Chương 7: Luân Xa Chiến. Trận một.

Hồi tưởng về thời còn ở cùng Đại La.

Khi ấy, Vân Uyên có một thời gian bị sự xung đột của cực hạn nguyên tố gây nên phản phệ khiến bản thân vô cùng đau đớn. Đại La sau nhiều cách thử nhưng không thể áp chế được. Đành đánh liều tìm đến nơi ở trước của thú thần tiền nhiệm Đế Thiên trộm dược thảo.

Khi quay về đã đem theo ba loại thảo dược. Một xanh có tác dụng đề thăng tinh thần lực. Một đỏ dùng để tôi luyện qua thân thể, khi phục dụng có thể giúp cơ thể sánh ngang với hung thú, còn lại là tím giúp điều hòa xung đột của các nguyên tố trong cơ thể. Tránh việc tự bảo.

Do cơ thể nhỏ bé của Vân Uyên không thể một lúc hấp thụ cả ba loại tiên thảo. Còn nếu phục dụng riêng lẻ sẽ càn tăng độ hỗn loạn tần suất nguyên tố lực trong cơ thể. Vậy nên cách duy nhất là dùng luyện đan thuật để chắc lọc những công dụng cần thiết, và để chúng chung hòa lại thành một. Tác dụng bổ trợ cho nhau điều hòa sự cuồng bạo.

Luyện dược là hành động của luyện dược sĩ khiến cho các dược liệu hòa hợp với nhau. Tinh luyện cho dược lực đạt đến độ hiệu quả tối đa với một mục tiêu hay những yêu cầu nhất định. Nhưng vẫn giữ được tác dụng của những loại dược thảo ban đầu. Đan dược luyện ra có tác dụng gắp đôi với khi dùng riêng lẻ. Đôi khi còn sản sinh ra những công dụng bất ngờ khác.

Quay về với hiện tại. Trung niên nhân tiếp tục nói.

– Tuy hiện tại nếu ngươi liều mạng, cao lắm là có thể đối đầu ngang cơ với ngũ hoàng hậu kỳ. Hấp thụ xong hồn hoàng, thì cao lắm là ngang chuẩn hồn đế. Tiếc là cả đời ngươi không thể đột phá 52 cấp. Hỗn loạn nguyện tố cực hạn là vấn đề lớn. Học viện ta không nhận kẻ dậm chân tại chỗ. Lại còn mang đến một mớ rắc rối khó đoán. Về đi.

Lạc Thiên lòng bình thản như thể đã biết từ sớm. Nhưng lại bày ra bộ dáng kinh ngạc thất thố nhìn sang Vân Uyên. Từ trước đến nay trong cùng độ tuổi của nàng. Có mấy người có thể đột phá bình chướng bốn mươi cấp. Ngay cả nàng sống chết tôi luyện. Thì cũng chăng chỉ là 35 cấp. Còn tên nhóc trước mặt mới bao nhiêu? Chín tuổi. Còn nhỏ hơn nàng một tuổi. Vậy mà lại là hồn tông 49 cấp. Còn có năm nguyên tố cực hạn. Mà lại là ba cực hạn hoàn chỉnh. Quái vật hạn này. Người hơn người, đúng là làm người ta tức chết mà. Nàng bày ra dáng vẻ này mới thỏa mới suy nghĩ lẻ thường. Nếu bình tỉnh quá thì người ta hỏi nàng làm sao biết nội tình của hắn thì dở. Khi nàng còn đang chìm vào trong những suy nghĩ rằng nên làm lố hơn không thì tiếng nói của Vân Uyên đã kéo nàng về.

– Lão sư. Tuy vậy thì đã sao. Ta ít nhất bây giờ vẫn là thiên tài tuyệt thế. Lời ngài nói chỉ đúng với hiện tại. Đâu ai biết trong tương lai ta sẽ như thế nào. Ngài nói ta là phế nhân. Nhưng riêng ta lại không thấy vậy. Ta còn trẻ dù cho có là phế vật ở tương lai. Thì hiện tại. Ta Huỳnh Vân Uyên vẫn là một thiên tài. Một thiên tài được những kẻ cùng lứa kiêng nể. Còn có. Kẻ thù. Quả là ta có. Nhưng chúng không biết ta. Ta cũng không rõ chúng là ai bối cảnh thế nào. Thực lực ra sao. Ta tuy nói lời ngông cuồng. Nhưng cũng không phải loại ngu. Không dại gì ăn no rửng mỡ đâm đầu truy lùng một thế lực mà ta không rõ.

Bầu không khí yên lặng đột ngột. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng. Ánh mắt kiên định của một thiếu niên nhiệt huyết nhưng không kém ranh mãnh hiện ra. Hàm súc nhiệt huyết của tuổi trẻ dần hiện. Một khí phách không sợ trời đất nhưng đầy lý trí của kẻ già đời.

Trung niên nhân nhoẻn miệng cười. Lúc đầu hắn chỉ muốn thử dò xét tâm tính tên nhóc này. Nhưng ngược lại suy nghĩ của hắn. Thời khắc câu nói chất vấn. Được thốt ra trên một khuôn mặt bình tĩnh nhã nhặn. Vẻ mặt chấp nhận bước đi của tên nhóc. Cùng bộ dạng nhiệt huyết kia. Thì hắn đã đánh giá được tên nhóc này. Một thiếu niên nhiệt huyết. Biết nắm được, buông được. Ở tuổi này hiếm có ai bằng.

Trung niên nhân nhanh chóng quay về vẻ bình tĩnh. Quay người, khoan thai bước vào trong phòng. Chỉ để lại một câu đầy lạnh lẽo rồi đóng sầm cửa gỗ đã mục nát.

– Đưa hắn vào học cùng ngươi đi Lạc Thiên. Còn tiểu tử, nhớ đây. Chỗ ta không dạy người không biết phấn đấu. Nhớ kỹ lời nói của ngươi. Rắc rối ngươi gặp, nếu đúng như ngươi nói. Vậy không sao. Lửa không lan đến đây là được.

Vân Uyên nghe xong chắp tay cảm tạ vị trung niên nhân kia. Rồi cùng với Lạc Thiên vội rời đi.

Một màng vừa rồi. Tất cả là hắn diễn. "Muốn thăm dò tính cách ta. Ngươi… Chưa đủ."

Tới lớp học. Bên trong là một giang phòng xập xệ. Những vết nứt lan đầy khắp nơi. Theo sau Lạc Thiên, Vân Uyên chọn đến một chổ ở cuối lớp học, trong mắt hắn. Đây là nơi ít tồi tàn nhất lớp học. Ngồi vào vị trí kế bên Lạc thiên. Vân Uyên Bình tỉnh hướng nàng hỏi.

– Tỷ tỷ này. Hôm nay lớp học gì thế? Đệ mới vào cần được bổ túc một ít kiến thức cũ..

Ngay lúc hắn dứt lời, thì cùng lúc ba thân ảnh nam hài bước vào. Đây hiển nhiên là đồng học của Lạc Thiên.

Trong đó có một thân ảnh có làn da màu đỏ. Hắn có ngoại hình to cao tầm ba mét. Trên mặt hắn tạo điểm nhấn là sáu con mắt dọc đều xen kẽ nhau. Trên thân lộ ra bốn cánh tay với những bó cơ bắp cuồn cuộn. Người mở cửa đi trước là một kẻ thân người đầu sói, tuy chiều cao thấp hơn hẳn tên có làn da màu đỏ kia, nhưng lại là kier toát lên khí khái của đầu lĩnh nhất. Trên người hắn mọc đầy lông xám.

Kế bên là một cái thân người đầu gấu có màu nâu.

Cả ba đi vào đầy tự tin nhưng khi thấy Lạc Thiên thì vô cùng sợ hãi, vội vàng khúm núm. Mà vửa nhìn qua, Vân Uyên đã biết chủng tộc của chúng.

Cha mẹ nuôi vân Uyên là Lam Hải hộc. Là một trong những chủng tộc gốc sống trên Thiên Long tinh từi rất lâu về trước. Ngoài những chủng tộc có gốc gác từ Long mã Tinh ra thì Long Mã Song tinh còn có những con người đổ bộ. Những chi hồn thú 10 vạn, hồn thú hóa người.

Mà hiện trước mắt ba người vừa vào lớp thuộc các chủng tộc nguyên thủy của Thiên Long Song Tử tinh. Người toàn thân trên dưới màu đỏ sáu mắt bốn tay kia thuộc chủng loài Bát Tí Thần Ma. Được biết nhiều với danh là những cỗ máy giết chóc của Long Mã Song Tinh. Tên sói xám kia chính là Lang An Tộc là chủng tộc dưới cùng theo cấp bật nô lệ trước khi Long thần hiện tại tại vị. Thời điểm hành tinh này còn trong chế độ nô lệ giai cấp Lang An tộc được xem là mặt hàng nô lệ xếp hạng đầu. Vì ngoài sức lực thể chất vượt trội thì nam tử Lang An tộc còn nổi tiếng với việt thỏa mãn thú tính trong mình giúp những nữ tử thuộc những chủng tộc cao tần. Về sau khi thời đại Long Thần ngự trị. Chủng tộc này có được nhân quyền. Với thể chất của bản thân đã có không ít tên tuổi thuộc tộc này được đưa vào đội cận vệ Long Tinh với chức vị thượng tướng. Còn tên thân người đầu gấu kia là. Bạo Huyết hùng tộc. Là hồn thú cư ngụ tại Long Mã Song tinh. Trong giới hồn thú. Nổi tiếng với huyết khí cùng sự tàn bạo.

Khi đi qua bàn của tỷ đệ Vân Uyên. Tên Lang An tộc có lén nhìn qua. Thấy được một thân nhung nhan của Vân Uyên. Trái tim hắn đã có chút cảm giác rất lạ. Hồi hộp, trái tim nhộn nhịp là cảm xúc lúc này của hắn.

Bạo gan, hắn tiếng gần Vân Uyên. Đưa nhẹ cánh tay về phía người có vẻ đẹp khiến hắn xiêu lòng. Ôn hòa bộ dáng. Tông giọng cất lên đầy khàn đặc.

– Tiểu muội muội. Xin chào. Ta tên Lãng n, thuộc Lang An tộc. Muội chắc là học viên mới. Dãy này còn chỗ trống. Không biết ta có thể ngồi cạnh muội không?

Vân Uyên nghe xong. Máu huyết dân cao. Khuôn mặt hắn giật giật do cố giữ bình tỉnh. Tự nhủ với lòng “ Mới nhập học. Không được đánh nhau. Không được giết người. Không được giết người…”.

Nét mặt thân thiện nhìn Lãng n. Cố kiềm giọng Vân Uyên nhẹ nói.

– Xin chào. Ta tên Uyên. Huỳnh Vân Uyên. Mười tuổi và là con trai. Xin nhắc lại con trai. Không phải muội muội. Còn về việt ngồi cạnh. Nếu ngươi muốn thì tùy ý.

Lãng n hóa đá trong giây lác. Sau hắn cố lấy lại bình tỉnh. Hắn lắp bắp nói.

– Trai ? Con trai? Nhưng ngươi. Nhưng ngươi ngồi cạnh Thiên tỷ. Ta,...

Hắn không tin. Giọng nói dễ nghe. Thân hình thon thả, làn da trắng nõn. Còn ngồi cạnh Thiên tỷ mà không bị đánh. Phải biết tính cách Lạc Thiên ngày thường trừ phi thân thiết nếu không thì rất khó chiều. Không thích để con trai tiếp cận trừ phi là người nhà.

Lúc này khi hăn còn đang định chất vấn thì thanh âm lãnh đạm từ Lạc thiên được cất lên. Đi kèm là ánh mắt rất chi là thân thiện.

– Nó là đệ đệ lão nương. Nếu để ta biết các ngươi bắt nạt nó vì thất vọng thì,...

Vội vàng không cần chờ đợi. Lãng n cùng hai vị huynh đệ của hắn đã lia lịa gật đầu.

Vân Uyên nhìn Lạc Thiên. Bất giác không nhịn được trêu ghẹo cô. Nói với thanh âm nhỏ nhẹ đầy mị hoặc cùng đó là giọng điệu châm chọc.

– Tỷ Tỷ. Tỷ ghen với tên sói đó à? Dù thế nào thì… Ta cũng nhìn qua vài thứ cần thấy của tỷ rồi. Của ta tỷ lại càng nhìn kỹ. Suy xét việt chịu trách nhiệm với nhau. Tỷ thấy hợp lý không?

Nhất tay lên Lạc Thiên cốc đầu hắn một cái. Lạc Thiên đáp trả khiến Vân Uyên á họng.

– Bộ dạng hại nước hại dân của ngươi kỳ thật rất giống nữ tử. Muốn không? Về ta trang điểm cho ngươi. Nè rất có phong thai nha. Còn về việt vừa rồi. Ta đâu xem ngươi là đệ đệ. Là tiểu muội muội đó.

Hắn tức lắm. Nhưng hắn thầm nhủ nhịn. Ngoại mặt cười tươi bên trong biển lửa. "Lão tử không sợ bị vũ nhục. Đời này chỉ hận kẻ nhận lằm giới tính của ta.".Trấn tĩnh bản thân. Hắn áp sát đến bênh tai Lạc thiên. Thấp giọng.

– Vậy để đệ chứng minh bản thân vẫn là nam nhân… Môi tỷ, đẹp lắm.

Lạc Thiên đỏ mặt đẩy hắn ra “ Sao lại có tên vô sĩ thế chứ” giận dỗi nàng quay đi. thời khắc ấy m thanh dịu dàng trong trẻo của Vân Uyên lại được cất lên.

– Tỷ Tỷ. Ta sẽ chịu trách nhiệm. Thế nên… Đừng ghét bỏ ta nữa.

Tim nàng đập nhanh. Trái tim thiếu nữ đang nhộn nhịp. Câu nói kia cứ lẩn quẩn trong đầu cô. Cô lại thêm một phầný niệm phản kháng, đầy chán ghét tên nhóc kia. Chán nhưng không ghét được.

Vân Uyên căn bản không hề có ý mà Lạc Thiên đang nghĩ. Hắn chỉ muốn khiến cảm giác bài xích kia của Lạc Thiên với hắn xoa dịu đi. Trách nhiệm theo ý hắn là sẽ giữ bí mật kia không nói cho ai nghe sự việt ở nhà tắm mấy hôm trước.. Vân Uyên hắn thuộc tiếp người nói vu vơ vô tình chọc trúng chỗ hiểm. Vậy nên hắn kéo về không ít kẻ thù ở địa cầu. Tuy hầu hết là nặc danh. Nhưng thù là thù.

Ổn định hồi lâu. Từ cửa lớp, bước vào là một Vị nữ tử tóc vàng. Thân hình mảnh khảnh trên tay là một trùm vũ khí được bó lại. Với đủ các loại. Gằn giọng hướng các học sinh.

– Do hôm nay có một học sinh mới. Nên tôi sẽ giới thiệu lại. Tôi tên Liên. Họ Chu. Là giáo viên chủ nhiệm. Kim dạy bộ môn thực chiến cùng rèn luyện thể lực. Hôm trước lớp chúng ta đã trải qua rèn luyện. Theo thường lệ chúng ta sẽ học thực chiến. Nhưng hôm nay có điều đặc biệt. Vì có thêm học sinh mới nên chúng ta sẽ đổi hình thức luân xa chiến. Và người chủ lôi đài. Chính là học sinh mới. Tôi không cần nói gì thêm nhỉ. Cho cô cậu năm phút. Vũ khí tùy ý chọn.

Nói xong vị nữ lão sư rời đi. Vân Uyên rủa thầm. “Cái sân tí tẹo thực chiến kiểu gì?”.

Nhưng ngoài ý nghĩ của hắn. Nơi được đưa đến để thực chiến là một khu đất trống với loang lổ các vết tích. Đột nhiên vị lão sư kia lên tiếng.

– Ai tên Vân Uyên.

Vừa nghe tên Vân Uyên đứng ra. Hắn cao giọng hướng Chu Liên đáp.

– Dạ có em ạ.

Thấy hắn. Nàng gật đầu rồi nói.

– Được, cô đứng bên kia.

Vân Uyên lại lần nữa nóng huyết "Cô Cái gì mà cô. Lão tử là nam là con trai. Mắt các người để cho ai tha đi rồi à." gắng bình tỉnh hắn hướng vị nữ lão sư kia nói.

– Lão sư. Ta kỳ thật,... Là nam.

Vị lão sư gằn giọng, trừng mắt nhìn hắn. m thanh chứa đầy xác khí.

– Thế thì sao ?

Sóng lưng Vân Uyên có một cơn gió lạnh thoáng qua. Ngậm ngùi, hắn oan ức về chỗ.

Người đầu tiên được chỉ định là tên Bát tí thần ma. Hắn bước ra giữa mảnh đất thô. Làm vài khởi động gân cốt xong. Hắn giới thiệu.

– Ta tên Ứng Lân. Bát Tí thần ma tộc. Nhị giai đỉnh phong.

Vân Uyên chắp tay.

– Tại hạ. Huỳnh Vân Uyên. Nhân loại. Hồn tông đỉnh phong. Võ hồn Bỉ ngạn chi hoa.

Vừa nói hắn vừa làm một bộ dạng thanh lịch, nho nhả đưa tay về Ứng Lân. Ngữ khí bình thản nói.

– Mời.

Không đợi lâu. Chu Liên hô to khẩu lệnh.

– Bắt đầu.

Ngay lúc khẩu hiệu vừa dứt. Ứng Lân đã phóng thân đến trước mặt Vân Uyên. Cánh tay to lớn kia nắm chặt. Vần quang mang bao bọc nắm đấm. Hủy diệt lực bạo động trong không khí. Thời khắc nắm đấm tới Vân Uyên thì thân thể ấy dần tan biến. Đó không phải là Vân Uyên mà chỉ là một đoạn tàn ảnh. Trọng tích tắc. Mười đạo hư ảnh của Vân Uyên hiện ra. theo quỹ đạo vòng về sau lưng Ứng Lân.

Khắc này vừa điểm. Từ dưới chân Ứng Lân một loạt dây leo đâm từ đất mà lên. Trói lấy bốn cái cảnh tay cơ bắp của hắn.

Đây là hồn kỹ thứ nhất của Vân Uyên có niên hạn trăm vạn năm là hồn hoàn trăm vạn thứ ba tồn tại. Có công dụng trói buộc, đi kèm là độc tính của Mạn Đà La cùng đó có một công dụng làm bỏng vì dây leo mang theo tầng nhiệt độ cực cao. Dưới độc tính ăn mòn cùng sức nóng nướng thịt chín da, cho dù vùng vẩy thế nào thì Ứng Lân cũng không thể thoát.

Chợt một tầng cuồng phong nổi lên. Phong nguyên tố tụ lại xoay vòng với tốc độ cực hạng tụ tập.

Trên trời một cự trào nòng đậm giao động phong nguyên tố ba động lao xuống. Chiêu thức tự sáng tạo " Phá phong trảo". Cự trảo bắn đến bắt lấy đỉnh đầu của Ứng Lân. Nghìn vạn đạo đao nhọn sắc bén ẩn trong tầng gió xoáy được nén lại trong cự trảo trào ra như thủy triều, chạm nhau tạo lên những vần sương mù. Ầm lên một tiếng.

Tiếng bạo động qua đi. Dưới đất một màn sương khói mù mịt. Thân ảnh thiếu niên có làn da màu đỏ. Đang ngồi khụy bên dưới nền đất lạnh lẽo đầy vết xước . Trước mặt hắn là một vị nữ tử với cánh tay run nhẹ.

Đưa tay lên. Chu Liên tuyên bố.

– Trận đầu người thắng Huỳnh Vân Uyên.