Không gian chìm trong sự im lặng. Trên mảnh đất đầy cát, một thiếu nữ tóc đỏ với trang phục nhăn nheo đang lộ ra khuôn mặt đầy ủy khuất. Nàng hướng ánh mắt căm hờn về phía của vị thiếu niên tóc bạc đứng bên cạnh có khuôn mặt mỹ mạo tuyệt sắc lộ ra tia quỷ mị. Cánh tay nhỏ trắng mịn của hắn nhất lên hướng vị thiếu nữ kia đưa ra. Thanh âm hắn trong trẻo đường hoàng nói.
– Tỷ tỷ! Ta sai rồi. Để ta đỡ tỷ.
Thiếu nữ hậm hừ nhìn hắn đến trợn tròn đôi đôi mắt, gân xanh hiện lên đầy mặt nàng, khóe mắt lộ ra vài tia ẩm ước. Thanh âm nàng trong trẻo đầy oán hận gào thét.
– Ngươi cút cho lão nương.
Thở dài một hơi. Thiếu niên hướng vị lão sư Chu Liên đang quái dị bộ mặt nhìn tỷ đệ họ định nói gì thì bị một tầng khí lưu ập đến, dẫn đến nuốt ngược lời nói. Chu Liên thấy vậy. Tự hồ định nói gì đó thì bị ngắt lời bởi thanh âm lạnh băng từ trên hư không.
– Cho các học viên về nhà đi.
Nàng ngước nhìn về thanh âm, chấp quyền đầy cung kính hướng người phát ra lời nói.
– Cung nghênh Nam viện trưởng.
Trên hư không lúc này là một trung niên đang đạp không mà đứng. Thân hình hắn cố định nơi đó, tà áo phủ phục phiêu bỏng tự do trên khoảng không. Một thân bạch y trung niên đứng thẳng người hai tay chắp ra sau lưng, trên đầu hiển hiện một cặp sừng đen, hai bên tai dài vểnh lên trên. Quanh thân hắn tùy thời tảng mác ra một cổ khí sắc lạnh băng cùng nóng bức giao hòa. Vị viện trưởng học viện này đầy trầm ngâm, nhíu mày nhìn về phương xa bằng cặp mắt vàng ánh lên kim sắc, đôi đồng tử theo đó co lại như thể bản năng loài thú săn.
Lúc lâu, hắn khẽ cất tiếng. Thanh âm đầy ngưng trọng.
– Liên, nói với tiểu Xuyên cho học sinh nghỉ hôm nay. Tiểu Thiên hôm nay ta cho ngươi nghỉ đi làm thêm đi. Ta đi gặp người quen củ.
Nói xong thân ảnh trung niên lập lòe biến mất trong không chung. Chu Liên chợt hiểu gì đó, vội cho các học viên giải tán về. Trước khi đi, nàng còn dặn dò các học viên, đặc biệt là Lạc Thiên.
– Không được đi một mình. Thấy ai có khuôn mặt tái nhợt bắt chuyện thì mau chóng chạy đến nơi có đông thủ vệ hay dân cư.
Sau khi xong nàng nhanh chóng phóng người về học viện.
Nội tâm Vân Uyên lúc này cảm xúc như muốn bùng phát “ Cái gì tình huống? Lão tử mới vào học chưa bao lâu liền cho nghỉ. Xem ta là ôn thần à?” Tuy tức là thế nhưng mặt Vân Uyên vẫn bình chân như không.
Lạc Thiên lúc này đứng dậy, ánh mắt nàng không thiện chí nhìn Vân Uyên hồi lâu. nàng hậm hực trong lòng. Quay người hướng tòa thành mà đi “Kệ xác ngươi ta về.”
Ánh nắng chói chang soi rọi khắp ngõ ngách của chốn phố thị phồn hoa. Trên đường, thân ảnh tấp nập các chủng tộc khác nhau. Dòng người xen kẽ mà đi. Nếu so ra thì lại giống quang cảnh ngày sớm ở những thập niên tám mươi tại Địa Cầu.
Trên phần lề đường màu trắng ẩn hiện những lớp ố vàng của tháng năm. Hình bóng hai thiếu niên đang dão bước.
Đi phía trước là một thiếu nữ có mái tóc đỏ, nàng mang theo tư thái hậm hực bước đi. Có thể nhìn nàng mà đoán trong sáu năm nữa chắc rằng sẽ là một đại mỹ nữ với đôi mắt long lanh, làn da trắng nõn, bờ môi hồng nhuận tô lên vẻ thiếu nữ sắc xuân, hai hàng lông mi nheo lại đâu vào nhau. Lộ rõ sự bực tức.
Theo sau là một thiếu niên có mái tóc màu bạc. Làn da hắn trắng mịn không khác hài nữ là bao. Đôi đầy mắt sáng ngời che giấu tia ý thức tang thương ảm đạm., thân hình hắn thon gọn. Trên mặt tỏ ra vẻ bình tỉnh, ánh mắt lúc nào cũng nhìn vị thiếu nữ trước mắt.
Đi qua một cánh cổng lớn.
Trên cổng có khắc bốn chữ “Long Vi An Phố”
Hai người đi vào. Bên trong náo nhiệt không phải thiếu. Dọc dãy đường lần lượt các dan hàng được bày ra trông rất bắt mắt.
Hồi lâu, khi gần đến trung tâm con đường thì Lạc Thiên thoáng dừng lại vài khắc. Ánh mắt nàng khẽ nhìn chiếc trâm ngọc màu bích lục được bày bán trên một kệ hàng gần đấy một lúc. Xong nàng lại bước tiếp như không có gì .
Vân Uyên theo sau nàng vô tình bắt gặp. Hắn nhìn rõ sự khác vọng trong ánh mắt nàng. Tạm dừng lại ghé vào, ôn tồn hỏi chủ tiệm giá chiếc trâm ngọc kia. Cái giá được đưa ra khiến hắn đớ người nói.
– 1000 đồng bạch kim.
Quắt cái miệng nhỏ, hắn nhìn lại chiết túi với vài đồng bạc lẻ, thở dài, lắc đầu quay đi. Đôi chân nhỏ thánh thót đuổi theo Lạc Thiên.
Cách tòa thành thị trăm nghìn mét về phía Tây là một chốn núi non. Nơi đây tuyết trắng phủ đầy trên những ngọn núi to lớn hùng vĩ. Không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi rít qua. Chốc lát tiêu tan. Không gian bạo động, linh khí nhộn nhịp phân tán.
Chỉ chớp mắt tại nơi đây đã có nhiều hơn sáu đạo thân ảnh.
Trên không, một thân bạch y tóc xanh xõa dài ngang vai nam nhân dần hiện, không gian hồn lực phát tán tựa như sóng biển cuộn trào, trên thân bạch y nhân từng vòng quang mang bao quanh, hiển hiện dần chín đạo quang sắc, đi từ thân ra sáu đạo hắc sắc vòng tròn lập lòe, sau đó là ba đạo hồng sắc huyết quang mang theo áp lực đại phóng. Hướng ánh mắt về phía đối diện. Hắn nhìn thẳng vào năm thân ảnh hắc y trùm mủ quát.
– Uân Lâm. Tên súc sinh. Ngươi còn dám đến trước mặt ta.
Từ năm đạo hắc y. Một tiếng cười lớn vang vọng khắp nơi. Thống khoái một hồi. Một kẻ trong số năm người đứng ra. Hắn lột ra mũ trùm để lộ khuôn mặt xanh trắng không còn chút máu. Nhoẻn cái môi thâm tím giọng ôn tồn hướng bạch y nhân nói.
– Lão sư, người không nhớ đồ nhi sao a? Ta vậy mà nhớ người lắm nha. Cả đám sư huynh sư muội nữa.
Mặt bạch y nhân nổi đầy gân xanh, ánh mắt hung ác nhìn kẻ trước mặt. Răng hắn nghiến chặt. Nắm đấm siết lại rỉ máu. Bỏ đi tông giọng lạnh lẽo thường ngày mà quát một tiếng đầy nộ khí.
– Tên súc sinh. Năm đó chính ngươi làm gì sư huynh đệ đồng môn chính ngươi không hiểu rõ. Uống cho ta năm đó nhặt ngươi về. Tiếng sư phụ này ngươi đã không bao giờ còn tư cách để gọi. Hôm nay nếu ngươi đã tự mò tới. Chính ta đòi lại cái công đạo cho học trò ta. Mạng ngươi để lại đây đi.
Nói xong hồn lực trên thân bạch y nhân bộc phát đầy cuồng khí. Ánh mắt kim sắc lập lòe, hai mang tai hắn dài ra vểnh lên. Trên trán mọc thêm một cặp sừng xám đầy cứng cáp. Khóe miệng nhất nhẹ lộ ta từng cái răng nanh nhọn hoắt. Hai tay cứng lại mọc ra những móng vuốt sắc bén. Thân ảnh hắn to dần, quanh thân hỏa nguyên tố bạo động quét sạch tuyết trên đỉnh ngọn núi.
Bộ mặt cười cười Uân Lâm hướng vị bạch y đang tràn đầy lửa hận. Khuôn mặt đầy trêu ngươi đầy mỉa mai. Hắn nữa đùa nữa thật nói.
– Bạch Nam sư phụ, ta là học trò của người. Người chả phải năm xưa bảo xem ta như con ruột sao? Hổ dữ không ăn thịt con vậy mà người nở.
Chưa dứt câu thì một đạo mưa băng hướng hắn cùng bốn hắc y nhân mà bắng đến.
“ Đệ nhị hồn kỷ: băng tinh lưu tinh vũ”. Cả năm tên tảng ra. Dùng tốc độ bức tốc thoát li. Uân Lâm giảo hoạt. Khéo léo tránh né từng hồi băng chủy hướng hắn mang theo hàn ý mà qua. Sau hồi công kích mở đầu này qua. Hắn vô sự nhìn Bạch Nam đầy mỉa mai. Cái nhìn mang theo ý vị khiêu khích.
Trái với bộ dáng đắc ý của Uân Lâm. Đám người theo cùng hắn lại cơ hồ có bộ dáng không đc tốt..Không may mắn như hắn. Trong lúc né tránh mưa băng. Một tên trong số bốn người hắc y đã vô tình dính phải một đạo chủy thủ ở ngay giữa lòng ngực. Vết thương chí mạng khiến kẻ này định rằng không sống thêm được bao lâu. Đấu khải hắn tuy nói rằng phòng thủ thua kém so cùng một số đồng đội. Nhưng trên mặt bằng chung thì lại được đánh giá là tốt. Ấy vậy mà chỉ một đạo chủy thủ đã có thể đâm xuyên thủng một lỗ lớn to tướng. Trên thân bộ giáp ngực của đấu khải. Bốc lên một nguồn nhiệt nóng tràn ra, thiêu đốt bộ hắc y hắn đang mặt. .
Bạch y nhân chính là vị lão sư của Lạc Thiên võ hồn của hắn là song lưu hàng viêm lang. Song hệ chưởng khống băng hỏa nguyên tố lực. Băng hỏa đồng nguyên bẩm sinh. Hồn lực 96 cấp siêu cấp đấu la. Phong hào ngân lang.
Còn kẻ. vừa đến có tên Uân Lâm, là học trò cũ của Bạch Nam. Võ hồn cửu vĩ yêu hồ.
Sau khi qua đi đợt công kích vừa rồi. Trên thân ba người hắc y nhân lần lượt sáng lên những vòng quang mang của hồn hoàng.
Trên thân mỗi người cố định chín cái. Hầu hết đều là hắc sắc, hiếm có vòng tử sắc.
Uân Lâm cũng không kém. Hồn hoàn hắn đồng loạt xuất ra. Chính đạo quang mang sáng chói hiển hiện. Lần lượt từ thân một vòng tử sắc, bảy hắc sắc và một hồng sắc hồn hoàng với hai vần văn hoa đại diện hai mươi vạn năm.
Trên thân một tên hắc y vòng hắc sắc phát động nháy mắt. Thân ảnh hắn lập lòe, năm đạo hắc y đã đứng bap quang thân Bạch Nam. Lần lượt hồn kỹ vạn năm phát động tựa thủy triều đến Bạch Nam.
Một đầu sự xà lớn hiện ra. Mang theo thủy nguyên tố dân cao thủy triều ập đến. Không gian lực vặn vẹo khóa lại thời gian. Từ hư không nơi đấy xuất hiện một đầu ô quy to lớn đen huyền. Mang theo không gian cùng thời gian lực đánh ra. Theo cùng lúc là một đầu kim ô to lớn. Mang theo vô tận chi hỏa đánh qua.
Ánh mắt Bạch Nam ảm đạm. Phất nhẹ cánh tay một hắc sắc hồn hoàn phát động.
“ Đệ tam hồn kỹ: Viêm lan nộ chấn” một Cự lang hai màu trắng đỏ hiện ra mờ ảo. Chỉ một cái liếc mắt tạo lên một cột lửa bán kính trăm mét từ thân Bạch Nam. Hồn kỹ quét qua khiến mọi kỹ năng trước đó như chưa hề tồn tại tiêu thất.
Chưa đám người đánh ra thêm đợt công kích. Bạch Nam mở to đôi mắt, vòng sáng hắc sắc lóe lên.
“Đệ nhất hồn kỹ: Hóng” từ miệng Bạch Nam gầm một tiếng. Tạo nên một luồng sóng âm công kích. Đình chỉ ba hắc y nhân trong tức khắc. Tiếp đó phát động thêm “Đệ bát hồn kỹ kỹ năng thứ nhất: Viêm trảo” Cự trảo to lớn từ tay phóng ra đẩy luồi ba tên hắc y nhân về sau.
Thế vây công bị phá chỉ trong ba chiêu khiến những tên hắc y nhân kia mặt không hề dễ coi. Quần áo chúng tàn tạ chỉ còn le qua vài mảnh.
Dẫu sao ở cấp bậc phong hào đấu la cứ một cấp đã là khác biệt một trời. Phong hào đấu la dưới 95 cấp. Căn bản chỉ là những kẻ vừa tập làm cường giả.
Bốn đạo hắc y nhân cảm thấy không ổn. Họ chỉ đơn thuần là kẻ được nhờ vả đến ra một ít sức. Nhưng nếu thấy kèo không thơm thì cũng nên biết mà rời đi. Một tên trong số ra ám hiệu tháo chạy với đồng đội. Hai người kia hiểu gật đầu rất nhẹ. Khi cả ba định bứt tốc rời khỏi mảnh chiến trường thì trên ngực mỗi người bị đâm ra một lỗ tròn lớn.
Thân thể họ khô dần. Khí sức cùng sinh mệnh lực dần tiêu tan. Sinh mệnh khô kiệt dần đến giọt cuối cùng thì cơ thể đã hóa tro phiêu dạt trên mảnh trời.
Lúc này. Từ trong góc khuất Uân Lâm phóng ra. Trên miệng không giấu nổi nụ cười, cất lời.
– Lão sư, người nhìn đi. Đệ tử người sắp rồi bằng người rồi. Nhìn đi, lão cốt đầu nhìn cho rõ đi.
Trong không khí lúc này, cổ khí tức tà ác hiền hiện. Đồn dập vập vồ từng đợt. Không gian tựa như rít gào. Bỗng nhiên tiếng cười lớn điên dại đầy ma mị vang vọng.
Bùng phát khí tức quét qua xé tầng mây xanh thành hai mảnh.
Tiếng cười chợt tắt Uân Lâm hướng ánh mắt thèm khác đến Bạch Nam. Miệng lấp bấp không ổn định nói.
– Lão sư, sư. Người thấy không ? Ta. Ta. Ta. Học trò đầu tiên của người đạt Siêu cấp phong hào. Người mau khen ta đi, hahahahahahahahaha,... Lão sư,... ta tự hỏi nếu thôn phệ ngươi thì mình sẽ là cấp bậc gì không? Háo hức nha.
Nói xong hắc sắc quang mang lập lòe “Đệ thất hồn kỹ: Võ hồn chân thân” thân ảnh một con cáo với bộ lông xám đen. Sau lưng chín chiếc đuôi với đủ loại màu sắc mơ hồ hư ảo trên không lộ ra, giây lác thân ảnh thành thật chất.
Đối diện Bạch Nam khẻ động, hồng quang lóe sáng “Đệ thất hồn kỹ: Võ hồn chân thân” Thân bạch sắc cự lang hiển hiện. Cự lang có đôi mắt lục hồng đầy thần bí, trên đỉnh đầu mọc một cặp sừng hướng ra sau tạo độ cong hình vòng cung.
Liên tục cả hai cùng lúc tung ra kỹ năng áp chế nhau.
Uân Lâm” Đệ nhất hồn kỹ:Thiên hồ liệt quang ba”
Bạch Nam”Đệ nhị hồn kỹ: Băng tinh lưu tinh vũ”
Từ miệng thiên hồ một đạo hắc quang bắn ra va chạm cùng với loạt mưa băng tạo nên cụ nổ lớn chấn động mãnh núi non.
Nháy mắt cả hai thân ảnh vô định biến mất. Thay vào đó là không giang xé gió. Trên cao hai con thú hoang dại lơ lửng, cắn xé lẫn nhau. Chúng không nhân nhượng gì. Từng vuột từng cắn. Điều chất chứa đầy sát khí.
Sau lúc chúng tách ra.
Thiên hồ đung đưa chín cái đuôi, ánh mắt phát ra quang sắc ánh kim.
“Đệ nhị hồn kỹ: Mộng” đạo kim quang bắn nhanh về phía bạch lang.
Bạch lang khẻ động.
“Đệ lục hồn kỹ: Băng hỏa hộ thể”
“Đệ tứ hồn kỹ: Hỗn nguyên băng hỏa đao”
Vần băng hỏa lực trong không gian tề tụ bao quanh thân Bạch lang. Quay người một vòng chém ra mười đạo băng đao cùng hỏa đao.
Nhưng điều khiến Bạch Nam kinh ngạc, đạo quang mang kia không bị ảnh hưởng. Nó vô hình vô chất xuyên qua đợt công kích cùng phòng ngự của rồi trực tiếp đâm thẳng vào giữa mi tâm của hắn.
Công kích tới gần thiên hồ khéo léo thân ảnh lánh qua vô cùng điềm nhiên, lập tức phát động.
“Đệ tứ hồn kỹ: Yêu hồ phân tung” từ bản thể tám đạo thân ảnh phóng ra. Mỗi thân ảnh mang một màu tương ứng với một trong chín cái đuôi chủ thể. Tám đạo hắc sắc yêu hồ quay quanh thân ảnh góc với cái đuôi có màu cam lờn lợt. Chúng tách ra vay quanh đầu bạch lang đang đờ đẫn.
Trong tâm chí Bạch Nam.
Thân ảnh hắn đang đứng trong một đạo hắc động. Trước mắt là hình ảnh các đệ tử trước kia của hắn có cả phản đồ Uân Lâm, từng thân ảnh nhỏ bé vui cười khiến hắn đầy hoài niệm. Đột nhiên tất cả thay đổi. Trước mắt xác chết la liệt, máu chảy thành dòng. Một đứa nhóc trên thân bê bết máu lết thân đến trước hắn. Cánh tay nhỏ đưa tới ống quần, yếu ớt gọi hắn.
– Lão sư!
Đột nhiên một thanh kiếm đâm xuống xuyên qua cái đầu nhỏ của đứa bé. Đôi mắt kinh hoàng dần ảm đạm rồi trở nên vô hồn. Ánh mắt hắn không tình nguyện hướng lên nhìn.
Thân ảnh Uân Lâm lúc nhỏ toàn thân đầy máu đang nở ra nụ cười điên dại. Nó hướng ánh mắt về Bạch Nam, Uân Lâm lúc nhỏ khẽ dang hai tay về phía hắn. Cất giọng nói nhỏ.
–Lão sư. Khen ta đi. Ta thắng rồi. Người khen ta đi. Đồ nhi thắng rồi.
Vừa nói Uân Lâm lúc nhỏ tiếng gần lại phía hắn. hai tay dang ra tựa muốn ôm hắn vào lòng.
Tâm thần bấn loạn. Bạch Nam hoảng sợ lùi lại. Hắn thở từng hơi dóc.
Đột ngột phong cảnh thay đổi. Trước mặt hắn là giang phòng học viện củ nơi trước kia hắn từng dạy. Bỗng hai thân ảnh xuất hiện trước mắt khiến hắn thất thố một tràng.
Kia không ai khác chính là Uân Lâm. Nhưng bên cạnh hắn là một thân tiểu nữ hài với mái tóc đỏ dài. Hắn bất giác gọi.
– Lạc Thiên!