Trước quảng trường thịnh hội. Hai đạo hàng quang lóe lên trên đỉnh trời trong xanh. Từng hồi va chạm đinh tai ập đến. Tạo ra từng hồi kình phong lan tỏa. Lúc này, đôi bên sớm đã thấm mệt. Tuy Lạc Thiên có thực lực không dưới Kinh Diên Lưu. Nhưng tiểu tử quỷ ảnh này có một ác chủ bài là hồn kỹ thứ tư “Ảnh hồn hợp nhất”. Nhờ vào hồn kỹ này, mà bóng của hắn cùng thể xác hòa làm một trở thành một thể. Khiến tốc độ cùng lực phòng thủ của bản thân bạo phát lên gấp ba lần. Có thể nói hắn hiện tại trong trạng thái này không kém gì một hồn vương tiêu chuẩn. Còn Lạc Thiên nàng, trên toàn thân phát động ra ba đại hồn kỹ cường đại, lần lượt là “Bỉ ngạn Thiên Dực”, “Bỉ ngạn thánh kiếm”, “Bỉ ngạn chiến giáp”. Với ba đại hồn kỹ này, đã đưa nàng có thực lực sánh ngang cùng hồn vương năm mươi mấy cấp. Tuy nhỉnh hơn một chút về thực lực nhưng nàng vẫn không thể trong nháy mắt đánh gục đối phương. Với lại hiện tại là cuộc so đấu nhỏ, nàng lẻ không nên dùng đế thần thức của bản thân. Vậy nên nàng trong trạng thái hiện tại, cũng không tính là toàn thịnh. Dù thế nào nàng cũng từng là một thần vương đỉnh phong duy nhất từng tồn tại dưới trướng Long Thần tiền nhiệm. Nếu thực lực toàn thịnh chỉ có chừng đó thì cũng quá vô lý.
Hai thân ảnh nhỏ như hai đầu thú dữ lao vào nhau, cấu xé rồi tách ra. Chợt, lần giao thủ tại khắc này, Kinh Diên Lưu nhăn mặt lại. Vết thương ở bả vai của hắn phát tác khiến ta hắn nhói lên. Thanh đao ảnh trong tay trong thoáng thả lỏng đã để Lạc Thiên chộp lấy. Một kiếm đâm đến trước mặt. Cắn răng lấy lại thanh tỉnh, Kinh Diên Lưu quay thân phát động đệ tam hồn kỹ “Thuấn ảnh” Biến mất đến sau lưng Lạc Thiên một đoạn xa. Một lần quay thân. Hắn cố định giữa không trong rồi phát động ra một thức trong ba đại hồn kỹ sáng tạo của bản thân. Thức thứ ba “Ảo ảnh trảm”.
Nghìn vạn đạo bóng ảnh của hắn xuất hiện giữa hư không, bao quang Lạc Thiên. Nhìn một màng này, Lạc Thiên thở dài rồi nói nhỏ.
– Lâu lắm rồi ta không dùng đến. Thua dưới thần kỹ, cũng coi như phúc của ngươi.
Một kiếm chỉ thiên lên trời cao. Trong nháy mắt, hư không như dừng lại, sắt trời trong xanh bị nhuộm thành đỏ rực dưới vầng sáng ở mũi kiếm của Lạc Thiên. Giữa trời quang, Một đóa bỉ ngạn hoa nở rộ rồi chống tàng, hóa thành những lưu quang, liên kết lại tạo thành một vầng sáng đỏ rực mang theo bi thương bất tận cùng sức nóng thiêu đốt đâm xuyên chín tầng trời. Đốt cháy tất thảy vật hiện trên vầng sáng. Tại mũi kiếm một luồng sống nhỏ quét qua quảng trường. Thời khắc thời gian lưu chuyển trở lại, hàng nghìn đạo vết tích chém xuống của lưỡi kiếm xuất hiện, hằng lên hư không và quảng trường đất cát. Nghìn vạn hư ảnh hình bóng mờ của Kinh Diên Lưu chỉ nháy mắt bị chém nát, bản thể hắn toàn thân lãnh trọn bảy đạo vệt chém mà rơi xuống nền đất quảng trường. Những đầu ma quỷ ghê rợn Thiên Tông uy vẻ ra chỉ trong nháy mắt này đều bị chém thành trăm vạn mảnh nhỏ rồi tan vào hư vô. Âm dương lực dư lại trong hư không như thể bị hàng nghìn vạn cổ hàng quang ý niệm chém nát, tiêu táng thành những luồn hơi khí. Tất cả lực lượng hiện hữu tại báng kính năm mươi mét như thể tảng đi nhường lại cho chi lực bi ai hằng trong những vết chém.
Đây là thần kỹ yếu nhất của Lạc thiên Lúc toàn thịnh. “Tuy hiện chỉ còn chưa tới một phần trăm uy lực lúc mình toàn thịnh phát ra. Nhưng đây miễn cưỡng cũng tính là “Thiên Tru” đi. Bỉ ngạn thần vương. Đến cả chiêu thức đầu trong Bỉ ngạn trảm quyết cũng không vận ra nổi mức hoàn mỹ. Để lão Long vương kia biết. Kiểu gì cũng bị cười cho thối mặt. Chỉ tiếc lão cũng không còn để nhìn…”
Một hồi, tràng hồi ức hiện ra. Trước mắt nàng, sự hoài niệm luôn hướng về một thân ảnh hình rồng cao lớn. Ngốc nghếch với EQ thấp đến tận cùng. Cùng nàng sống cùng bao năm. Vẫn mãi không nhận ra tình cảm của nàng.
“– Ngạn nhi này, ta lại thua nữa rồi. Lại bét bảng.
– Rồng ngốc, không sao cả, ngươi đã hết mình rồi.
– A Ngạn này, ngươi giả trang giống đực bọn ta nhìn hợp lắm nha.
– Ngươi thuận mắt là được, ngốc tử.
– Ngạn à. Ta xin lỗi. Một ngày khi ngươi phá được phong ấn này, sẽ hận ta lắm.
– Hận! Ta hận ngươi lắm con rồng thối. Làm ra ám chỉ bao năm ngươi vẫn không nhận ra tình cảm của ta. Giờ còn hạ chú với ta. Ta hận ngươi. Con rồng thối, con rồng chết tiệt.”
Chợt trong nháy mắt. Hình bóng ấy thay đổi. Thay thế bằng một bóng dáng khác. Hắn không phải một kẻ đầu gỗ, hắn cùng không phải kẻ nói lời ngon ngọt quá nhiều, hắn là kẻ thích làm hơn là nói, là kẻ nhẹ nhàng ôn tồn, dịu dàng, không một lời oán trách với nàng. Ánh mắt dịu dàng nàng hằng mong trước kia từ người ấy luôn xuất hiện tại hắn.
Nàng đã định không được ở bên người nàng đã từng yêu. Nhưng lại được một người yêu nàng sưởi ấm. Nàng sớm đã buông bóng hình củ, quyết định cùng bóng hình của người luôn hướng về nàng ở cùng một chỗ. Trái tim nàng của hiện tại, đã được lấp đầy, bởi người có mái tóc bạc ấy, đôi mắt hai màu, cùng bộ dáng đáng tin cậy.
Nổi bi thương của nàng khắc này theo gió mà tang. Nàng như một tiên nữ chốn phàm nhẹ nhàng đáp xuống dưới lôi đài. Chào đón hân hoan cùng lời tuyên bố kết quả.
Trái với sự reo hò bên dưới. Tại trên trời cao. Một nhóm bảy vị thần cách đang toát hết mồ hôi. Lòng họ không hẹn mà đồng thanh thầm mắn “Con bà nó. Giám sát lão tổ tông ngày không dễ. Bảo sao lão Dung lại phủi cho bọn ta không đi.”
Lúc họ đang thảo luận với nhau thì chợt dừng. Chú ý đến một cá thông đạo. Bước ra từ bên trong thân ảnh không xa lạ. Chính là Vân Uyên. Với sau lưng là phượng băng chi vực. Chắp tay với bảy người, Vân Uyên nhẹ giọng nói.
– Chư vị tiền bối…
Chưa để hắn phát biểu. Sau người lùi về núp sau một thân ảnh của một lão phong tử. Miệng liên hồi gọi.
– Ma. Ma về. A Mẫn này con xem bảy lão gia chúng ta sống an nhàn khó lắm. Con kiện cáo gì đi nói với lão Dung đi.
Vân Uyên chưa hiểu thấu thì người đứng đầu là lão phong tử với vẻ ngoài lạnh lùng cất lời quát.
– Đam bất tử các ông đừng làm mất mặt nữa. Đứa trẻ này không phải Mẫn Mẫn. Các ông sợ cái gì. Nhìn cho kỹ. Giao động huyết mạnh của nó chỉ có một nửa là của tiểu Mẫn. Chùng lắm là con gái của đứa trẻ kia.
Nghe đến đây Vân Uyên đứng hình. Đến đây hắn triệt để hiểu mấy vị thần này vì gì mà chạy. Coi bộ mẹ hắn trước kia không phải loại hiền lành. Nhưng mà thứ khiến hắn khó chịu là… Người ta vẫn nhận lầm giới tính của mình.
– Các vị tiền bối ta xin giới thiệu. Ta họ Huỳnh. Tên Vân Uyên. Có thể, cái vị các vị vừa nhắc chính là sinh mẫu của. Cái người các vị gọi A Mẫn ấy ạ.
Lời này vừa dừng. Bảy người đứng hình, trong ấn tượng của họ, mẫu thân Vấn Uyên sớm đã mất tích từ mười tám năm trước, những năm gần đây không ít lần các phương thế lực ở sau lưng nàng hướng nàng làm mục tiêu để tìm, nhưng lại không thấy. Ấy vậy mà bẳng đến thời khắc này, có một kẻ bay ra tự nhận mình là con của tiểu ma đầu thần giới, tiểu công chúa của Chiến Thần Điện, thoáng sau họ nhìn nhật thật kỹ thì thấy không phải không có lý, vì năm xưa khi mẫu thân Vân Uyên mất tích, đã có một số ghi nhận và phát hiện một ít dấu vết của một loại lực lượng lạ kỳ, chưa từng xuất hiện, đã tác động vào thời gian và không gian pháp tắc tại cái nơi kia trong một khoảng thời gian nhỏ. Trong mười ba năm chưa ghi nhận dấu hiệu nào từng xuất hiện, hoặc có nhưng do quy mô quá nhỏ nên tìm không ra. Đến thời gian năm năm về trước, xuất hiện vô vàng hiện tượng linh hồn từ một thế giới khác đồng loạt một khắc xuất hiện tại Đấu La tinh. Dẫn phát chú ý. Từ ngày đó, xuất hiện liên tục những người tự nhận mình đến từ một thế giới khác. Lần lược biến thiên đến hiện tại. Nhóm người kia cũng dã hợp lại tạo thành một tổ chức so ra đủ cân bằng cùng đấu la liên bang bên Đấu Gia tinh. Nếu không phải sự xuất hiện mơ hồ của thần giới, Vậy thì thế cục sớm đã loạn. Đến nay họ nghĩ đến rồi nhìn nhận ra, tới tột cùng đã hiểu, sự vui mùng trào dân, nhưng sau đó họ lại run lên. Một vị bên trong có mái tóc đỏ nhăn mặt nói.
– Con bà nó. Hổ phụ sinh hổ tử. Mẫu thân nó năm xưa lần đầu gặpchúng ta cũng lả dạng lễ phép, nhưng về sau lại hóa thành tiểu ma đầu thứ hai của thần giới. Giờ hài tử này lần đầu gặp cũng là dạng bộ dáng lễ phép y hệt. Về sau há không phải lại xuất hiện tiểu ma đầu thứ ba à?
Hắn nói lời vừa dứt, đã ăn ngay một cái cốc đầu từ một vị khác tóc lam bên cạnh.
Ở sau vị nam tử màu có một thân âu phục màu đen bước lên. Nhìn hắn một chút rồi nghi hoặc, một lúc, ánh mắt đầy phức tạp nhưng hiển lộ ý vị mời gọi nói.
– Hắc ám chi lực từ thân ngươi đậm đặc thật đấy hài tử. Sơ qua thì rất thích hợp với thần vị của ta. Tuy thần vị ta chỉ là cấp 1 chi vị nhưng lại có độ tương tích cao cùng ngươi.
Cười xòa Vân Uyên đầy lễ phép, khéo léo từ chối.
– Người quá đề cao ta rồi. Ý tốt này vãn bối ta xin ghi nhớ. Ta rất muốn nhưng ta… Thật xin lỗi, đã có vị Hắc Ám Long Vương ở Long Mã tinh thu nhận rồi ạ. Ta cùng thần vị của ngài vô duyên, đành chúc ngài thuận lợi mau tìm được một truyền nhân thích hợp.
Nhìn Vân Uyên một lúc, vị nam trung niên kia cười một cái rồi nói.
– Khác mẹ ngươi lắm. Về sau đừng giống con bé. Không nói lại cùng lão già ta thì liền gọi vợ ta đến. Mà ngươi cũng không tồi, trước mặt thần cách cấp một. Mà không bị ảnh hưởng. Tinh lực cở linh uyên cảnh bật trung rồi nhỉ? Chung quy chúng ta cũng không phải người ngoài, đến đây có gì cứ nói thẳng.
Đến đây Vân Uyên hướng bảy vị thần cách cấp một bái một cái rồi nói.
– Thưa các vị. Xin thứ lỗi cho ta đã làm phiền. Nhưng trước khi ta đến. Lão sư ta có nhờ một ít việt.
Vừa nói hắn vừa lấy từ trữ vật ra một phong thư.
– Cái này, do lão sư lúc trước mượn cho ta. Nay người có việt nên không tiện đem trả. Ta thay người hoàng lại cho thần giới Đấu La ạ
Đưa đến phong thư. Vị đại diện trong số bảy người đứng ra thu lấy. Bênh trong phong thư ấy cũng không gọi cái gì quá cơ mật. Chính là một số thư tịch lịch sử của thần giới sơ khai, cùng với một ít bí tịch luyện đan. Đây là do hắn nhờ lão sư hắn xin về đọc qua để học tập. tất nhiên. Ham học là tốt. Vậy nên Đường Hiên Vũ không cắm cản gì mà trực tiếp mượn về cho hắn vài bộ tài liệu. Nay đọc xong, hắn cũng nên hoàn trả lại cho Đấu La thần giới.
Mà sau lần đọc hết tư liệu xưa củ này của thần giới. Mà hắn đã tựa hồ nhận ra vài điều.