Chương 89: Chương 89: Vậy là từ rất lâu...

Ánh đèn đường vào đêm mờ le lói. Trên con đường lớn tấp nập xe cộ qua lại, tại lề đường dành cho người đi bộ, hai thân ảnh hài tử mười một tuổi từng bước tản bộ. Bầu không khí đêm nay gió lạnh, thổi qua cắt da cắt thịt, thế nhưng so với tình cảnh hiện tại của hai hài tử kia lại chẳng thể so bì được.

– Vậy là từ rất lâu... Chúng ta đã luôn được một người anh trai cùng cha khác mẹ bảo vệ. Vậy là anh hai không phải người duy nhất quan tâm em, hy sinh cho em...

Huỳnh Khanh Linh vừa khóc vừa gượng ép nở nụ cười, bước phía trước. Theo sau là ca ca của nàng, Huỳnh Vân Uyên. Hai người trò chuyện rất lâu, từ trung tâm thương mại đến khi gặp người thân ở Đấu La giới của Vân Uyên tại quán ăn nhỏ của hắn. Huỳnh Khanh Linh cùng những người bạn bè rất hòa hợp, họ nói chuyện rất lâu. Tới khi thương xá đóng cửa, Vân Uyên cùng Lạc Thiên đưa cha mẹ nuôi và tiểu Kiệt ra chiến hạm để về Long Mã tinh; Thượng Quan Vân Vy cùng Thiên Tông Uy về học viện. Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống lên xe, phụ trách đưa Lạc Thiên về học viện rồi mới quay lại đón huynh muội Huỳnh Vân Uyên. Hai tỷ muội họ Đường cùng Lạc Thiên đều rõ rằng huynh muội đoàn tụ nên để lại không gian cho hai người giãi bày.

Hai huynh muội bước từng bước tản bộ trên con đường đông đúc xe cộ. Tiếng xe chen chúc lấn át đi tiếng nức nở của Huỳnh Khanh Linh. Nàng vui mừng đến bật khóc, khóc rất lâu. Từ nhỏ, nàng luôn hiểu, luôn thấy và luôn nhớ rằng có một người ca ca luôn vì nàng mà đỡ lấy biết bao thương tật, nhịn qua bao tủi hờn, nhục nhã. Hắn kiếm được tiền, mua cơm cho nàng ăn no, dù hắn đói nhưng vẫn luôn cười nói mình đã ăn rồi. Xong đêm lại lặng lẽ đi lục thùng rác các quán ăn, ăn đồ thừa đồ thải. Rõ là bụng đau quặn bao lần, nhưng vẫn cố cười với nàng. Rõ là bị đánh đến đi không nổi nhưng vẫn ôm nàng trong lòng cố cười bảo không sao, chỉ như kiến cắn… Nàng đều hiểu, có con kiến nào mà cứng như gậy gộc, có con kiến nào lại cắn một cái như bị roi da vụt xuống chứ? Nào có! Chỉ có ca ca nàng luôn lừa nàng, luôn luôn lừa nàng, xem nàng là con ngốc mà lừa.

Đến tận hiện tại, nàng lại biết rằng có thêm một người quan tâm nàng cùng ca ca. Nàng không xúc động vì có thêm người quan tâm, mà xúc động vì biết ca ca nàng đã có người che chở cho cuộc đời đầy bi ai của hắn. Nàng rõ ca ca nàng, biết hắn cô đơn nhường nào. Vậy nên từ rất lâu nàng đã nỗ lực rất nhiều, chỉ để sau này có thể lo lại được cho ca ca. Nàng luôn muốn là người che chở cho ca ca khi về già. Khi gặp lại ca ca tại Đấu La giới, nàng vui mừng, vui đến mức có thể nhào vào lòng hắn trước mặt bao người mà khóc. Nàng là hình tượng cao lãnh, nhưng dù cao lãnh mực nào cũng sẽ vỡ khi gặp người anh trai này. Trước mặt ca ca nàng, đơn giản chỉ là một cái muội muội, không cần là thiên kiêu, không cần là thiên tài, không cần vạn chúng chú mục. Nàng đơn thuần là một muội muội muốn làm nũng với ca ca, muốn lộ ra mặt đơn thuần nhất. Tuy nàng đã yêu, nhưng với ca ca lại không giống. Nàng với người mình yêu là yêu đương tâm tình, còn với ca ca lại chính xác là buông bỏ hết lo âu, phòng bị, chỉ muốn thoải mái.

Nàng cùng những người bằng hữu của Vân Uyên thân thiết hòa thuận, không phải giống nhau về mặt tính cách, mà đơn thuần là biết ơn với những người đã khiến ca ca nàng thuần túy nở nụ cười hạnh phúc, chứ không phải nụ cười bản năng hay dùng để đối phó với cuộc đời.

Nhìn Huỳnh Khanh Linh khóc đến đôi mắt sưng phồng, Vân Uyên cố dặn lòng để con bé phát tiết cho thoải mái, nhưng tay lại không tự chủ đặt lên đầu xoa xoa vỗ về. Hắn lau đi dòng lệ ấm trên đôi bờ má hồng hào của nàng, môi lộ ra nụ cười ôn hòa, giọng nói trong trẻo dịu dàng:

– Tiểu Linh Linh ngoan, anh hai ở đây rồi. Đừng khóc, đừng khóc…

Khóc một hồi lâu, nàng mới kìm lại được cảm xúc. Lau đi nước mắt, nàng ngước lên nhìn Vân Uyên rồi nói:

– Em ổn rồi anh hai. Đi thêm đoạn nữa là tới nơi em ở rồi. Đây là nơi trụ sở chính của tổ chức, nên không cho người lạ vào. Tránh việc anh hai bị làm khó, tiễn em đến cuối đường là được rồi.

Vân Uyên cười với nàng một cái, không nhịn được véo vào má nàng. Hai huynh muội vừa đi vừa nói chuyện. Đến cuối con đường, huynh muội họ chào nhau. Huỳnh Khanh Linh đầy tinh nghịch chào tạm biệt ca ca rồi một mạch chạy qua cổng trụ sở. Vân Uyên đứng đấy, mãi đến khi nàng vào được bên trong, hắn mới thở phào quay lại hướng chiếc xe cách đấy mười mét nói:

– Lam Thu, Hiên Đống, về thôi. Tìm nơi nào gần thương xá đậu lại.

Hai tỷ muội này sau khi đưa Lạc Thiên về đã quay lại. Chứng kiến một màn tê tâm liệt phế kia, họ lặng lẽ đi theo. Đến khi Vân Uyên gọi, họ mới vờ chạy qua cái giường của bản thân để ngủ. Trong xe nhỏ chỉ có một cái giường, Đường Lam Thu tất nhiên được nhường ngủ trên đó. Đường Hiên Đống đem hai chiếc sô pha lại rồi nằm lên, nói cho cùng sô pha trên xe làm bằng bông hiệu quả không kém giường là bao. Vân Uyên thì ngủ trên chiếc ghế ở trước kính xe. Nơi đây thuận tiện quan sát, lại mềm mại, ngủ vẫn tốt hơn lề đường.

Một năm sau.

Thời gian đổi thay. Nhanh như cơn gió lướt qua ngày tháng thanh xuân tươi đẹp. Một năm trôi qua xoay vần vận mệnh. Cuối năm nhất tại học viện Sử Lai Khắc. Tổ nhóm Lạc Thiên cùng hai người Thiên Tông Uy cùng Thượng Quan Vân Vy đã xuất sắc thông qua sát hạch năm nhất. Chính thức bước lên năm hai. Mỗi người họ ai ai cũng đều đã có cho mình một bộ đấu khải toàn vẹn. Tuy là nhất tự đấu khải. Nhưng ở tuổi này của họ. Có được đã là một dạng thiên tư vước xa những người cùng khóa thế hệ. Tỷ đệ Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống sau khoảng thời gian ở kham khổ cùng Vân Uyên. Đã phần nào xem như hiểu được đời sống của người dân bình thường. Nói ra không phải Vân Uyên keo kiệt. Hắn cũng chỉ là kẻ ưa thích sống giản dị. Nào cần bồi bổ thì bồi bổ. Nào cần đạm bạc thì đạm bạc. Ở cùng Vân Uyên một năm. Hai tỷ đệ họ ngoài cảm thụ được vất vả vì thức khuya dậy sớm. Cũng đã có được trong mình hiểu biết về những cách buôn bán không thể gọi là quang minh chính đại.

Vân Uyên từng nói “Sống giữa bầy sói. Nếu ta không làm sói thì tuyệt đừng làm cừu. Nhưng nếu chán ghét lũ chó hoi. Vậy thì tự thân phải thành hổ để biến đám sói thành thức ăn cho bản thân.”. Thủ đoạn Vân Uyên nói hiền không phải. Nhưng xấu xa thì cũng không đủ. Qủy đạo của Vân Uyển trong kinh doanh nếu không phải họ được hắn giải thích sẽ khó hiểu hết mục đích.

Chủ quán sạp đối diện chơi xấu cửa hàng của bọn họ bằng cách tung tinh thịt trong bánh của quán Vân Uyên bán để trong môi trường có nhiều ruồi chuột. Vân Uyên biết được không vội vàng đi chất vấn mà đáp trả bằng cách âm thầm bắt mấy con chuột về nhúng vào thuốc sổ thả qua những quán nhà bên cạnh cùng quán nhà mình xong báo chính quyền có nạng chuột. Khi an toàn thực phẩm cùng chi bộ cấp giấy phép buôn bán xuống kiểm tra thì phát hiện có duy nhất một mình quáng của gã tung tinh là không có con chuột nào. Lập tức hắn bị đưa vào viện tình nghi là kẻ làm ra việc này. Cái quán ấy mang danh thức đức bị cả hội trường tẩy chay. Vừa vặn mấy ngày sau đóng cửa do tin đồn loan xa. Mấu chốt dẫn đến là việt tên chủ quán kia bị đưa vào viện tình nghi đó là Vân Uyên đã cải trang thành tên chủ quán đi xuống tầng bảy mươi bảy. Đi khắp nơi hỏi mua thuốc sổ số lượng lớn. Ngoài ra hắn còn cho Tỷ đệ họ Đường đi khắp nơi loan truyền tin đồn thất thiệt. Rằng “Thương bảo xuống cấp. Chuột nhiều vậy chứng tỏ nơi đây hạ tầng có vấn đề. Mà một tầng bị. Có đảm bảo khu nhà hàng cao cấp có chắc sẽ sạch sẽ, không có chuột.” Và thế là những cửa hàng tầng dưới đồng loạt kháng nghị. Thương hội chịu không nổi lập tức rà soát bắt chuột. Nhưng chỉ có mình tầng thượng là có. Vậy nên tất cả nghi vấn đổ dồn lên nơi duy nhất không có con chuột nào. Điều tra sâu thì thấy biết khuôn mặt ông chủ của quán đó từng xuống tầng bảy mươi bảy mua thuốc sổ số lượng lớn. Mà trong bộ lông của đám chuột. Người ta thu được một số thành phần của những loại thuốc sổ được ông chủ quán ấy mua. Dưới sự phẫn nộ của những chủ cửa hàng. Sạp hàng kia chịu không nổi phải nghỉ bán. Mà Vân Uyên an toàn không một chút gì công tác đã được mình oan.

Đấy là một trong những lần Vân Uyên làm ác. Còn rất nhiều lần khác nhưng Tỷ đệ Đường Lam Thu, Đường không nhớ hết.

Mà nhắc đến Vân Uyên. Hiện hắn đang trên phi thuyền du lịch. Một loại hình phương tiện giúp di chuyển con người cùng những sinh vật khác trong không gian. Phục vụ nhu cầu tham quang cùng bổ sung kiến thức. Vé loại hình này thường sẽ rất cao. Nhưng nếu có chứng nhận là học sinh thì lại được giảm xuống nửa giá. So ra thì mắt hơn vé của phi thuyền chung chuyển chỉ một đến hai nghìn Sử Lai Khắc. Nhưng dịch vụ nhận về ổn hơn rất nhiều. Cùng Vân Uyên đi trên con tàu này là Lạc Thiên. Kỳ nghỉ của Sử Lai Khắc học viện vừa hay là lúc Vân Uyên định về Long Mã Song tinh nên nàng cũng cùng đi.

Lần này về là vì nghi thức truyền thừa. Vân Uyên một năm trước sớm đã là Hắc Ám Long Tử. Long Tử trên hình thức của Long Mã Song tinh. Nhưng về mặt quyền lực. Hắn vẫn chưa được biết đến. Cũng như thiếu một cái nghi thức chân chính truyền thừa Long Vương điện. Long Vương điện của mỗi long vương là một vật có được sinh mệnh. Dùng máu huyết của long vương uẩn dưỡng mà thành. Chính tay Long thần đương thời rèn ra trái tim cho từng điện. Muốn chân chính trở thành người tiếp vị. Vậy thì phải dưới trái tim của điện Long Vương nhỏ xuống ba giọt tinh huyết. Một lần trải qua tâm cảnh của bản thân. Tự mình xử lý tiếc nuối lớn nhất của vị long vương đương nhiệm trong ảo cảnh một cách hợp tình hợp lý. Hai quá trình này được gọi là Diệt Tâm.

Vân Uyên là Long tử được đánh giá là long tử tiếng gần nhất với Vương tọa. Được chính nội bộ cao tần đánh giá là người xếp đầu. Chỉ kém hơn một số vị khác về quá trình tiếp nhận Long Điện. Mỗi long tử đều có một chi quân đoàn nhỏ. Gồm một nghìn người. Những người này là hầu cận. Là những người trung thành nhất sẽ hộ tống Long Tử trên đường Vương lộ. Mà Vân Uyên lần này ngoài là Long tử nhận truyền vị. Còn là là long tử đầu tiên tuyển chọn cho mình chi quân đoàn hầu cận. Vậy nên hiện tàu về Long Mã tinh không ít. Chủ yếu là những người có thực lực từ cửu phẩm. Có cả hồn sư lẫn những chủng tộc thuần túy trên Long Mã tinh. Vào được quân đoàn của long tử chứng tỏ là đang đi theo đế vương. Về sau nhất định sẽ được trọng dụng. Cứ nhìn quyền lực của mười tám đại long vương đương thời sẽ rõ. Một thành thị của họ tương đương một đại cường quốc. Không nói lãnh thổ hay nhân khẩu an sinh. Chỉ cần thấy sự sa hoa thì cũng rỏ. Tiền tài và sự nghiệp sẽ thăng tiếng mực nào.

Phi thuyền di chuyển trong vũ trụ rất lâu. Hiện đã đến trước rất gần một mặt trời lo lớn. Ở khoang của kính. Một tiếp viên đứng ra. đưa tay hướng ánh mắt các vị hành khách về phía mặt trời màu đỏ rực rồi nói.

– Các vị quang khách thân mếnh. Hiện chúng ta đã đến trước mặt trời Kim Long. Nơi đây một vạn năm về trước. Là nơi Hủy Diệt chi thần đương thời, cha ruột của Long Thần đại nhân xả thân quên mình đi cứu lấy vợ mình tức Sinh Mệnh nữ thần, mẹ ruột Long thần của chúng ta. Tương truyền Sinh Mệnh nữ thần năm xưa vì cứu Long thần đã bị thượng tọa Long Kỵ Sĩ của Long Mã Tinh bấy giờ đánh xuống trong trung tâm mặt trời. Cũng tại đây mẫu tử Long Thần nhận lại nhau. Cũng trong sự kiện này. Đã dẫn xuất đến cả một chi quân đoàn của Liên Ban Đấu La. Trước sự bất lực của công nghệ. Hủy Diệt chi thần đã không màng. Tay không tất sắc gieo mình vào mặt trời. Tìm kiếm Sinh Mệnh nữ thần. Và may thay trời khắc tuyệt vọng nhất. Thì Hủy Diệt Chi thần. Đã thành công đưa vợ mình trở về. Nhờ sự liều lĩnh của Hủy Diệt chi thần thời điểm ấy. Về sau mới có giai thoại Song Long đối chiến thâm hồng…

Mặc kệ hướng dẫn viên đang kể lại giai thoại truyền kỳ. Huỳnh Vân Uyên cùng Lạc Thiên vẫn im lặng ngồi đấy. Nhìn ngắm vầng thái dương trước mắt.

Vân Uyên từ sớm đã nói với Lạc Thiên về thân phận Long Tử của hắn. Vậy nên nàng lần này ngoài về để thăm cha mẹ nuôi. Còn là vì nhìn dáng vẻ của tên đệ đệ nhà mình trên Long tọa. Nhung tất cả đều không quang trọng. Cái nàng muốn thấy là sự quây quần của gia đình. Với tính cách Vân Uyên. Việt mời cha mẹ bản thân cùng tiểu Kiệt lên trước bá tánh mà hô hào là điều chắc chắn Vân Uyên sẽ làm. Chính nàng cũng sẽ muốn nói với cả thiên hạ rằng. Bố mẹ nàng là những người như thế nào.

Qua ba tiếng đồng hồ. Phi thuyền cập bến Quang Minh thành.

Vân Uyên lúc này vẫn như thói quen đợi người xuống gần hết mới chuẩn bị đi đến khu vực rời tàu.

Hắn luôn giữ một thói quen là đi sau người mình quan tâm nhất. Vậy nên hình ảnh Lạc Thiên tay không chạy nhảy. Theo sau là Vân Uyên tay xách nách mang là bình thường không có gì gọi là lạ. Một mạch cho đến phòng chờ. Cả hai rôm rả nói chuyện với nhau. Hồi sau ra đến cửa chờ cả hai mới dừng. Chào đón tỷ đệ họ về nhà là cha mẹ nuôi cùng một tiểu hài tử tên Kiệt. Là tiểu đệ đệ của trong gia đình.