Tinh hà vô tận xa xăm lộ ra hình bống một chiến hạm to lớn, bên trong chiết hạm hiện đại, tại một căn phòng nọ.
Một thiếu niên với mái tóc bạc đang nhắm chặt đôi mắt, đắp lên thân một chiếc chăn ấm, tại trong tâm thức hắn bấy giờ đang khuấy động không yên.
Hiện lên trước mắt hắn trong tâm thức, một vòng sáng đỏ rực với năm đạo kim văn hiện lên, vòng sáng tựa hồ như một cái lăng kính phản chiếu lên những mảnh hình ảnh mờ ảo.
Bênh trong phản chiếu, một thân ảnh to lớn toàn thân phát ra quang thải bảy màu đang dang rộng đôi cánh, đối diện cùng thân ảnh là một bóng dáng nữ tử tóc tím đầy huyền bí, chợt, thân ảnh bảy màu theo một cái thống gào liền tạo ra một vụ oanh tạc to lớn, sau quang thải bảy màu dần tắc lộ dần bóng dáng một người thân thuộc với Vân Uyên, đó là Đường Hiên Vũ với toàn thân trầy trật vết thương toàn thân long lân bong tróc lộ lên những vệt máu dài, long thần giáp của ông vỡ nát thành nhiều mảnh, thần khí bản mệnh long thần thương cùng một thanh trường kích màu bạc mà trước giờ Vân Uyên chưa từng thấy đều đồng loạt gãy đôi, linh hồn ông thôi thớp dần tách khỏi thân xác, nháy mắt trong hư không, trùng trùng điệp điệp sợi xích màu đen huyền bay đến đâm xuyên qua toàn thảy thân thể ông, mái tóc màu đen dài nay đã bị xém đi đôi phần, tại ngây ngực bấy giờ lộ ra một lỗ tròn lớn.
Hình ảnh nháy mắt biến đổi, hình ảnh hiện ra bấy giờ là hai tinh cầu to lớn đầy sinh cơ, nhưng chỉ thoáng một cơn gió, toàn thể nổ tan thành những mảnh vụn, toàn thể cư dân bên trong như thể đắm chìm trong ngọn lửa bùng phát, những bàn tay liên hồi hướng trời cao vương ra mu cầu sự sống, trong tinh không máu chảy ngập tràn thoàn thể thi thể của long tộc bị xé vứt lăn lóc tứ tung, Thi thể chín đầu cự long to lớn nồng đậm nguyên tố lực liền hồi giải giáp khắp nơi, máu huyết tanh tưởi thấm đẫm hư không tinh vực.
Hình ảnh biến đổi, một đầu cự long màu đen hiện lên, toàn thân nó sáng lên vần hắc quang, rồi dần tiêu biến, thần chỉ dần vỡ nát tụ hợp hóa thành một khối xương lớn, năng lượng tứ tung trong hư không đần hợp rồi ngưng thành một cái vòng sáng màu đen huyền ánh lên từng hồi hung quang, xương cốt cùng sát thị thì theo thành những chùm năng lượng mà dung hòa vào một đạo ma liềm màu đen huyền.
Hắc quang lóe lên đẩy lui toàn thảy công kích dần đến, từ trong khói đen phất tay bước ra là một thiếu niên với mái tóc màu bạc đôi chút bụi bẩn, đôi mắt màu hai màu xám tro cùng tím hiện lên, toàn thân hắn tám đạo vòng sáng dần hiện, tuy hơi mờ nhưng trong tâm thức Vân Uyên vẫn thấy rõ đôi phần màu sắc vòng sáng, cái đầu tiên rỏ ràng là cái hồn hoàn màu đen huyền ngưng ra từ đầu hắc long, những vòng sáng tiếp theo lần lượt là ba đạo màu đỏ thẫm, cùng là bốn đạo vàng cam hằng lên tám đạo hoa văn, tay thiếu niên cầm theo ma liềm, ánh mắt ảm đạm đến đáng sợ, khuôn mặt hắn vô cảm đến ác người, trên thân thiếu niên kia, phát ra hắc quang nhưng đâu đó cũng hiện lên thêm sáu tia quang mang khác, đôi cánh của cốt giác trên thân dang rộng, nhìn rõ đôi chút, trên má thiếu niên, hiện lên những vệt lệ ấm đã khô, sau lưng thiếu nên, một đầu hắc long hiện lên đầy hung mãnh.
Giật mình tỉnh giấc, Vân Uyên hướng xung quanh mình nhìn lại, thấy hết thảy Lạc Thiên cùng Thiên Tông Uy vẫn ngũ nên cũng thở phào, nhưng lại hắn không thể ngủ tiếp, hình ảnh vừa hiện lên trong giấc mơ bang nãy lại khiến tim hắn liên hồi nhói lên từng cơn, hắn chẳng thể nào muốn loại sự tình kia diễn ra, nói thế nào Vân Uyên cũng không phải kẻ ngu, chừng đó dữ kiện cùng hình ảnh, đủ để hắn đoán ra màng cảnh tượng vừa rồi là từ đâu mà ra.
Tuy không xác thực là chính xác hay không nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng, một mực đưa ra mục tiêu cho bản thân, phải mau chóng tấn thăng thực lực, tận lực cải biến cái sự việt vừa rồi, để nó không theo quỷ đạo củ, tuy hắn rõ bản thân không thể bẻ lái được bao nhiêu sự việt tương lai đã an bài, nhưng ít ra nếu làm ra hành động gì khác cũng cứu được thêm một ít người của long mã song tinh.
Ngồi trên giường minh tưởng, hắn đột nhiên phát hiện ra dạng sự tình kỳ quái, độc tính mà công kích của chiến hạm tập kích tinh cầu tinh linh hướng hắn mà đến vẫn còn, được hắn xúc tác thành một viên châu nhỏ, nay đang quỷ dị giúp hắn đã thông con đường kinh mạch sớm bế tắc do hạn chế của võ hồn cực hạn, cười thầm trong bụng, tiểu tử này nay đã biết con đường tu luyện về sau của mình, hắn bấy giờ liền không ngừng ngại lấy trong thân toàn bộ độc dược hắn luyện được, lần lược bỏ vào miệng, hắn nhận ra một điều, độc càng mạnh, tốc độ đã thông động mạch hắn càng nhanh, cười thầm trong bụng hắn liền hồi vừa cắn thuốc vừa tu luyện nháy mắt đã qua ba ngày, khi hắn đã gần đến bình cảnh sáu mươi cấp mới tạm dừng lại, nhưng bất quá đan dược độc tính của hắn trên thân vỏn vẹn cùng đúng một bình.
Xuống phi thuyền, xếp hàng chờ lên xe đến học viện, hắn không thôi than thở “Giờ trên dưới không một xu dính túi, mua dược liệu luyện đang ở đâu để làm thuốc cắn để lên thực lực đây? Tuy tiền mà Hoắc sư tổ cho không ít nhưng so ra với tiền dược liệu lại là chẳng thấm vào đâu, còn có cần mua thêm cái kính áp chồng nữa chứ, để đôi mắt hai màu đi nhong nhong ngoài đường kiếm chuyện kiểu gì cũng bị nhận ra.”.
Nghĩ đến gì trong đầu Vân Uyên luôn là quấn quanh bởi một chữ “tiền” hắn đau đầu ngẫm nghiền để tìm ra một số cách để bán đồ, hồi lâu Vân Uyên hắn quyết định rằng sau khi có chỗ ở rồi sẽ đi nhập nguyên liệu về tìm nơi nào đông người buôn bán món ăn nào gọn gàng thông dụng một chút.
Lúc này, tên hắn được một nội viên học viên của Sử Lai Khắc độc to.
Giật mình nhìn lên, hắn hướng vị học trưởng gật đầu rồi bước lên chiếc xe lớn.
Theo một quãng đường dài trong một căn hầm lớn, chiếc xe cuối dùng cũng đón được một tia nắng ấm áp, hiện dần ra trước kính của các học viên bấy giờ là khung cảnh đô thị sầm uất, với cũng tòa cao ốc chọc thủng tầng mây, tia nắng le lói ấm áp dịu dàng chíu vào trong kính xe, sinh mệnh lực nòng đậm quấn quanh bao bọc quanh cả chiếc xe chở học viên, từng tân sinh trên xe lần lược lâm vào trạng thái mệt mỏi muốn ngủ, nháy mắt sau, trên chiếc xe hai mươi lăm chỗ, đã có hơn hai mươi ba người thiếp đi, chỉ riêng có hai người còn thức là người lái xe và Vân Uyên vẫn đang ngắm nhìn khung cảnh phồn hoa nơi đây, người lái xe lúc này cất giọng hướng các tân sinh nói đến.
– Nơi mà các cậu đang thấy chính là trung tâm kinh tế của Sử Lai Khắc chung ta, cùng Đường môn. Sau này khi ở học viện nhàm chán, sau giờ học, các ngươi có thể đến đây chỉ cần có điểm tích lũy thì có thể tùy ý dùng dịch vụ nơi đây, từ truyền linh tháp đến đi Đường Môn cũng là như vậy, còn về điểm để các ngươi tích lũy thì vào học viện sẽ được quy thành những đồng Sử Lai Khắc, dùng làm tiền tệ lưu thông trong học viện.
Giảng dải thêm một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng lớn, với trên cánh cảnh là một huy hiệu lớn màu xanh lá, và cùng một bản hiệu ghi ba chữ lớn “Sử Lai Khắc”.
Theo dòng người xuống xe, Vân Uyên chậm rãi bước xuống, lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh xung quanh đầy thích thú, theo hắn hô hấp từng hồi, cảm thụ sinh mệnh lực tựa thác tuôn ra, thấm đẫm vào thân thể hắn, tuy trước kia trên Long Mã Song tinh hắn đã cảm thụ qua sinh mệnh lực mênh mông cuồn cuộn, nhưng nếu so với của mẫu tinh này thì lại ôn hòa hơn đôi chút, độ tinh thuần cũng không thể so bì, hắn hô hấp làm quen chốc lát.
Thoán sau, tất thảy thân sinh đều được đưa đến một quảng trường lớn, ở trung tâm nơi đây sừng sững ba pho tượng cực lớn, dưới điều động của học viện, toàn bộ tân sinh đều thay phiên nhau lựa ra một chỗ để ngồi xuống.
Và tất nhiên Vân Uyên ngồi cùng Lạc Thiên, bên cạnh họ lần lượt là hai người thiên Tông Uy cùng Thượng Quan Vân Vy đang ủ rũ không thôi.
Nguyên nhân vốn dĩ là do tổ đội của nàng chỉ có nàng đạt đủ tiêu chuẩn để vào học viện, còn hai đồng bạn kia sau khi bị loại trong vòng sát hạch, lại cũng không thể vượt qua được vòng thi phụ thế nên bị trực tiếp đào thải, hiện nàng đây là một thân cô thế cô trong khóa này.
Mà bất hạnh của nàng lại cũng là sự hạnh phúc của người khác, cũng do đội nàng bị loại hai người thế nên ở vòng thi phụ, hai người đầu bản liền trực tiếp được nhận vào học viện.
Và tại quảng trường lớn này, Vị lão sư áo bào trắng sau khi dùng nữa giờ thuyết giảng xong xui hết thảy liền hướng Vân Uyên gọi lên.
– Ai là Huỳnh Vân Uyên?
Nghe gọi đến tên, Vân Uyên không biến sất đứng dậy, đám người xung quanh cũng im lặng nhìn đến chờ trò vui, nói thế nào một kẻ ngây ngày đầu mà được gọi tên thì không phải thiên kiêu cũng là quái vật cần được chú ý, mà huống hồ, thực lực của Vân Uyên bọn hắn không phải chưa thấy, ngũ hoàn hồn sư, lại tự tin một mình đi đối chiến với một chi quân đoàn cấp bật từ lục hoàn đến phong hào đấu la. Nội vậy thôi đã đủ để họ nhớ rõ cái tên của hắn rồi.
Vị lão sư tóc bạc nhìn hắn nghiêm nghị nói.
– Theo hồ sơ, thì em cũng có tham gia thi vào Truyền Linh Tháp phân khu, theo quy định của học viện, tân học viên đến từ Truyền Linh Tháp do bản thân giai đoạn đầu chưa thể phát huy hết tiềm năng nên buộc phải đủ mười hai tuổi mới có thể tham gia, nếu trước đó có tham gia thì thành tích sẽ chuyển thành điểm tích lũy cộng dồn cho năm thi chính thức, nhưng do thành tích em đạt được đã đạt đủ điều kiện như học viên bình thường, thế nên học viện cao tần quyết định cho em lựa chọn một trong hai phương án. Một là sẽ trực tiếp được tuyển vào, hai là thành tích tất cả chuyển thành điểm tích lũy cộng cho năm sau.