Chương 6: Học viện cấp thấp a.

Một mặt trời đỏ dần hiển hiện. Tại chốn phố thành đầy sinh cơ. Sinh mệnh lực phiêu bồng tự tại. Hạt sương long lanh đọng lại trên những chiếc lá. Làng gió phiêu diêu trong không khí buổi sớm mai. Ánh nắng ấm áp soi sáng khắp ngõ đường. Vài giờ sau. Từ trong những căn nhà. Đi ra lần lượt những chủng tộc bản bản địa nơi đây.

Tới với một căn nhà nhỏ nằm trong góc khuất của nơi thành đô. Một đôi vợ chồng với làn da xanh biết. Trên thân họ tựa hồ có thể thấy một lớp vảy cá trắng mỏng. Họ đang tất bật chuẩn bị một số loại hoa quả. Những loại trái lạ phát ra những vần quang mang thu hút mắt nhìn được phân loại đặt vào trong những giỏ cây lớn.

Chợt người chồng cất lên âm thanh khàn khàn phá vỡ không gian tĩnh lặng.

– Em để đó anh sắp vào cho. Em đi gọi bọn nhỏ thức dậy đi.

Nghe xong. Cô vợ dừng tay lại, nhẹ nhàng đặt loại quả màu trắng phát ra hàn quang xuống giỏ. Nàng đứng thẳng người dậy, bước đến trước một cánh cửa gần đấy. Khoảnh khắc nàng vừa định nhất tay lên gõ cửa thì cánh cửa chợt mở.

Một tiểu hài nữ với mái tóc đỏ dài đang trong tình trạng rối bù bước ra. Đôi mắt lấp lánh liêm diêm, bờ môi đỏ hồng. Làn da trắng nõn mịn màng. Cô yếu ớt thốt ra thành âm trong trẻo.

– Mẹ ơi! Con thức rồi. Mẹ làm tiếp đi, để con gọi đệ đệ.

Lúc họ đang nói chuyện thì một hình bóng nhỏ từ bếp dưới nhà bếp bước ra. Hắn ở nụ cười đầy ôn hòa hướng cặp vợ chồng cùng cô bé tóc đỏ rồi nhẹ giọng dịu dàng nói.

– Cha, mẹ cùng tỷ tỷ tranh thủ xuống ăn sáng nha. Con chuẩn bị buổi sáng cho mọi người xong rồi.

Đấy là một cậu nhóc mười tuổi. Với thân hình nhỏ nhắn. Trên người còn đang mặc chiếc tạp dề màu nâu sẫm đã bạc màu. Hắn nở nụ cười hiền dịu nhìn về phía cặp vợ chồng có nước da màu xanh cùng cô bé tóc đỏ như thể một người hầu hướng chủ nhân của mình mà chào buổi sáng.

Người chồng lúc này nhìn Vân Uyên một lúc, chợt lóe lên ý nghĩ kỳ quái. khuôn mặt hắn biến đổi đầy vẻ châm chọc hướng tiểu tử kia rồi nói.

– Ta thật nghi ngờ. Tiểu tử con có phải thật là con trai không đây. Nhìn trên xuống,...

Nói tới đây ông ngừng lại nhìn về phía cô bé tóc đỏ rồi lại thở dài. Tông giọng bất lực đến cực điểm nói.

– Vân Uyên này. Nếu Thiên nhi được nữa bộ dáng của con thì tốt.

Cô gái nhìn ông đầy bất mãn. Nàng lúc nãy khi thấy bộ dạng của Vân Uyên liền liên tưởng ra vài thứ trong cuốn sách đã đọc tối qua. Nhưng so sánh lại thì hoàn toàn không khớp với định kiến của bản thân nên đã tự mình dẹp qua. Lòng nàng bấy giờ thầm mắn “Tên này quá đê tiện. Mặt quá dày. Vô sỉ, siêu cấp đại vô sỉ.” Đêm qua khi bố mẹ nàng nhận hắn làm con nuôi. Từ tâm nàng đã dâng lên tia cảm xúc khó chịu. Nhưng mỗi khi muốn tỏ vẻ không vui thì hình ảnh khuôn mặt nhỏ gợn lên vẻ u sầu cùng câu nói "- Họ không còn nữa." của tiểu tử vô lại kia cứ luẩn quẩn trong đầu. Khiến nàng muốn cũng không nở phát tiết.

Vài phút sau. Trong gian bếp nhỏ ấm áp hương khói của buổi bang mai. Một gia đình năm người đang quanh một chiếc bàn. Trước mặt mỗi người là một bát mì nghi ngút hương thơm. Tô mì người nào người nấy đều cung cấp cho họ đầy đủ những chất dinh dưỡng cho ngày mới.

Lúc này giữa không khí vui tươi thì lại có một màn đầy quái dị đang diễn ra. Hai người với hình ảnh đối lập trình lên. Một thì ăn như hổ đói nhốt lâu ngày vừa thấy mồi, ăn chưa từng được ăn, lúc ăn thì nước mì vụn vải lên bàn. u cũng vì món mì này quá ngon. Còn bên kia thì là một vẻ tao nhã, từ tốn, chậm rãi thưởng thức. Chứng kiến màn cảnh tượng này còn có ba ánh mắt đang đầy quái dị quan sát.

Người đàn ông trung niên với làn da xanh lúc này thở dài rồi bất đắc dỉ nói.

– Hai đứa khi đầu thai có vẻ nhầm lẫn gì về giới tính rồi đúng không?

Cô gái vừa nhai vừa trả lời.

– Người ta là đang tuổi ăn, tuổi lớn. Cũng đâu phải con muốn. Tại đệ đệ làm ngon quá chứ bộ.

Người phụ nữ ngồi cạnh trung niên nhìn một màng khó chịu cất tiếng.

– Vậy sao lúc ta nấu con không như thế này?

Sợ hãi cô gái vội nuốt. Rồi thanh minh.

– Mẹ nấu tất nhiên là ngon nhất. Mỹ vị phải được thưởng thức từ từ không thể ăn tục uống vại.

Khinh bỉ một mặt. Cậu nhóc ngồi gần đó nhịn không nổi cũng cất tiếng.

– Tỷ tỷ à. Tỷ nhìn đi. Con gái chừng này tuổi mà hung hăng, ham ăn, bạo lực còn không biết nấu ăn giống tỷ sao nảy sao em có anh rể. Tỷ nhìn Ca ca đi. Huynh ấy như là hình mẫu tốt nhất đó. khi mạnh mẽ thì mạnh mẽ khi ôn hòa thì ôn hòa, Vẻ ngoài thư sinh đạo mạo.

Hai người bên cạnh cùng lúc bất giác đồng tình gật đầu.

Cô gái uất ức. hướng những thân ảnh kia nói lời oán trách.

– Mọi người hùa nhau trêu con. Nhận con nuôi khác rồi quên cả con

Tiếng cười vang khắp phòng. Lúc mày nhân vật được cho là hình mẫu hoàn hảo nhìn cảnh tượng vui vẻ này mà lòng gợn buồn. Từ bao nhiêu lâu rồi? Bao lâu rồi? Hắn sắp quên đi hình ảnh gia đình ấm áp là thế nào. Thứ hắn nhớ có chăng là hình ảnh bạc bẽo của lòng người. Tiếng thang dài thổn thức khiến hắn nhịn không được nghĩ “Tốt, thật tốt. Lâu rồi. Thứ cảm giác ấm áp này! Đã bao lâu rồi? Cha! Mẹ! Con lại nhớ hai người rồi!".

Sáu giờ sáng ở Thiên Long Tinh. Đa dạng chủng tộc đã bắt đầu sinh hoạt. Những giang hàng đồ ăn. Rau quả thịt thà. Được bày bán ở các sạp quanh chợ. Những mặt hàng vào sáng hầu hết đều rất tươi.

Bố nuôi Vân Uyên đã ra đồng làm nông. Còn mẹ nuôi hắn thì đi ra chợ bán đi số trai cây từ sớm chuẩn bị. Những rổ hoa quả bảo bọc bởi năng lượng sinh mệnh được bà đeo lên vai rồi sách đi.

Ba tỷ đệ Vân Uyên, sau khi ăn xong đã tạm biệt bố, mẹ rồi lên đường đến học viện.

Học viện tỷ đệ Lạc Thiên học là học viện cho học sinh nghèo. Học sinh học không tốn tiền học. Do đó các lão sư dạy tại đây nếu không phải mới vào nghề thì cũng là giáo viên bị sa thải khỏi các học viện tầm trung hay thậm chí là một số lão quái chị thuyên chuyển công tác không biết bao lần mà không một trường nào dám nhận. Tuy nói là vậy nhưng với những đứa trẻ nghèo khó khổ cực. Thì được học đã là tốt lắm rồi. Quang tâm gì điều kiện môi trường.

Đi trên phố lớn vào ban sáng. Vân Uyên nhiều lần bắt chuyện để hiểu hơn về vị tỷ tỷ này của mình nhưng đáp lại là sự lạnh nhạc. “Giận rồi! Cô gái nào cũng phải làm ra bộ dáng giận dỗi như vậy làm phiền lòng người khác mới chịu sao?”

Không lâu sau. Tỷ đệ Vân Uyên đã đến trước một học viện được cấu thành từ ba căn nhà hướng mặt nhau tạo hình chữ u. Học viện này chỉ có hai giang lớp học. Mỗi gian dạy học chứa chưa đến mười học sinh. Vân Uyên nhìn qua rủa thầm. " Học viện? Học viện cái gì chứa chưa đến hai giang lớp học. Tiêu chí đánh giá thành học viện ở đây thấp quá."

Tiến về phía một căn nhà bên phía trái. Vừa đi Lạc Thiên vừa nói.

– Ta đưa ngươi đi đăng ký. Học viện này không lớn đâu. Chỉ có ba giáo viên thôi. Tất cả là con người. Có hai lớp. Lớp A của học viên từ 10 đến 12 tuổi. Ngươi và ta học lớp này. Tiểu Kiệt học ở lớp B của học viên dưới 10 tuổi.

Hắn nghe xong. Cảm thấy nhân sinh thật phi diệu. Quy mô này mà đặc ở thế giới của hắn thì chỉ tính là lớp trung tâm cỡ nhỏ. Trên Tinh Cầu Long Mã trước khi được Long thần chủ vị. Là một nơi tôn thờ thực lực. Tu vi lúc đấy chính là mức than xếp hạng địa vị xã hội. Thực lực mạnh mới được gọi cao tần.

Nhưng mà tất cả đã thay đổi. Ngày Thiên Long Song Tử Tinh đón nhận một lần cải cách mới. Thâm Hòng Chi Vực xâm chiếm. Toàn thể Tinh Cầu đứng lên cùng hợp tác Liên bạn Đấu La chống lại. Nhưng thế quân mạnh mẽ Thâm Hòng Chi Vực đã khiến toàn thể rơi vào tuyệt vọng. Thời khắc ấy Long thần Đường Hiên Vũ bây giờ là nhất tọa Long kỵ sĩ. Xuất hiện nhất kích đánh giết Thâm Hồng thần vương đem lại hòa bình cho Long Mã Song tinh. Sau khi tại vị độc tôn. Một lược cách tân. Đến đây đã vạn năm. Hàn loạt thay đổi. Tuy vậy sự lạc hậu vẫn còn. Nơi đây phân chia học viện theo 3 cấp.

Thượng vị học viện, học viện Cấp 1: Tôn

Trung vị học viện, học viện Cấp 2: Tông

Hạ vị học viện, học viện Cấp 3: Hoàng

Cấp hiện tại của học viện này là cấp 3 Hoàng cấp thấp nhất.

Đến trước cánh cửa gỗ. Lạc Thiên đưa bàn tay nhỏ trắng trẻo của mình lên. Ba tiếng gõ cóc cóc vang lên. Hồi lâu, cánh cửa hé mở. Một thân ảnh trung niên với mái tóc dài bước ra. Hắn hướng ánh nhìn về phía hai tiểu hài.

Lạ thiên lúc này chắp tay lại khom người. cung kính gọi một tiếng.

– Lão sư! Đệ tử Lạc Thiên. Dẫn đệ đệ đến đăng ký.

Trung niên nhân im lặng lúc lâu. Nhíu mày nhìn Vân Uyên, Xong quang người cất giọng.

– Tiểu hài tử. Ngươi về đi, ta không nhận ngươi.

Lạc Thiên kinh ngạc. Hướng vị trung niên nhân hỏi.

– Lão sư. Tại sao ạ ?

Vân Uyên không nói gì. Khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ. Ngay thời khắc trung niên nhân nhìn hắn. Thì một cổ khí tức lạnh như băng thuận theo đó mà đè nặng trên người hắn. Tuy so với uy áp Đại La tạo cho hắn không là gì nhưng cũng phải khiến hắn toát ra một ít mồ hôi. Gượng cười hắn hướng Lạc Thiên nói.

– Tỷ Tỷ. Lão sư đã không muốn nhận ta thì thôi vậy. Trách thì tại ta không có thiên phú.

Vẻ mặt chấp nhận. Hắn không lời oán trách quay người định rời đi thì âm thanh của vị trung niên nhân kia lại cất lên.

– Ta không nhận người. Không phải vì ngươi không có thiên phú. Mà do thiên phú ngươi quá nghịch thiên. Ta dạy không nổi.

Nghe đến đây Vân Uyên hướng ánh mắt về phía trung niên nhân hỏi.

– Thiên phú của ta sao lại nghịch thiên? Mong lão sư giải thích giúp ta làm rõ.

Trung niên nhân trầm ngâm.

– Ở tuổi Lạc nhi cao lắm cũng chỉ là 35 cấp hồn tông Tam hoàng. Nhưng ngươi lại khác. Mới 10 tuổi 49 cấp hồn tông chỉ cần hồn hoàng là 51 cấp hồn vương. Tốc độ tu luyện quá nhanh. Trên cơ thể ngươi. Ta thấy được sự xung đột của ba loại nguyên tố cực hạn. Và hai nguyên tố tiếp cận cực hạn. Nếu ta đoán không sai. Cực hạn chi hỏa, cực hạn chi phong, Cực hạn không gian. Tiếp cận cực hạn thì là hắc ám và Thổ nguyên tố. Ta thấy lạ là với chường đó nguyên tố cực hạn lộn xộn không theo quy tắc như thế. Cơ thể ngươi sớm nên nổ tung. Nhưng khi dò sét lại thì ta đã rõ. Trên cơ thể ngươi có cả dấu vết phục dụng dược thảo. Nhưng trong số các dược thảo ta biết thì không cái nào vừa giúp thăng phúc cơ thể lại điều hòa nguyên tố còn tăng tinh thần lực. Nhưng ta lại nhớ ra. Có một cách khiến cho cả ba tác dụng đó kết hợp, lại bổ trợ cho nhau. Luyện dược.

Càn nghe Vân Uyên càn sợ. Hắn khó tin cố giữa bình nhìn vị lão sư trước mắt. Mà trước cái nhìn của hắn. Người kia còn tựa hồ không thấy cứ luyên thuyên.

– Ta dám chắc đan dược ngươi ăn có cả ba tác dụng này. Nhưng tiếc là ta lại không nghĩ ra sao tốc độ tu luyện của ngươi lại nhanh đến như vậy. Theo lý nên tắc nghẽn rồi chứ nhỉ? Mà ta chưa kể đến…Có luyện dược sĩ luyện đan, truyền thừa ngũ đại cực hạn, bốn đại hồn cốt… Người như vậy còn cần đến chỗ rách nát này bái sư học nghệ. Không phải nhằm đến người khác thì cũng là trốn đi cường địch truy sát. Phiền phức như vậy. Ma nào ngu nhảy vào.

Vân Uyên càng nghe, càng hoản. Hắn chính xác đã hoản thật rồi. Tuy vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng hắn đang rất loạn. Quả thật Đại La từng đem dược thảo về chỉ hắn cách luyện dược. Đan dược hắn ăn là do Đại La luyện ra. Lần đó dẫn động lôi kiếp oanh thiên. Vất vả rất lâu mới có được một viên cho hắn. Sau khi hắn dùng. Cơ thể hắn đã đau đớn liên tiếp cả tháng trời. Sau khi đau đớn qua đi. Điều kì lạ là mức độ điều khiển nguyên tố của hắn cao đến kinh ngạc. Không còn cảm giác muốn bạo thể của xung đột nguyên tố cực hạn nữa.