Chương 85: Chương 85: Đại hội phân cấp thực lực tân sinh

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống mảnh quảng trường rộng lớn đầy ắp thân ảnh thanh thiếu niên. Bên trong hàng người đấy ngoài những tân sinh đổ vào học viện năm nay. Còn có những thân sinh của họ đều đến. Dẫu cho có xa xôi đến đâu hay là thành tích của bản thân tân học viên ra sao. Những người cha người mẹ này vẫn đến. Ngắm nhìn khoảng khắc con mình bước trên ngàn vạn người khác đồng trang mà nhập học vào học viện số một tinh hà Sử Lai Khắc.

Lần lượt từng hồi thiến thiếu niên bước lên rồi lại xuống. Bấy giờ khảm nạm trong tim họ là sự hãnh diện đang dần lớn. Có lẽ với họ bấy giờ, đây chính là thời khắc huy hoàng nhất của bản thân. Bốn mươi người. Vỏn vẹn tròn bốn mười người. Họ có thể gọi bản thân may mắn. Hay gọi bản thân là đủ nỗ lực. Bởi ngoài ba mươi bảy người vượt qua xác hạch ra. Thì còn có ba học viên khác đã vượt qua vòng đấu dành cho những thí sinh bị loại. Họ liên hồi vượt qua tất cả những đối thủ kém may mắn giống mình mà vươn lên đứng ngang hàng cùng những người chân chính đi đến cuối cùng kia.

Ngày hôm nay ngoài là ngày chào đón tân sinh ra. Thì còn là ngày mà thi đấu phân loại thực lực của những học viên. Nói cách khác là bài kiểm tra đầu tiên khi họ đến học viện. Với chú mục của không chỉ người chấm điểm. Mà còn có cả gia đình phía sau họ. Cơn gió thổi thoáng qua phấp phới lá cờ màu xanh ở quang trường. Lôi đài to lớn bằng thạch tinh kim dưng lên để tránh hư hao ảnh hưởng về sau.

Bước lên lôi đài song phương bấ giờ. Là phía bên trái là đội ngủ đạt thủ khoa trong khóa tân sinh.

Với Lạc Thiên Võ hồn bỉ ngạn hồn tông bốn mươi bảy cấp, Thượng Quan Vân Vy võ hồn Âm Dương Ngũ hành điểu hồn vương năm mươi lăm cấp, Thiên Tông Uy võ hồn côn bằng đạo bút hồn vương năm mươi bảy cấp. Đối chiến cùng họ là đội ngủ ba người Lý Mộ Y võ hồn Thiểm điện ngọc thố hồn tôn Ba mươi chín cấp, Trần Phi võ hồn Hải tâm cửu thải Đường hồn tôn ba mươi ba cấp, Kinh Diên Lưu võ hồn Ám dạ hồn tông bốn mươi mốt cấp.

Dưới khán đài dành cho người nhà tân sinh. Cha mẹ nuôi cùng đệ đệ cùng Vân Uyên đều tới nhìn. Tiểu Kiệt một bên không tôi hô to một câu rằng.

– Tỷ tỷ cố lên.

Cứ thế liên hồi. Người ngồi cạnh thấy vậy còn cười lớn. Vân Uyên một bên không nói gì, chỉ với tay qua đưa cho cha mẹ nuôi hắn mỗi người một lý trà tắc hắn vừa mua.

Nhận lấy ly trà lên tay. Cha nuôi hắn nhìn hắn một cái rồi nói.

– Con từ chối xuất nhập học rồi, có định về nhà với chúng ta không?

Cười một cái đầy nhẹ nhàn, Vân Uyên hôn hòa đáp lại với sự tôn kính.

– Dạ không cha, con vừa tham gia truyền linh tháp rồi ạ. Mỗi tháng làm hai ba cái nhiệm vụ thì đủ cho con thoải mái một tháng đó rồi ạ. Còn có con cũng có chỗ ở rồi ạ. Tuy nhỏ nhưng lại vừa văn với con nói chung điều kiện không tồi ạ. À con có một giang hàng nhỏ ở khu trung tâm thương hội. Đợi tỷ tỷ thi xong cả nhà chúng ta qua đó ăn cơm nha.

Nhìn đứa con trai nuôi này một hồi. Cặp vợ chồng lại nhịn không được mà dưa tay qua xoa đầu hắn. Một dạng ôn tồn mẹ nuôi Vân Uyên cất lời.

– Tiểu Uyên tử. Ta cùng cha con vui vì thấy con đã sắp xếp xong hết cho cuộc sống của bản thân. Nhưng mà con à. Cuộc sống rất dài. Tự mình đùm bọc tất cả là điều không thể. Vậy nên nhớ lời này của ta. Nếu khi con đã vùng vẫy ngoài kia hết mình và cần một nơi nghỉ ngơi. Vậy thì ngôi nhà của chúng ta luôn sẽ mở cửa chào đón con.

Trong hạnh phúc ngập tràng. Vân Uyên lại vô thức gật đầu. Trong trái tim nhỏ của hắn hiện đang được lấp đầy bởi sự ấm áp của tình thân. Bên ngoài hắn có thể làm bất kỳ thủ đoạn dù có là tán tận nhất. Nhưng khi về đến nhà, về đến bên gia đình cùng người thân. Hắn luôn luôn nhất nhất một dáng ôn hòa nhu thuận. Hắn đã từng nhìn cha mẹ mình vụt mất ở trước tằm mắt mà không thể làm gì. Vậy nên bây giờ khi có lại một mái ấp đủ đầy, hắn sớm đã tự dặn lòng sẽ dùng mạng để che chở cho mái ấm mang tên gia đình này.

Gió thổi mây trôi trời nắng hạ. Tiếng chuẩn bị tại trên phía đài trọng tài van lên.

– Bắt đầu.

Thèo lời dứt. Song phương phóng xuất võ hồn chỉ mũi nhọn về phía nhau.

Đồng loạt lúc này trên sân vần sáng màu tím hiện ra những vòng hồn hoàng nghìn năm xuất hiện khởi đầu cho cuộc chiến. Thiên ngạn song dực hiển lộ theo sau là đế ngạn chi kiếm. Lạc Thiên lúc này co chân phóng lên trên hư không hướng Trần Phi phóng xuất hồn kỹ thứ hai Bỉ ngạn thập tự cầu. Mười đạo hỏa cầu xếp thành hình chữ thập hiện ra trước mũi kiếm của nàng. Lần lượt hướng Trần Phi mà qua. Thiên Tông Uy không rảnh rỗi. Tay phải nhấc bút. Hồn hoàn thứ nhất sáng lên trong nháy mắt chữ “Lưu” cực lớn hiện ra hướng Trần Phi mà bắng đến. Kèm theo, hình hài cự thú côn bằng hiển lộ lượn lờ quay vòng quanh chữ “Lưu” gia trì gia tốc cho chữ này bay với tốc độ cực nhanh. Bên phía đối diện.

Lý Mộ Y bên đối diện đứng thẳng người, hồn hoàn thứ ba sáng lên mang theo tốc độ cùng những tia điện ở quanh thân nàng như thể có một cái bệ phóng mà bay qua hướng kía Lạc Thiên ở trên hư không. Theo sau là Kinh Diên Lưu với hồn kỹ thứ hai màu tím sáng lên. Thân ảnh của hắn như ảo mộng mà dung nhập vào trong bóng của Lý Mộ Y rồi theo nàng mà phóng đến Lạc Thiên. Dự định nhất thủ đánh bay Lạc Thiên ra trước.

Thượng Quan Vân Vy quay thân vòng hồn hoàn thứ hai sáng lên. Ngũ hành lực chia cắt thành âm dương chí thuần thành một đạo âm dương ấn mà phóng đến hướng Lý Mộ Y đang phóng đến hướng Lạc Thiên ở trên không.

Tràng diễn lộ ra. Giữa đất trời oanh lên một cái, khiến toàn trường đinh tai nhức óc một hồi. Khói bụi mịt mù phủ bay, che lại những thân ảnh nhỏ trên lôi đài. Chợt khói bụi sương mờ chỉ trong sát na mà bị đánh tan. Một tràng kình khí quét qua, tiếng keng kinh van. Lộ ra giữa trời quang. Hai luồng sáng đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, hai thanh binh khí liên hồi chạm vào nhau, hàng quang lạnh lẽo từ lưỡi nhọn của cả hai bên phát ra từng hồi xác niệm. Một hồi chém ra là một hồi đoạt mạng nhau. Kiếm tôi đến xước cổ anh, đao anh chém xuống xẹt qua yết hầu của tôi.

Trái với tràng cảnh ngập xác niệm trên kia. Bên dưới Trần Phi lại bị Thiên Tông Uy dồn vào thế yếu. Nàng bị dồn vào tình cảnh bách quỷ đang dạ hành giữa trời quang. Thiên Tông Uy bấy giờ không giống bộ dáng long kỵ sĩ hồi đánh cùng Vân Uyên mà là một dạng bộ của một pháp sư chiêu hồn nạp binh. Từng nét mực vẻ ra. Lại là thành hình một sinh vật quái dị đến cực cùng. Nếu chỉ nhìn qua những sinh vật kia một lần thì có lẽ sẽ không hiểu thấu. Nhưng nếu đã nhìn và đọc qua sơn hải kinh. Vậy thì đều biết. Những sinh vật này, đa phần bắt nguồn từ đấy, chỉ khác là chưa hoàn chỉnh, nó như thể được thêm thắt cho giống những tà vật hung bảo.

Để vẽ được những thứ mà đến chính chủ còn thấy kinh tởm này. Thì Thiên Tông Uy đã được Vân Uyên dạy qua. Và cũng như bị Vân Uyên bắt vẽ phác thảo vô số bản mẫu, mới có thể cho ra đám quái thai như kia. Trước hắn đã được Vân Uyên dặn dò nguyên văn. “Về sau ngươi chỉ cần thấy nữ tử. Không cần biết là lão luyện cứng rắn đến mức nào, cứ vẽ ra đám sinh vật vừa rồi cho ta. À nếu được, ngươi vẻ cho thô tục vào. Như vậy thì mới khiến người nhìn thấy sợ hãi. À cái kiểu người mù mà thấy thì phản cảm là được.”

Hắn vừa rồi vừa vẽ xong chữ lưu liền là vẽ ra đám quỷ này, cốt để Trần Phi sợ mà dùng đến hồn kỹ tăng phúc hồi phục diện rộng đặc thù của võ hồn Hải Đường.

Nay mục đích đã đến tay, hắn chỉ còn thực hiện đúng nhiệm vụ là lùa cho nàng rơi đài nữa là xong.

Không nói đến hai người đang liều mạng chém nhau trên kia. Thì người nhìn vào đám quỷ này cả địch lẫn ta, cả khán giả hay giám khảo, cả người qua đường hay người liên cang. Ai ai cũng đều không thôi há hốc, dù cho có là người có ý chí sắt đá nhất lúc này. Họ đều muốn lập tự tìm đến một cái nơi nào để nôn ra một bải.

Tại một căn phòng nọ, hai người một nam một nữ, họ ngồi trên cái bàn lớn, không nói gì nhìn nhau.

Giọng đầy quái dị, vị nữ tử tóc trắng bịt miệng mình lại. Tuy tuổi đời đã lên đến trăm tuổi. Nhưng nàng vẫn không thôi cái cảm giác kinh tởm đang tràng dân.

– Cái ý tưởng cực phẩm như này. Ngươi có chắc nó là cháu trai nhà ngươi không?

Khổ sở. Vị trung niên bất đắc dĩ nói.

– Tiểu quỷ này mới đi bao lâu chứ. Bị đồ đệ nhà Vũ thúc thúc của muội dạy hư rồi.

Cười một tiếng. Vị nữ tử tóc trắng đứng dậy, đi qua sau người trung niên. Một vòng tay choàng qua cổ của hắn rồi nói.

– Lão công à. Nó là cháu trai chúng ta, Còn cái kia là học trò của Vũ Thúc, cũng tín là con nuôi của thúc ấy. Suy ra quang hệ bọn nó cũng nên gọi nhau anh em trong một nhà. Còn có mẹ thằng bé còn từng là cháu dâu hụt của chúng ta.

Vị trung niên kia khẽ nói nhỏ.

– Người ta chấp nhận khi nào. Rõ là ép mua ép bán. Tên nhóc đó năm xưa cũng không phải đứng đầu trong lòng con gái người ta. Cạnh tranh cùng hắn cũng không phải còn một cái thanh mai trúc mã kia à.

Chợt một cổ khí lạnh ập đến bao phủ sau ót của vị trung niên nhân. Hắn cứng đơ người, giọng run rẩy lắp bấp.

– Lão bà đại nhân à. Vợ đại nhân ơi. Chồng nàng không có ý gì khác. Chỉ là cảm tháng lại thiên tài năm xưa thôi.

Vị nữ tử thu tay về đi đến chỗ của mình ngồi xuống. Thở ra hơi dài rồi nói.

– Trước bảy tuổi thành tựu hồn tông ba hồn hoàn đen, một cái màu đỏ. Sinh nhật mười tuổi mượn khí khái đất trời cùng hàng khí đột phá hồn đến. Mười lăm tuổi thôn phệ độc xà thượng cổ đột phá phong hào đấu la. Trở thành phong hào đấu la, lần nữa sau một vạn năm lập lại thành tụ phong hào trẻ nhất đại lục. Mười tám tuổi, đột phá cực hạn đấu la, bước nữa gót chân vào thần cấp, chỉ thiếu thần vị. Tiếc là sau biến cố mười tám năm trước. Mà… Thôi càng nói thì lại càng nhớ lại nỗi đau thôi.Mười tám năm sau gập lại một cái hậu đại của nàng, Không cần nói bên nhà Vũ thúc coi như không lo cho hắn đến tận răng, Thì cũng là sủng hắn một đoạn trời.

Cười xòa. Vị trung niên nhân nữa đùa nữa thật nói.

– Hay giờ chúng ta đem một tấn độc đến cho tiểu tử kia dùng. Kéo hắn thành thần cách trong một lần.