nay đủ để dùng rất lâu về sau.

Ở sau hắn. Huỳnh Khanh Linh cùng vị thiếu niên kia đầy ngạc nhiên trố mắt. Hai người không phải lần đầu đến đấu trường. Quy định để đưa vào danh sách đen tại đây tuy nói là nhiều và nghiêm ngặt. Nhưng với những người có thực lực còn yếu cở lục hoàng ngũ hoàng như họ thì chưa thể nào đụng chạm đến. Đặc biệt còn là quy tắc về đặc cược.

Mười lăm phút sau.

Quả như Huỳnh Khanh Linh dự đoán. Ca ca nàng không hiền mà đưa ra đề nghị đơn giản kia. Đầy giận dữ hướng lồi đài vọng lên.

– Ca ca huynh quá đáng. Huynh nói võ đức được không. Dùng một sát chiêu thu hút chú ý, xong thuấn di ra sau đá lên chỗ hiểm để tuyệt tự nhà người ta. Huynh…

Trên lôi đài. Thiếu niên kia nằm co lại. Hai tay ôm vào chỗ yếu hiểm. Quần áo trên thân rách đi không ít, trên thân dính thêm vài vết xước nhẹ. Lúc này mái tóc hắn bị cắt ra một phần đang che đi nửa con mắt.

Nhìn lại một lúc. Vân Uyên chợt giật mình. Quái dị rồi nói.

– Cậu là lớp trưởng lớp 11a11 trường cấp ba Thiên Lạc, Tư Không Luân phải không?

Đây tột cùng quá trùng hợp rồi. Vân Uyên đi tìm muội muội. Bắt gặp con bé cùng lớp trưởng lớp mình đi cũng là cảm giác gì?

Tuy trên lớp hắn không thân thiết cùng ai. Nhưng là học sinh không thể tránh một số trách nhiệm về dọn dẹp hay bưng bê đồ đạc giúp giáo viên. Tuy không ai giao việc cho hắn bởi ấn tượng là một thằng nửa điên nửa dại. Nhưng làm việc mà thấy một thằng đứng một chỗ không làm gì thì ít người chịu được. Họ tuy Thương cảm hay nói thương hại là phần nhiều. Nhưng việc nào ra việc đấy, thấy thương là một cái, ngứa mắt là một cái. Hắn không ít lần bị đuổi khéo về. Mà phần lớn lần là do người trước mắt ra mặt. Nói thế nào đuổi khéo một thằng không tích sự về phải là người đủ quyền hành. Và lớp trưởng là người ra mặt tốt nhất. Tuy hắn không để bụng nhưng ấn tượng thì vẫn có. Hắn nào có ngờ, người hay đuổi khéo mình lại cùng muội muội nhà mình nảy sinh ra tình cảm. Giờ hắn đang nghĩ rằng “Tên này trước kia hay đuổi khéo mình. Tuy là do mình tự làm tự chịu, cũng không mấy để bụng. Nhưng hiện mình đang thiếu cái cớ để hành hạ thằng ôn dám ủi đi bắp cải nhà mình… liêm sỉ mẹ gì. Thay cha bảo vệ bình rượu mơ của gia đình rồi tính. Muốn đánh người cần gì lý do. Thấy mi ngứa mắt thì đánh thôi…”

Sau thoáng ngơ ngác. Vị thiếu niên Tư Không Luân mới chợt nhận ra rằng vị anh vợ này tám phần là học cùng lớp với mình, hay chí ít là quen biết với hắn. Sau hồi lục tìm ký ức, hắn gạt phăng hết tất cả cái tên hiện ra trong đầu vì nhìn thế nào cũng không giống, từ tính cách đến cả ngoại hình. Đầy ấp úng Tử Không Luân đứng dậy nhìn Vân Uyên Đầy e dè. Chưa để hắn nghĩ thêm ai thì Vân Uyên lên tiếng.

– À cũng không còn nhiều thời gian nữa. Vị huynh đệ này có thể về rồi. Có gì tôi sẽ lo phần của muội muội tôi.

Lời này nói ra tuy bình thường nhưng lại khiến Tư Không Tuấn cứng người nhớ lại một đoạn hồi ức.

“-- Bạn học Dân Khiếu này. Cũng không còn nhiều thời gian nữa. Bạn học có thể về rồi. Có gì tôi sẽ lo phần của bên Lý lão sư.”

Nuốt một ngụm khí. Hắn cứng người lắp bắp.

– Huỳnh huỳnh huỳnh… Dân Khiếu…

Không một lời đáp lại. Thân ảnh của hai người huynh muội kia biến mất giữa hư không.

Thở ra một hơi dài. Cố gượng đứng dậy. Đi vào hậu đài. Thay xong y phục rồi rời đi. Tư Không Luân vẫn chưa tiêu hóa hết tin tức vừa rồi. Từ đâu ra một anh vợ đến đánh hắn, đã vậy còn là đồng học cùng hắn, đã vậy còn là đồng học nổi tiếng thần trí không minh mẫn. Không những vậy thực lực của người kia còn quá trái lẽ thường. Hắn càng nghĩ càng không thôi than thở. Đến tận khi rời khỏi thương hội một đoạn xa. Lúc này hắn vẫn đang dạo bước trên con đường lớn của phố thị.. Vừa nhìn quang cảnh vừa suy nghĩ cách làm hòa với vị anh vợ này.

Chợt toàn thân hắn cứng đờ. Trước mắt hắn tất cả như dừng lại. Trời đất khắc này tối sầm. Thanh âm xung quanh náo nhiệt trong khắc này như bị một cổ cuồng phong rít gào xé nát. Giữa mảnh trời đất đen kịt lóe lên những đạo quang mang màu tím đẩy quỷ dị. Tử sắc sáng chói thay thế cho màn đêm tịch mịt. Tiếng trường phong rít gào dần biến mất. Thay thế vào đó là những tiếng bước chân đầy thông dông. Đồng loạt thời khắc. Tất cả vầng sáng màu tím vụt tắt thay thế bằng những cặp mắt của loài ma chu. Trước lòng ngực hắn bấy giờ đưa đến một cổ kình lực đặt lên đầy nhẹ nhàng. Sát na bộc phát đầy thô bạo nén lại rồi bộc phát đánh bay hắn ra xa. Lôi điện màu tím ẩn hiện leng lỗi qua kinh mạch tế bào của hắn. Một lần kích thích khiến toàn thân hắn tê liệt ngất đi.

Giữa hiện thực thân thể Tư Không Luân đã gục ngã giữa mặt đường. Trước mặt hắn là thân ảnh một thanh niên hai mươi tuổi. Vị thanh niên này có dáng hình đầy nho nhã. Thân cao mét bảy đầy thon thả. Mái tóc màu đen huyền óng mược cắt ngắn nhìn chính diện lại cân đối. Một thân quần áo màu đen lấy điểm nhấn là lô gô hình con phượng hoàng màu bích ngọc bao bọc quanh đó là những tia sét màu tím. Đôi mắt xám tro có đôi đồng tử chồng lên nhau chi chít đóm nhỏ đầy ảm đạm nhìn Tư Không Luân một lúc rồi quay đi. Miệng lại không quên nói thời oán trách.

– Tiểu tử thối kia đến ca ca mình cũng muốn lợi dụng. Không tiện ra mặt nên nhờ ta đánh thay phần nó. Cải trắng trong nhà làm như có mình ta giữ vậy.

Trên đỉnh một tòa nhà. Một nữ tử có trang phục như vị thanh niên vừa ra tay kia cười một cái. Nàng đứng dậy. Từng đạo dây leo xuất hiện giữa hư không tạo thành một cái thanh xà. Nàng đi đến, tay phải giữ chặt lên dây leo rồi tuột xuống. Đến trước mặt vị thanh niên. Nàng cười với hắn một cái đầy duyên dáng rồi nói.

– Ly Đông. Ăn hiếp em rể như vậy về sau ngươi về nhà ta bị hai anh trai của ta hành hạ thì cũng coi như quả báo đó nha.

Cười nhẹ vị thanh niên hướng nữ tử nói đến đầy mỉa mai.

– Ta xin. Ta thích cô bao giờ? Tự Luyến cũng vừa thôi.

Đôi má hồng trắng mịn của nàng phồng lên. Nhào đến vào lòng ngực của Thanh niên rồi đấm túi bụi. Đôi mắt nàng ngấn lên những vần hơi nước. Lấp lánh long lanh ủy khuất nói.

– Giường ta ngươi chưa phải chưa leo lên, nụ hôn đầu của ta cũng không phải không cho ngươi. Cả lần đầu của ta… cũng là cùng ngươi.

Đầy bất lực vị thanh niên đẩy nàng ra rồi nói đầy chán chường.

– Ngươi nói lấp lửng dễ gây hiểu lầm như vậy là cố ý phải không? Nói rõ là ai leo lên giường ai? Còn có nụ hôn đầu. Ngươi nói lần uống cùng một ly nước là hôn đấy à? Còn lần đầu là lần đầu nào? Lần đầu may vá hay lần đầu đi ăn trộm?

Thấy Ly Đông dịu giọng đi vài phần so với lúc nãy. Nàng thở phào rồi thu liễm lại vẻ tinh nghịch nghiêm túc nói.

– Nhắm chừng đệ đệ nhà ngươi cũng biết hắn có một người anh cùng cha khác mẹ rồi. Không định gặp bọn nó với thân phận ca ca à?

Khắc đầu thanh niên im lặng thêm lúc rồi nói.

– Thằng bé biết thì làm sao? Với tính cách như kia. Cô nghĩ nó sẽ đến ôm ta đầy thắm thiết khóc lóc mếu máo rằng. “Ca ca huynh cuối cùng cũng ra mặt rồi…” hay kiểu vậy à?