Màn đêm phủ xuống. Ngày thi xếp hạng thực lực tổ nhóm của tân sinh kết thúc. Tổ đội Lạc Thiên hiện trên bảng xếp hạng đã được đưa lên vị trí đệ nhất. Dùng sát khí của Lạc Thiên mà mở ra thông lộ. Cả tổ đội từng bước đè bẹp tất thảy đối thủ. Mà lúc này. Tại một góc nhỏ trong Dung Băng Thương hội. Một gia đình nhỏ quay quần quanh một cái bàn thủy tinh. Với bênh trên bày ra là một bàn tiệc thịnh soạn đầy bắt mắt, hương thơm nồng nàn loan tỏ khắp quảng trường lấn át hết thảy các loại hương thơm hiện hữu. khiến người Qua được không kiềm được mà muốn đi đến xin một miếng.
Chỉ tiếc là không ai đồng ý hay chính xác là không ai nguyện ý cho đồ ngon trên bàn cả.
Vân Uyên nấu ăn, món ăn đưa ra tuy không hẳn thuộc dạng ngon nhất. Nhưng là thuộc dạng có mùi hương kích thích nhất. Tính như là một đầu bếp dùng hương liệu thuộc hàng đầu. Từ nhỏ khi còn ở cùng phụ mẫu ruột thịt, hắn đã được nếm qua không biết bao nhiêu món ăn của mẫu thân hắn. Một nhà bốn người. Chỉ có mẫu thân hắn và hắn có niềm đam mê bất tận với thức ăn, một thân bản lĩnh trù nghệ là hắn thân truyền từ mẫu thân, cái khác hắn có thể không nhớ, nhưng công thức cùng bộ dáng mẫu thân hắn khi nấu ăn là hắn mãi không quên.
Về sau bôn ba, hắn vì kiếm tiền mà chấp nhận đi đến những khu chợ đen hay những trụ sở bất hợp pháp để nấu ăn, kiếm sống. Nếu lương bồi bàn bên ngoài một tháng là bốn triệu. Vậy thì ở chợ đen là mười sáu triệu. Thi thoảng đi theo đến nơi giao dịch bất hợp pháp, thì được nâng giá lên đến gần cả trăm triệu. Trong một năm đi làm của Vân Uyên. Hắn đã từng có cơ hội đến nơi như vậy. Nhưng không phải với tư cách đầu bếp. Mà là người giao dịch. Lần đấy hắn đến tận tay giao tư liệu về cuộc đời của một tên tướng quân trên chiến trường. Sau giao dịch. hắn không biết phía sau xảy ra chuyện gì. Mà toàn bộ người tham gia giao dịch đều chết. Chỉ trừ hắn. Vì khi đến hắn là người tham gia giao dịch. Nhưng lúc ra về hắn đã là đầu bếp theo đoàn. Tiền hắn vẫn nhận. Mà thân phận không lộ.
Mà kẻ có phong thái kể nãy giờ. Hiện trái lại. Vì đang trong tình cảnh bị các tỷ muội nữ tử quay quanh, mặc lên cho hắn những bộ váy đầy nữ tính. Trang điểm cho hắn đầy tỉ mĩ, đưa đến cho hắn một đôi cao gót màu bạc. Một hơi bày bố. Hắn e dè bị bốn người phụ nữ kéo ra khỏi xe.
Một thân dung nhang thiếu nữ tuổi thanh xuân. Trong hắn bây giờ là bộ dáng của một cô gái mười lăm tuổi hơn. Tóc giả màu bạc xõa dài về sau, bộ váy xường xám màu bạc tao nhã nhẹ nhàng đầy thanh tao lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài ẩn sau tà áo chẻ đôi xéo về phía phải. Đôi cao gót màu bạc lấp lánh ánh lên những vần sáng dịu nhẹ thu hút sự chú ý, bờ môi đỏ mộng lộ ra trong bộ dáng mím môi e thẹn, Đôi lông mày dài lấp lánh công lên tô điểm vẻ ủy mị cho đôi mắt có hai màu đồng tử xám tím, đôi má ửng hồng trắng mịn màng láng mịn. Đường công toàn thân do sự bó sát ở phần ngực lộ ra hai vòm đồi núi nhấp nhô đầy dụ hoặc.
Tập tễnh bước từng bước đầy hậu đậu bằng đôi cao gót. Bộ dáng này của hắn khiến người đi đường cùng những gian xung quanh dù ở bất kỳ độ tuổi nào hay giới tính nào đều rung rinh nhẹ nhàng trong tim. Bộ mặt hắn không tình nguyện nhìn đám người đang lộ tia ý cười ở trên bàn ăn. Không tình nguyện bước qua. Lúc hắn ngồi xuống. Thiên Tông Uy hướng hắn cười cười châm chọc.
– Lão đại. Huynh như vậy dễ nhìn hơn đó nha. Mặc vậy ngươi đi dạo một vòng. ta đảm không chỉ tỷ muội nữ tử đều ưa thích, mà còn có cả những huynh đệ như chúng ta.
Vân Uyên lườm cho hắn một cái. Cái ánh mắt đáng sợ ấy Thiên tông Uy thấy đã nhiều. Nhưng hầu hết là dọa nạt. Chứ hắn thừa biết Vân Uyên dù cho có làm thật thì cùng lắm là bị đánh vài cái rồi thôi. không đến mức giết người.
Lạc Thiên nhìn thấy như vậy nhẹ nhàng đưa tay qua vuốt ve đôi tai trắng hồng của hắn một cái. Toàn thân hắn như thể bị nghìn vạn mũi kim đâm vào. Trận kích thích ập đến. Theo sự mân mê đôi tai cùng khuôn mặt hắn dần đỏ lên. Hơi thở gấp gáp hơn. Bộ dáng lúc này của Vân Uyên đã hút lấy bao nhiêu hồn phách người xung quanh. Không nói hắn là tuyệt sắc mỹ nữ bộ dáng. Nhưng vị trí hoa khôi ở các trường học ở Địa cầu buộc phải để lại cho hắn một danh ngạch.
Mà kết cục hiện tại vốn là do trận cược của hắn cùng Lạc Thiên trước lên lôi đài. Rằng “Nếu tỷ tỷ trong một phút hạ gục toàn bộ những đối thủ trên trường đấu. Vậy thì tỷ muốn làm gì ta cũng được. Còn nếu không được. Vậy tỷ phải vì ta giúp đỡ một ngày.” Cái kết nàng đến chung kết đều dùng một phút thời gian để kết thúc. Vậy là họa từ miệng mà ra. Và trước mắt là kết cục.
Hắn bị hội tỷ muội nữ tử kéo vào gian phòng. Một hồi kẻ phấn tô son, rồi thử qua vô vàng bộ đầm dạ váy vóc. Cuối cùng thành quả cho ra là kia. Bộ dáng câu hết hồn phách người nhìn. Bất luận nam nữ đều câu đến tay. Một nhóm người cười nói với nhau. Bớt chợt tiều Kiệt ngồi im không nói gì nãy giờ gấp lên một miếng thịt kho lớn đưa lên miệng nhai xong rồi lên tiếng.
– Ca ca giống y hệt vị tỷ tỷ tốt bụng lúc nãy ta vừa gặp thiệt á.
Vân Uyên nghe đến lời này. Liền trong đầu một đoạn ý nghĩ thoáng qua. Hình bống một cô bé tóc bạc hiện ra khiến lòng hắn trong thoáng chốc lệch đi vài nhịp.
Lạc Thiên cũng không cùng hắn đùa nữa. Nàng thu lại bàn tay ngọc. Không ai ở đây từng chứng kiến rỏ đoạn quá khứ của Vân Uyên rõ hơn nàng. Cơm tuy có ngon. Nhưng tâm hồn người ăn loạn. Thì làm sao có thể cảm nhận được. Vân Uyên ăn hết một chén rồi dọn bát đửa của mình vào trong. Hắn hướng phía mọi người đang ăn nói.
– Mọi người ăn thoải mái nha. Ta đi một lúc về ngay.
Lạc Thiên nhìn hắn, sắc mặt tối sầm. Đợi hắn rời đi một đoạn xa. Nàng mới đứa dậy dọn chén mà theo sau.
Phía Vân Uyên. Hư vô chi vực khởi động. Đem phân nửa khu thương hội bao phủ trong mắt. Thẩm Phán Thần mâu hiện. Đưa chỉ số những người chú mục ra trước mắt hắn. Đại não hắn toàn diện phát động. Cuối cùng thấy được người hắn muốn tìm.
“Tên : Huỳnh Khanh Linh
Tuổi: ???
Tu vi: Hồn Đế.
Cấp Bậc: 64 cấp
Hồn Hoàng:
1 Vạn ba nghìn năm
1 Vạn sáu nghìn năm
1 vạn tám nghìn năm
3 vạn bảy nghìn năm
4 Vạn năm
7 Vạn hai nghìn năm
Võ hồn: Phong kình băng ma ưng
Sở trường. Phong nguyên tố cực hạn”
Như thiểm điện. Vân Uyên bức tốc. Phong nguyên tố cấp tốc được vận động. Không gian xung quanh như thể bị xé ra. Thông đạo không gian mở rộng. Vân Uyên phóng thẳng vào. Qua năm cái thông đạo không gian. Hắn cuối cùng đã đến tầng 90 của toàn thương bảo. Trong nháy mắt. Hắn dùng thời gian ngắn nhất đến trước người có bản thông tin hắn vừa nhìn. Thời khắc hắn sắp đến nơi thì chợt có một dáng hình xuất hiện.
Đấy là một tiểu hài mười một mười hai tuổi. Có một thân thể tương đối. Tuy không hợp với độ tuổi. Nhưng so ra cũng vô cùng ưa nhìn. Người này đúng ra. Che chắn trước người của muội muội hắn.
Vân Uyên tức đỏ mắt. Nhưng lý trí vẫn còn nên khéo léo dùng một dạng bộ pháp uyển chuyển như kiểu bò trường của loài rắn lướt qua.
Đến trước mặt muội muội.Nhìn nàng, hắn bất giác bật khóc. Một thân váy xanh ngọc đầy thanh khiết. Dáng hình non nớt nhưng lại đầy sự đáng yêu .Mái tóc màu bạc trắng phủ xõa về sau lưng. Đôi mắt to tròn với đồng tử màu tím. Toát lên bộ dáng kiêu kỳ. Ở địa cầu khi trước ở cái tuổi mười một. Nàng làm sao lại có bộ dáng sạch sẽ lộng lẫy như đang đứng trước hắn chứ. Cái mà nàng khi ấy mặc chỉ đơn giản là vải vụn được hắn trộm về mai lại, khuôn mặt nàng khi ấy có khi nào láng mịn trắng hồng như trước mắt chứ. Hắn cho dù xúc động nhưng vẫn cố kìm lòng. Không nhào đến ôm nàng thật chặt.
Chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn nàng rồi khóc. Từng giọt nước mắt hắn rơi lại là những giọt nước mắt vui mừng.
Mà cảnh tương bày ra lúc này. Hai thiếu nữ giống nhau y đúc đứng song song. Một người bật khóc nức nở, một người ngớ người nhìn.
Hồi sau, nước mắt hắn đã làm lắm lem lớp trang điểm trên mặt. Lúc này, vị muội muội nãy giờ im lặng của hắn mới bước đến đỡ hắn rồi nhẹ nhàng nói.
– Tỷ tỷ. Ngươi đừng nên khóc. Ở đây không tiện. Hay chúng ta qua quán ăn bên kia ngồi trước nha.
Ở tầng 90 tất nhiên sẽ có quán nước. Buôn bán những dịch vụ phục vụ cho những người đến xem.
Tấp vào quán nước gần nhất. Vân Uyên đi vào nhà vệ sinh thay lại đồ cùng tẩy đi lớp trang điểm. Còn muội muội hắn thì cùng người đứng che chắn cho nàng ngồi cùng một chỗ chờ đợi hắn.
Lúc Vân Uyên bên trong đang thay đồ thì bên ngoài. Hai người đang thảo luận.
Vị thiếu niên có bộ dáng trưởng thành trước tuổi e dè hướng Khanh Linh nói.
– Linh này. Muội có chắc người kia quen với mẹ muội không? Dù gì sáng nay đám người của chiến thần điện bên kia cũng nói mẹ muội cũng mất tích được mười tám năm. Mà ngươi kia cao lắm là mười lăm tuổi thôi. Làm sao có thể quen được với mẹ muội?
Huỳnh Khanh Linh nuốt xuống ngụm trà xong. Trầm ngâm một lúc rồi nói.
– Lúc này khi nàng đến trước mặt ta mà khóc. Ta còn chút mơ hồ nhưng tới khi đỡ cho nàng. Ta…có nhìn nàng kỹ lại thì mới thấy nàng có bộ dáng sau khi tẩy trang trùng khớp với một người ta quen, nên ta mới không kiêng dè gì mà đi xác nàng.
Từ nhỏ đến lớn ở cùng, chính nàng có đôi lúc thấy ca ca tự trang điểm để che đi vết sẹo hằn lên khuôn mặt. Vậy nên khi lớn, không ít lần trong âm thầm, nàng đã lén dùng những loại mỹ phẩm của bản thân tô vẽ lên khuôn mặt khắc khổ trước kia của tên ca ca nhà mình. Sau khi có được thành quả, thì dù cho có sấu hay đẹp, nàng cũng sẽ cấp tốc tẩy đi lớp trang điểm ấy. Vì nàng rỏ nếu ca ca nàng mà tỉnh thì thế nào cũng giản cho nàng về việt nàng làm uổng phí mỹ phẩm như nào, còn có tiền nên tiêu như thế này thế kia. Tuy giản đúng nhưng khi giản hắn luôn lộ ra bộ mặt vô cảm bất giác khiến nàng sợ hãi đến ám ảnh. Sau không ít lần tẩy trang trong âm thầm ấy, nàng đã cảm thấy quá thân quen khi khuôn mặt ca ca mình lấm lem bụi phấn. Trùng hợp khuôn mặt người vừa nãy giống trùng khớp với khuôn mặt khi ca ca nhà nàng tẩy trang. Vậy nên khi nãy nàng đã kết luận được người trước mắt là vị ca ca kia của nàng. Nhưng mà đến đây nàng lại nghĩ đến một việt liền hướng vị thiếu niên đối diện nói đầy ngưng trọng.
– À mà một hồi người cách xa ta một chút. Nàng mà thấy thì mạng ngươi không giữ nỗi đâu.
Đầy khó hiểu. Vị thiếu niên hỏi lại.
– Ý muội là hắn sẽ đến đánh ta phải không? Muội đừng lo. Trên đời này nếu nói ra ta có sợ, thì chính là ca ca muội thôi. Muội kể huynh ấy rất lo cho muội, vậy nên nếu biết ta đến cướp lấy muội khổi tay huynh ấy thì huynh ấy sẽ điên lên mà hành hạ ta. Đã đến như thế ta còn không sợ, còn vẫn luôn ở bên muội. Muội xem còn gì ta sợ không? Nàng kia muốn đánh thì cứ đánh. Thêm một hai thử thách chẳng sao cả.
Vừa nói, vị thiếu niên vừa đưa tay qua năm lấy tay Huỳnh Khanh Linh. Lúc lời tâm tình định nói tiếp thì Huỳnh Khanh Linh sắc mặt đã biến sắc khi nào không hay. Vị thiếu niên thấy không ổn sợ hãi chậm chậm nhìn về sau.