Kinh hô một màng. Ba học viên bên dưới không ai nối được nên lời. Trên chiến trường lúc này. Tồn tại một thân ảnh nhỏ nhắn đang đứng vô cùng khoang thai, lộ ra một vẻ bình thản đến đáng sợ, hai chân hắn chắp lại đứng vững trên một mảnh đất đá được tạo tên do dư chấn của cuộc chiến, đầu hắn cúi xuống rất nhẹ nhìn về đám nhóc đang chưa thôi kinh hải bên dưới. Ánh mắt vô hồn không một tia cảm xúc được lộ ra trên khuôn mặt đang nở ra nụ cười đầy nho nhã.
Một cổ ý niệm chết chóc dân lên. Tuy vậy, trái lại với ý niệm toát ra, kẻ đang đứng kia vẫn hướng những học viên còn lại tạo tư thế mời bộ dạng đầy thanh lịch.
Ngạc nhiên nhất lúc này chính là vị Chu Liên lão sư. Tuy từ đầu đã biết Vân Uyên là hồn tông đỉnh phong nhưng trước mặt Bác Tí Thần Ma mà còn có thể kết thúc nhanh như vậy quả thật không đơn giản, phải rõ bát tí thần ma tôc nhị giai có thể tương đương với một hồn tôn phổ thông khi bạo phác ít nhất có thể bằng hồn tôn đỉnh phong, ít ra có thể tạo chút khó dễ với Vân Uyên, nhưng tiểu tử này chưa tới một phút đã là bại tướng, nếu nàng không kịp ngăn chặn cự chảo vừa rồi thì hậu quả gây ra sẽ lớn đến nhường nào.
Bình tâm hồi lâu, nàng hướng ánh mắt về phía một thân ảnh to lớn không kém gì Ứng Lân, chỉ ngón tay về phía Bạo huyết hùng. Giọng đầy nghiêm khắc nói.
– Trận này tới ngươi.
Nghe lời này, Bạo huyết hùng đang trong trạng thái ngây ngốc bổng bừng tỉnh, nhanh chóng bước tới trước mặt Vân Uyên. Nhìn kẻ bí ẩn vừa đến này một đoạn thời gian. Hắn không thôi trầm mặt.
Tuy xét về cấp độ thì hắn hơn hẳn Ứng Lân tận ba tinh. Nhưng lực chiến tổng thể, thì cả hai không sai biệt là bao.
Lúc đầu hắn cùng Ứng Lân đã đánh nhau một trận mới thành anh em tốt. Vậy nên hắn rất rõ khả năng chiến đấu của hắn không thua kém gì với người anh em kia là bao. Vậy nên nếu tên nhóc trước mặt chỉ chưa đầy một phút đã biến người anh em kia của hắn thành bại tướng thì thời gian đánh bay hắn cũng không chên nhau là bao. Ngẫm nghĩ hồi lâu, hắn đưa ra quyết định. Thầm hô to một tiếng trong lòng “Trận này, tốc chiến tốc thắng”. Chấp đôi quyền gấu to lớn. Giọng điệu thanh sắc đầy quyết tâm nhưng lại khàn đặc.
– Tại hạ, Phạm Duyên Chấn. Tam giai, tam tinh cấp độ. Xin chỉ giáo.
Ở thiên long tinh, từ sau khi long Thần Đường Hiên Vũ lên ngôi, cấp bậc tu luyện nơi đây đã được phân chia rõ ràng hơn trước. Nhất giai đến cữu giai là trước thần cấp. Mỗi giai được chia thành chín tầng nhỏ, được gọi là những vần tinh vân, gọi tắc là tinh.
Đẩy nhã nhặn Vân Uyên cất lên thanh giọng trong trẻo đáp lời.
– Tại hạ Huỳnh Vân Uyên. Nhân loại, hồn tông đỉnh phong. Võ hồn Bỉ ngạn chi hoa.
Đợi lời giới thiệu song phương vừa dứt. Tay trái Chu Liên giơ cao, ánh mắt nàng nhìn hai đối thủ lúc lâu, Theo tiếng lá cây rơi nàng quát to một tiếng.
– Bắt đầu.
Hiệu lệnh vừa dứt. Không khí cảnh vật tại mảnh đất trống như được nhuộm lên bằng một màn đỏ đầy tanh tưởi. Thân hình Phạm Duyên Chấn to dần, bàn tay Bạo huyết hùng nổi lên những mảng gân xanh. Ánh mắt đỏ lên bộc phát từng tia hung quang hàng ý lạnh lẽo thấu qua tủy xương. Bộ lông màu nâu sẫm dựng đứng. Cánh tay to lớn hắn giơ cao, móng vuốt sắc lẹm chém xuống. Tạo nên những vết nứt trên mặt đất, loan ra đến vị trí Vân Uyên đứng. Giây lát này thân ảnh Vân Uyên lập lòe rồi vỡ nát. Phạm Duyên Chấn nhìn tới một màng đầy kinh hải.Tốc độ của Vân Uyên tuy rằng đã được biết từ trận đấu trước, nhưng đến mức để lại tàng ảnh và tồn tại được trong một khoảng thời gian như vậy là quá phóng đại. Trong chốc lát hắn nghĩ đến Vân Uyên sẽ di chuyển đến nơi nào để công kích. Nhưng nghĩ mãi lại không thấu. Khi hắn mãi còn đang chìm đắm trong những phán đoán và do sự. Thì Vân Uyên đã một đường bọc qua ngay sau lưng hắn. Trên thân Vân Uyên thời khắc này thắp lên ngọn lửa huyết sắc. Lang tràng bao phủ khắp bàn tay phải, nấm đấm phát động.
Trong sát na Duyên Chấn như thể cảm ứng được nguy hiểm chết người nên nhanh chóng đâu hai tay chéo lại tạo thế phòng thủ. Trên thân, vầng quang mang đỏ thẫm mãnh liệt lan rộng. Trong không gian lúc này. Một cổ huyết tanh nồng dân cao loang tỏa, khiến vị bạn học cùng lớp tên Lãng n ngất đi. do khứu giác loài sói có phần nhạy cảm nên Chu Liên khó mà trách tội tên nhóc này. Vậy nên nàng chẳng nói gì nhìn hướng Lạc Thiên. Nàng rõ hơn ai hết thực lực đám trẻ này. Chúng căn bản không đủ tầm để cùng vị thiên tài trên sân đấu kia luyện tay chứ nói gì là đánh bại. Nàng cho chúng lên cùng vị kia so đấu. Cốt là để đám nhóc này bớt đi phần nào tâm tính kiêu ngạo. Có đã kích hôm nay, ngày mai mới thành tài.
Quay lại trận chiến.
Quyền ý va chạm cùng cánh tay lớn của Phạm Duyên Chấn khiến tên nhóc này như cảm thụ một lần ý bị rút gân đoạn cốt. Kích chấn xung kích oanh vang, đẩy lui hắn về sau. Cơ thể hắn va đập vào một tảng đá lớn, trên miệng phun ra từng ngụm, từng ngụm máu tươi.
Chu Liên trong nháy mắt đã đến bên, bàn tay mềm kiểm tra vết thương, tuy không nặng, nhưng như thế cũng quá sức chịu đựng của một hài tử mười một tuổi.
Quyền vừa rồi là thức thứ nhất trong Ngũ Đà Xà La thức, được chính Đại La truyền lại. Đệ nhất thức ”Tụ nguyên quyền” ngưng tụ lực lượng và nguyên tố lực, nén lại và phát động, có tác dụng phá phòng thủ.
Chu Liên chấn tỉnh bản thân, nàng nhìn Vân Uyên thầm nhủ rằng “Quái vật hạn này Nam Viện trưởng môi đâu ra.”. Sau khi bình ổn lại Chu Liên gằn giọng tuyên bố.
– Trận thứ hai, Vân Uyên Thắng.
Chu liên nhìn Vân Uyên một lúc rồi đưa ánh mắt đầy tức giận đến tên đang bất tỉnh nhân sự. Nàng là thất hoàng hồn sư. Sao lại không rõ tên nhóc kia đang giả chết.
Thở dài, nàng hướng Lạc Thiên nhìn qua rồi nghĩ “ Đệ đệ của quái vật chỉ có thể là quái vật.”. Sau luồn suy nghĩ, cô gằn giọng hô to.
– Trận kế Lạc Thiên, đấu Huỳnh Vân Uyên.
Chứng kiếm một màng vừa qua. Vân Uyên bày ra màng thực lực đã khiến Lạc Thiên vô cùng hoài nghi về bản thân. Cái gì mà thiên tài của thế hệ đương thời? So với kẻ trước mắt nàng chả là gì. Ngập ngừng Lạc Thiên bước lên, ánh mắt nàng dần đanh lại hướng người đệ đệ mà bố mẹ nàng vừa nhận nuôi này mà đến.
Hai người không nói một lời. Chỉ chờ tiếng Bắt đầu từ Chu Liên cất lên.
Trong nháy mắt đồng loạt hai vầng hồng quang chói lọi sáng lên, hình bóng hai đóa hoa dần hiển hiện, nhiệt độ trong không khí tăng vọt. Trên thân Vân Uyên, một vòng kim quang sáng lên lượn lờ.
Bên kia chiến tuyến. Một thiếu nữ với mái tóc đỏ ánh lên kim sắc, trên thân nàng từng vòng sáng lập lòe quanh thân. Sau lưng cô một đóa hoa với huyết sắc lan tràn đầy lăng lệ trên từng cách hoa là những màng kim sắc bao bọc.
Đồng thanh cả hai tỷ đệ Vân Uyên, Lạc Thiên hướng đối phương.
– Tại hạ Vân Uyên, bốn mươi chính cấp, võ Hồn Bỉ ngạn chi hoa.
– Tại hạ Lạc Thiên, ba mươi lăm cấp, Võ hồn Bỉ ngạn hoa vương.
Khẽ cau mày, Lạc Thiên trầm tư hồi lâu.
Tuy từ đầu đã biết tên nhóc này còn giấu thực lực. Vì nàng biết hắn có thể chưởng khống loại năm nguyên tố thể. Ttrận đầu hắn dùng một cự trảo bằng phong nguyên tố đánh tới Ứng Lân, theo nàng quang xát thì Chu Liên khi ngăn chặn cánh tay còn còn phải rung nhẹ. Nếu một loại đã ép người như thể, vậy khi hắn dùng cả năm loại liên hợp chả phải khó thể suy diễn được tình cảnh đó.
Nàng cũng là bỉ ngạn hoa võ hồn, hiểu rõ đặc tính của loại hoa này, giây lác như nhớ đến cái gì nàng suy đoán “Bỉ ngạn hoa điều khiển cả năm nguyên tố bổn nguyên? Là Ngũ thải bỉ ngạn đế. Nhưng loài hoa này sớm đã tuyệt diệt từ lâu. Nếu tồn tại là do đất trời thai nghén mà thành. Nói vậy thì… Hắn cũng giống ta.”
Đồng dạng bên Vân Uyên. Hắn cũng đang suy nghĩ nên làm thế nào. Bản thân hắn đang ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Nhờ người ta mới được vào học. Nếu nhường thì bị nói là cố tình sỉ nhục, nếu thắng nhanh thì mất mặt người ta.
Lúc hắn còn khó nghĩ thì Lạc Thiên đã đưa ra quyết định.
Trên thân nàng một vòng sáng màu vàng lóe lên "Đệ nhất hồn kỷ: Ngạn Vương chi kiếm”. Một thanh kiếm bằng rễ hoa dần cấu thành, kèm theo sự bao bọc bọc của ngọn lửa đỏ hừng hực.
Vung cánh tay nhỏ. Chém một đường ngang về phía Vân Uyên. Đao mang lộ ra chém đến đầy vô tình.
Vẩn bộ dáng bình thản, nhất nhẹ. Thân ảnh Vân Uyên phóng lên, đạp trên đao khí, lấy nó làm đà phóng thân đến trước Lạc Thiên. Ngay thời khắc đến trước mặt nàng.
Vân Uyên khẻ quay người. Lộn một đường vòng cung trên không trung. Trên thân, phong nguyên tố nhộn nhạo, Vân Uyên khéo léo tách mảng không khí nén lại khiến bản thân phóng lên cao.
Nhanh chóng Lạc Thiên xoay người, chém ra liên tiếp ba đạo đao mang hỏa nguyên tố lên không trung, đồng thời nàng phát động hồn kỹ thứ hai “Thiên ngạn chi nộ” năm đạo hỏa cầu ngưng tụ phóng về phía Vân Uyên.
Trên cao công kích vừa đến tay trái Vân Uyên nhất lên. Kỹ năng hồn cốt “Hủy diệt phá lộ”. Quyền phong đấm xuống, một cột hắc sắc quang mang bắng ra. Một đường hắc lộ quét sạch những gì trong phạm vi đi qua, bao quanh nhộn nhạo những chùm sét đen, bao hàm hủy diệt lực.
Phong nguyên tố bao bọc quanh thân, khiến Vân Uyên lơ lửng phiêu diêu trên mảnh trời xanh.
Cột sáng tan dần. Dưới sân, khi thông lộ hắc sắc được phát động. Thì trên thân Lạc Thiên, đạo tử sắc quang mang hiển hiện. Trên lưng nàng mọc ra chùm rễ pha lẫn vài cánh hoa đang xen nhau tạo thành đôi cánh. Phóng thân lên cao. Nàng cố định trước Vân Uyên. Hai tỷ đệ họ nhìn nhau. Ngừng công kích.
Dưới đất từ lúc nào đã có thêm năm đạo thân ảnh đã đến xem từ nào không hay.
Tiếng vỗ tay vang lên. Một vị lão già với bộ râu dài, vuốt cằm tán thưởng đánh giá.
– Tiểu tử kia thực lực không tồi. Thiên phú cùng thực chiến của hắn rất tốt. Yêu nghiệt hạn này ta thật không còn gì nói. Tiểu Nam, ngươi bắt cóc hắn từ đâu thế?
Trung niên nhân im lặng. Thở dài.
– Vy Quốc tiền bối. Đây là đệ đệ của đồ đệ nhà ta. Con bé sáng nay mới đem nó đến. Ta đều nhập thủ tục cho thằng bé rồi.
Lời nói này là để rà trước với bốn vị có ý đồ ngấp nghé kia. Ngay từ đầu đám người này đến là có ý đào góc tường.
Giọng điệu nữ tử châm chọc từ đâu cất lên,
– Lão Nam này. Lạc Thiên thì cũng thôi đi. Học viện của các người bất quá là Hoàng cấp hạ phẩm để con bé Lạc Thiên tại đây là phí phạm nhường nào? Giờ còn thêm cả tiểu tử này nữa.Không có tiền thì sao? Học miễn phí với tài năng hạn kia bọn ta sẵn sàng, thậm chí cho tiền để bọn nó tới.
m thanh châm chọc hướng vị đang hùng hổ kia.
– Tiểu Diệp, ngươi nói tuy đúng, nhưng ngươi xem cả Thiên long song tử tinh này có học viện hoàng giai nào có hiệu trưởng là Cửu phẩm lục tinh như thế này không.
Một vị trung niên nhân với bạch y gần đấy thở dài nói. Trong lời nói tựa hồ có sự tiếc nuối
– Nếu năm đó lão đại không phạm phải chuyện kia thì cũng không đến nổi bị học viện đào thải.
Giọng điệu căm hận của vị nam tử gần đó vang lên.
– Sử Lai Khắc gì chứ. Năm đó đại ca cũng không phải,...
Nói đến đây vị trung niên kia bị một ánh mắt làm cho ngậm miệng. m thanh băng lãnh khiến con người ta khiếp sợ của vị lão sư Lạc Thiên cất lên.
– Ta nói rồi. Không được nhục mạ Sử Lai Khắc. Nếu không còn gì thì mời về cho. Chuyện ở đây la tự lo.
Thấy được trung niên nhân nộ khí đã lên. Bốn người không hẹn liền lập tức rời đi.
Quay lại với hai thân ảnh đang lượn lờ trên không. Lúc này hai thân ảnh tuyệt mỹ đang nhìn nhau hồi lâu. Một trong hai lúc này khẽ cười giọng điệu châm chọc hướng vị đối diện.
– Tỷ tỷ, tỷ hồn kỷ này tuyệt vời nha. Phi hành chắc lâu lắm chứ a.
Thiếu nữ gằn giọng chỉ thanh kiếm đang rực lửa trên tay về hướng kẻ buông lời mỡn cợt kia.
– Ngươi có thể tới thử xem, đệ đệ tốt.
Lập tức thiếu niên đáp trả.
– Tỷ à, ngươi còn giận người ta a. Ta từ đầu là bị tỷ kéo vào. Ta mới là bị hại ạ.
Nóng máu nàng như muốn gào thét. Lúc này, thứ cô muốn không gì ngoài việt băm tên khốn vô sỉ hại nước hại dân này thành trăm vạn mảnh. Bình tâm trấn tỉnh, nàng hướng đối diện.
– Thế lúc này ta nên xưng hô thế nào, đệ đệ hay muội muội. Theo ta nhớ bỉ ngạn võ hồn không xuất hiện ở nam.
Bình tỉnh Vân Uyên đưa nhẹ ngón tay che miệng cười mỉm đáp.
– Tỷ tỷ, nhiều nữ tử cũng không có phong thái nữ nhi. Họ mạnh bạo thô lỗ trong cách ăn uống. Những nữ tử như thế đệ nên xưng hô thế nào.
Nhìn hai tỷ đệ Vân Uyên trên không liên tục khẩu chiến một màng. Có nhiều người lúc này khi nghe lời nói của Vân Uyên liển đồng lược tán thành. Trong đầu liên tưởng đến sự bạo lực của Lạc Thiên. đặc sắc nhất chắc là vị viện trưởng nào đấy.
Lần dẫn Lạc Thiên đi ăn,. Hắn còn ngại thay nàng. Đồ đệ hắn nhận quả thật không giống nữ hài tử.
Lạc thiên nhịn không được nữA. Từ trước đến nay trừ cha mẹ nuôi, lão sư, cùng tiểu Kiệt ra. Nàng rất ghét việt bị người khác đánh giá cách ăn uống.
Khói bốc lên đỉnh đầu, nắm chặt thánh hỏa kiếm trong tay. Song dực phát động, thân ảnh mềm mại phóng đến Vân Uyên. Đồng thời nàng cũng phát động hồn kỹ thứ hai. Năm đạo hỏa cầu chia ra tứ phía tạo ra hình chữ thập hướng Vân Uyên bay đến.
Nàng làm vậy rõ ràng là đang ngăn đường chạy của Vân Uyên. Nàng quan sát từ đầu đến giờ. Hầu hết các chiêu thức của Vân Uyên phải từ xa mà phát động, huống hồ Hồn kỹ thứ ba của nàng “ Bỉ ngạc thánh dực” chỉ có thể tồn tại ba phút.
Lúc nãy khi nói chuyện với Vân Uyên là nàng đang tìm sơ hở, nàng định chọc điên hắn, nhưng ai ngờ người điên không phải hắn mà là bản thân. “Tên này quá vô sỉ, đê tiện quá mức.”
Vân Uyên lắc nhẹ về phía sau, dùng phong nguyên tố gia trì khéo léo lách qua những hỏa cẩu, cơ thể vọng động bay khắp mảnh trời. Lạc Thiên phóng theo điên cuồng gia tốc.
Trong khoảnh khắc đuổi kịp Vân Uyên. Mũi kiếm nàng hướng Vân Uyên đâm ra thì nàng thấy được trên miệng gia hỏa đáng hận đang nở nụ cười. Không biết từ lúc nào, quanh thân Vân Uyên đã có một lớp bảo vệ vô hình, nàng không thể đâm xuyên.
Chưa khỏi bàng hoàng sau lưng nơi Vân Uyên lơ lửng. Một đám dây leo từ trong tán lá cùng dưới mặt đất đâm ra, tất cả nháy mắt đã quấn chặt thân hình mềm mại của nàng.
Hạ thân hình xuống Vân Uyên châm chọc.
– Tỷ tỷ, ta quên mất, đệ đãng trí quá, đệ là hồn sư hệ khống chế.
“Khống chế? Bỉ ngạn võ hồn từ khi nào thành khống chế loại rồi.” Đây là lời của những người khác khi này. Trước đến nay Bỉ ngạn là lại võ hồn hiếm, thường là cường công hoặc hỗ trợ không có tiền lệ là khống chế, nhưng nhìn kỹ lại dây leo trói Lạc Thiên, không gì khác chính là phần cành của hoa.
Tất cả chung quy có một suy nghĩ “Tên nhóc này hệ khống chế mà hạ hai cường công như chơi.”
Thân ảnh lơ lửng kia nhìn cô gái đang bị trói rồi nói.
– Tỷ tỷ ơi. Ngươi mau nhận thua đệ nha. Ta không muốn thương tổn đến tỷ đâu. Nếu tỷ không chịu, đệ chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi á.
Nàng sớm đã tức tên tiểu tử này đến điếng người. Nay hắn còn đưa ra lời uy hiếp khiến nàng điên tiếc gầm thét.
– Tiểu tử thối. Ngươi làm tỷ tỷ ngươi tức chết. Muốn làm gì lão nương thì làm đi. Dù sao ta cũng không chịu thua, muốn làm gì thì làm.
Thở dài. Vân Uyên chưng ra bộ mặt chấp nhận nói.
– Tỷ tỷ, đừng trách đệ a.
mãng dây leo dần di chuyển đến phần chân trắng nõn của nàng. Hai dây leo lần lược đung đưa trên lòng bàn chân nhỏ kia đầy linh hoạt.
Tiếng cười van xa. Nữ hài tử trên không đang cười một cách điên dại.
Qua nửa phút những dây leo dừng lại. Vân Uyên cất tiếng.
– Tỷ tỷ, Tỷ chịu thua chưa?
Gào thét, một tiếng, nàng thà chết không hàng.
– Khốn nạn, có giỏi ngươi đánh ta đi.
Thở dài Vân Uyên cho những dây leo thu về phóng đến bế Lạc Thiên.
Hắn nhẹ nhàng hạ thân hình, đặc nàng xuống nền đất, giơ tay lên Hướng Chu Liên nói.
– Lão sư, ta nhận thua.