Lời vị lão sư vừa dứt, Vân Uyên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi liền hướng ông trả lời.
– Thưa lão sư, học trò muốn chuyển thành điểm tích lũy ạ.
Một tràng người ngạc nhiên nhàn hắn đầy quái dị, cả đám người muốn nhập học muốn đỏ mắt nhưng không được, Vậy mà tiểu tử này thản nhiên từ chối đồi đợi năm sau tham gia lại, đây rỏ là quá tự kiêu rồi.
Bên cạnh đám học viên kia, còn có Lạc Thiên đang trợn tròn đôi đồng tử nhìn hắn đầy hoài nghi.
Xen lẫn đâu đó trong hàng người, Thiên Tông Uy vẫn là một bộ mặt bình tỉnh như thể biết trước, nguyên do là vi cuộc trò chuyện trước đó của Vân Uyên cùng hắn. Sau khi từ chỗ Tình Tự chi thần quay về, Vân Uyên cùng hắn đã đi đến khu phòng ăn, vừa uống trà vừa nói chuyện.
“ – Lão Uy này, ta có thể sẽ không cùng ngươi và tỷ tỷ đi tiếp được nữa, nên về sau, thay ta can ngăn tỷ tỷ ta được không?
Ngữ khí cao lên Thiên Tông Uy liền là hướng Vân Uyên hỏi.
– Ngươi vì cái gì không thể cùng chúng ta đi tiếp?
Nhấp nhẹ chén trà Vân Uyên thổi nhẹ làn khói mờ mờ xương ấm rồi từ tốn nói.
– Cũng không có gì. Ta hiện đã tham gia Truyền Linh Tháp. Theo quy định của học viện người từ Truyền Linh Tháp muốn tham gia buộc phải đủ mười hai tuổi, nếu tham gia trước đó, thì cũng coi như tích điểm cộng dồn thôi. Ta năm nay tính luôn hai tháng nữa thì mới vừa tròn mười một tuổi, ngươi xem, ta đây đủ điều kiện không?
Tròn mắt nhìn Vân Uyên, Thiên Tông Uy không thôi cảm thán.
– Người hơn người làm người tức chết.
Cười cười, Vân Uyên hất nhẹ ly trà ấm về trước, vẻ mặt trêu ngươi nói.
– Ngươi tức thì làm gì nào? Chết ta xem đi, nhớ phải ọc máu trào đờm, ói ra gan tim nha.
Cả giận Thiên Tông Uy liền đứng dậy chỉ tay rồi nói.
– Ngươi lúc nào cũng vậy, luôn làm ra cái vẻ gợi đòn đó, tự tách mình khỏi xã hội ngươi thấy thoải mái lắm chứ gì.
Lắc lắc ly trà, Vân Uyên vẫn bình thản rồi nói.
– Ta tách khỏi xã hội làm gì, vốn từ đầu ta đã không phải một phần của nó rồi, việt gì ta lại quan tâm thứ ta không thuộc về.
Thoáng dừng Vân Uyên nhấp một ngụm trà ròi nói.
– Ngươi về sau giúp ta trông chừng Lạc Thiên, nàng nói thế nào cũng nóng nãy, nếu không có người can ngăn thì làm ra mấy chuyện hại thân, ta năm sau thi lại, huynh đệ ngươi đợi ta một năm là được.
Thở dài, Thiên Tông Uy hướng Vân Uyên rồi nói.
– Khà khà, Lão Uyên ngươi dặn dò nhiều vậy đều là nói đến tỷ tỷ, hai người các ngươi không phải…
Nói chưa hết câu Vân Uyên liền đưa đến hắn câu trả lời bằng hành động gật đầu cùng câu nói.
– Ta cùng nàng không cùng huyết thống.”
Kết thúc đoạn hồi tưởng, Thiên Tông Uy thầm than trong lòng “ Lão Uyên à, xem bộ ngươi đoán đúng rồi, tự cầu phúc đi, giải thích thế nào ta không giúp được đâu”.
Bên kia, lúc Vân Uyên đang định rời đi thì liền là cảm thụ một cổ đau buốt từ lưng lên, hắn không cần nhìn cũng biết là ai làm liền là nhỏ giọng.
– Tỷ tỷ ta đau, ngươi ra ngoài để ta giải thích.
Nghe đến đấy, Lạc Thiên liền buông tay, đứng dậy theo Vân Uyên ra một góc khuất, mặt đối mặt Lạc Thiên hờn dỗi nói.
– Nói đi.
Một dạng nịnh nọt, Vân Uyên chạy ra sau bóp bóp bả vai của Lạc Thiên, vừa bóp vừa nói.
– Tỷ tỷ, ta thật có nỗi khổ, ta đây là muốn cho cha mẹ chúng ta thêm một lần lên trước liên ban cùng ta nhận lấy phần vinh quang thêm lần nữa thôi. Năm nay có tỷ rồi, năm sau có ta, về sau như vậy còn kích thích tiểu Kiệt Kiệt nỗ lực để như chúng ta. Còn có ta cá việt khó nói thành lời.
Vẫn dạng hờn dỗi Lạc Thiên tựa không muốn nghe tiểu tử phân minh.
Thờ dài, Vân Uyên bất đắc dĩ nói.
– Vậy tỷ à, sau này muốn tìm ta cứ tới Truyền Linh tháp, buổi sáng cùng trưa thì ta có thể đi làm vài việc buôn bán gì đó. Kỳ thật ta không muốn giấu tỷ tỷ, nhưng đây thuộc về bí mật của riêng đệ, nếu về sau có cơ hội đệ sẽ nói, nói hết với tỷ, không để lại bất cứ cái gì,...
Đang trong cơn bối rối giãi bày, Vân Uyên không để ý có một bàn tay nhỏ thon dài đang dần đưa lên hướng lổ tai hắn mà tới.
Lúc bàn tay ấy nắm được cái tay nhọn của hắn liền để hắn cẩm thụ được cái cảm giác kỳ dị kích thích não bộ.
Lạc Thiên sau khi mân mê xoa nắng một lúc liền là dừng lại, rồi quay đi.
– Tỷ tỷ không chấp ngươi làm gì.
Thoáng dùng nàng bối thê một câu.
– Ổn định nơi ở rồi nói với ta, nhớ đừng ở đâu đó khó coi quá đấy nhé.
Cười khổ, hắn quay người đi ra khỏi học viện, cách hắn bước đi nhẹ nhàng, nhưng tùy thời phảng phất vài tia không nở ý niệm.
Ra khỏi cổng học viện, chờ đợi hắn chiếc xe chở tân sinh bàn nãy.
Chậm rãi bước đến trước của xe, nhẹ cuối người nói.
– Sư gia, người cho con lên xe nha.
Cười cười người lái xe cất lời.
– Cái gì sư gia, già chết đi được.
Bước lên xe Vân Uyên vừa đi vừa nói.
– Vậy sao được ạ. Người là phụ thân của lão sư, con gọi người vậy mới phải phép.
Người lái xe nghe xong liền khẽ cười, rồi đáp.
– Vậy con gọi ta gia gia đi, dẫu sao cũng không phải người ngoài. Con cũng là từ bỏ việt cùng người thương học tập mà đợi tới năm sau học cùng hai đứa Lam Thu với Hiên Đống còn gì.
Tìm một cổ ngồi, Vân Uyên hướng vị lái xe đáp lại.
– Gia gia, con thật không nói vậy nha. Tỷ tỷ là tỷ tỷ con, con sao dám có tâm tư khác. Còn có, Thu Thu với Đống Đống là con tự nguyện muốn làm thuộc hạ của họ. Dẫu cho về sao ai làm long thần kế vị lão sư, con cũng sẽ vì cả hai mà tận lực, chả phải dưới lão sư còn có mười tám đại long vương đấy ạ. Nếu về sau một trong hai kế thừa lão sư, vậy người đầu tiên trong số các long vương đời đấy sẽ là con.
Chìm trong im lặng lác lâu, hồi sau, tiếng cười vang cất lên, người lái xe vừa cười vừa nói.
– Nếu Hiên Vũ nghe được, chắc chắn nó sẽ vui lắm. Hài tử ngoan ngươi bây giờ cũng không khác gì người nhà chúng ta, nên về sau, muốn gì cứ nói, dù cho về sau muốn cầu hôn với cái tỷ tỷ kia của ngươi thì ta sẽ cùng bà bà ngươi sẽ là người đầu đi cùng ngươi đem sính lễ qua nhà gái rước dâu về.
Cố giữ bình tỉnh, Vân Uyên liền là lắp bắp nói.
– Gia gia được rồi,con con con,... đưa con đi đến truyền linh tháp đi ạ.
Tiếng cười lại vang lên, lát sau, lại thu liễm, người lái xe lãnh đạm lại rồi nói.
– Tiểu Uyên, bây giờ con mới đến Đấu La tinh,chưa rõ tình hình nơi đây, ta đến đây cốt là cũng muốn nói cho con nghe về cái này.
Ánh mắt Vân Uyên lạnh dần, hắn làm gì không hiểu điều mà Đường Vũ Lân định nói. Một đám người đến đây âm mưu thôn tính Đấu La tinh, do một tổ chức có khoa học bật cao bài đầu dẫn dắt, mà Vân Uyên hắn không tham gia tổ chức vẫn đến được Đấu La thế giới, dám lắm là do cái sự việt rò sĩ sống dị tượng không gian gây ra, mà đã là một thứ đồ có cấp bật đủ để bẻ cong không thời gian thì làm gì có việt chỉ đem theo một hai người, nếu hắn không đoán sai, thì có không ít người ngoài hắn đã được đưa đến đây, họ phân bố khắp nơi trên Đấu La Đại Lục, tuy nói con người là một chủng loài tham lam, nhưng bên cạnh đó không ít cũng muốn bình an trốn tránh nguy hiểm, mà tự nhiên một đám người dạng ấy được đưa đến một cái nơi xa lạ không quen ai, cảm giác nhớ nhà do khổ cực kiểu gì cũng có, mà theo bản năng con người, nếu gặp những người đồng loại cùng chung mong muốn thì kiểu gì cũng sẽ tụ tập thành một quần thể. Dám lắm ngoài cái tổ chức Lucifer thi còn có thêm một cai tổ chức khác của người từ địa cầu nhằm mục đích quay về nhà. Nghĩ là thể nhưng thế nào cũng phải nghe lời nói của Đường Vũ Lân rồi hắn mới dám khẳng đinh.
Và ý như hắn nghĩ, cái sự tình đúng thật là y đúc suy đoán.
– Hiện tại trên Đấu La hành tinh, đang tồn lại ba đại thế lực lớn phân chi đấu la tinh. Thế lực đầu tiên hiển nhiên là hai đại liên ban, cùng những người dân cũng như những thế lực tông môn có gốc gác đến từ bên đấu la. Thứ hai là tổ chức được tập hợp từ những người vô tình bị đưa đến Đâu La hành tinh chúng ta, mà con cũng hiểu mà phải không họ là những người giống con nhớ nhà muốn được về thế giới trước kia. Vì cái mục đích này họ mới tập hợp lại, thành lập một cái đại tổ chức, với đứng đầu là những người may mắn được đưa về những khoảng thời gian về trước. Dưới thiên phú xuất thần mà đã đạt được thành tụ cực hạn đấu la. Bất quá họ không được bên Đấu La Thần giới chúng ta phê duyệt, cũng chẳng ai nguyện truyền lại thần vị giống con.
Vẫn chăm chú, tuy có vài phần làm hắn đôi chút bất ngờ, nhưng so ra đây cũng đều nằm trong suy đoán của hắn, nói thế nào, một đám người vừa đến mấy năm, làm quái nào có thể tự làm vững gót thành lập một phương thế lực, đây đều là cái khiến hắn không dám khẳng định về suy đoán, nhưng sau khi nghe Đường Vũ Lân trình hắn rốt cuộc sáng tỏ,
– Về phương thế lực thứ ba, họ sớm đã xuất hiện từ gần vài nghìn năm về trước, bất quá làm ra ít động tỉnh, nhưng đến mấy trăm năm gần đây chúng mới dần ngửa bài lộ diện. Thần giới chúng ta tuy không được nhúng tay truyện hạ giới nhưng đây là một cái thế lực khác bên ngoài chúng ta xét thấy sự quỷ dị nên cũng đã nhiều lần huy động thần giới truy quét, nhưng rất kỳ lạ là, không thể nào tìm ra một cái dấu vết, đến hiện tại cũng là vô phương tin tức.
Vừa nghe Vân Uyên vừa xâu chuỗi cùng đó có được nhận thức chắc chắn về tình hình Đấu la tinh ở hiện đại.
Theo bánh xe lăn đều trên con đường phẳng lặng.
Hai người họ theo đó đã đến trước một tòa cao ốc đầy hiện đại với thiết kế theo hình xoắn ốc làm nổi bật thêm sự tinh tế.
Với chính sảnh tòa cao ốc là một dãy hình chiếu. với ba chữ “Truyên Linh Tháp”.