Chương 58: Chương 58:Ta cảm thấy hứng thú.

Bước từng bước chậm rãi, Vân Uyên đến trước một căn phòng nhỏ, theo sau là Thiên Tông Uy đang hối hả chạy theo, tuy không hiểu rõ câu nói của Vân Uyên, nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng, hắn khi nghe được việt mình đi gập thần thì đôi chút không tin, vì những thực thể gọi thần, há dễ gặp vậy sao?

Nhất tay chắp thành quyền cuối người, Vân Uyên nói.

– Tình Tự chi thần tiền bối, ta đệ tử Long Thần Thần long giới vực, xin yết kiến.

Im lặng lúc sau, cánh cửa dần mở ra, để lộ một nam tử với diện mạo đôi chút bình thường, hắn nhìn Vân Uyên một lúc rồi bước vào trong, hướng cái bàn ở trong trung tâm phòng mà an tọa.

Vân Uyên thấy vậy, cũng không khác khí nữa mà trước tiếp vào trong, không quên quay về sau hướng Thiên Tông Uy rôi nói.

– Tông Uy, đợi ta một lúc, à. Nãy ta nói gì ngươi có nghe thấy không?

Thiên Tông Uy run người, sau lưng hắn lúc nào liền là vạn vạn mũi kim châm băng, hắn tuy biết nơi đây là trên phi thuyền của Sử Lai Khắc học viện, theo lẽ thường sẽ không ai dám ra tay giết người ở nơi đây.

Nhưng nếu hắn dám dùng lý lẽ bình thường để cược cho tính cách tàn nhẫn của Vân Uyên thì quả là sai lầm, hắn quen Vân Uyên không gọi lâu, nhưng đủ hiểu, nếu không phải là gì của tiểu tử kia, thì bằng cách này hay khác, chỉ cần bất lợi với tiểu tử thất thường đó thì cái chết như đã cố định trên đỉnh đầu, chết không thảm, hắn thề không lấy tiền.

Mà điều hắn nghe được là cái gì chứ, Tình tự chi thần, là thần, một vị thần bằng da bằng thịt, không những thế, cái hắn nghe là gì nữa? Học trò Long Thần? Vân Uyên tên nhóc tính khí thất thường giống con gái lại là học trò của thần cách. Cái dạng thông tin kiểu này không muốn diệt khẩu cũng khó rồi.

Do đó, hắn theo phản xạ, lia lịa lắc đầu, phụ họa thêm.

– Nghe gì? Nghe gì chứ? Ngươi có nói gì hả?

Thấy bộ dáng kia, Vân Uyên cười cười rồi nhấn nút đóng cửa, hiện trong căn phòng bấy giờ chỉ còn hai người Vân Uyên cùng nam tử.

Vân Uyên bình tỉnh, từng bước đến ghế đối diện nam tử rồi ngồi xuống.

Nam tử cười cười, hướng Vân Uyên rồi nói.

– Tiểu hài tử, ngươi tìm ta có việt gì cần hỏi?

Cười cười Vân Uyên đáp lại ngây.

– À đệ tử chỉ thấy sợ thôi ạ, tại từ khi tỉnh lại, ta cứ có cảm giác như có ai đó theo dõi, nên giả vờ thả tinh thần lực dò tìm, ai dè thấy chỉ nơi này không có cảm ứng gì, nên học trò lần theo đến đây, cốt gặp kẻ thích nhìn trộm, nhưng nếu đã là người nhà của lão sư thì ta cũng không muốn truy cứu gì thêm về tổn thất tinh thần.

Nam nhân nghe tiểu tử kia vừa đấm vừa xoa liền là bộ mặt quái dị, thầm than “Ngày thường nhạc phụ đại nhân bắt nạt, tối về còn bị thê tử cùng con gái hùa nhau làm khó, tới cả một đứa nhóc sóc óc cũng không nói gì phản bác lại được. Ta vô dụng vậy rồi à? Còn đâu một thời lừa gạt mua bán vũ khí Đường Môn năm xưa.”

Nói là như vậy, nhưng sau khi làm hòa hoãn lại bầu không khí, sắc mặt Vân Uyên liền là trầm xuống, hắn khẽ động lấy ra từ trong trữ vật một xấp tài liệu rồi để lên bàn, ánh mắt ảm đạm thanh giọng bình tỉnh đến quỷ dị.

– Thứ này là ta thu về từ đám người trà trộn làm học sinh, theo đó đề cập ra, không ít hài tử chết rồi.

Hoắc Vũ Hạo sau hồi giải tỏa bầu không khí cũng liền là trầm mặt, sau khi nghe đến cũng coi như không có việt gì lắc đầu, một bộ biết trước.

Vân Uyên khẽ cười rồi dừng lại, hắn bản thân hắn nhìn điệu bộ này đã nắm chắc lập luận trước kia.

Theo hắn nghĩ kỹ, chết nhiều sinh linh thế, hai đại liên ban cùng thần giới song phương của hai phương thế lực làm gì lại không không rõ, còn có nhớ thêm cái nhiệm vụ đến đây giúp bên học viện diệt trừ nội dáng bên trong tân sinh, tối thiểu giảm xuống thiệt hại về mạng người. Chỉ với đó hắn liền là nắm vài phần nguyên do mà Đường Hiên Vũ lại giao cái nhiệm vụ này cho hắn, nguyên do lần tân sinh này chính là muốn một rổ hốt trọn vào tay đám người có thể đem đến thông tin, nhưng nếu tốt hơn thì bắt được một cái người trọng yếu trong cái tổ chức kia. Đoán một chuyện, nhưng khẳng định là một việt khác, hắn không dám nắm tự tin mình có đủ để so với đám cáo già quỷ quái sông hơn vạn năm tại cái nơi kia, thế nên tốt hết, hắn cần là tìm đến một người dò hỏi để khẳng định cho mạch suy nghĩ kia.

Cười một tiếng, hắn liền không nói gì thêm, lấy ra tiếp từ trữ vật một cái xấp tài liệu lớn được bọc kỹ, gói gọn, hắn để lên bàn rồi nói.

– Tiền bối, tứ ta nói nếu người đã biết, vậy thôi ta cũng nên đưa đến thứ tin tức cùng thành quả thật rồi đi.

Nói đoạn này, hắn chỉ lên xấp tài liệu rồi nói.

– Thứ đồ chơi này là cái chú ngữ dẫn trận, cùng trận pháp cấm không mà chúng dùng, bất quá cách giải không nhắc đến nên không có.

Xong hắn hưỡng trữ vật lấy ra hai khôi trăm năm hồn cốt moi được trong đám hạ cấp ra rồi đặt lên bàn nói.

– Ta còn môi được thêm hai khối hồn cốt từ đám người kia. Bất quá không có cái nào phù hợp với ta, vậy thôi, nộp cho học viện bên kia đi.

Đây tất nhiên không phải tất cả mà hắn có, đám hồn sư kia hắn không hiểu vì cái gì, rõ theo nguyên tác một khối hồn cốt muốn tìm khó hơn lên trời, vậy mà hắn đi đến xác tên binh lính nào ít nhất cũng có một khối, với tu vi trải dài từ mười năm đến nghìn năm, riêng của tên Vu Linh là ba khối trong đó có hai khói vạn năm, một khối mười vạn năm.

Tuy rất quái dị vì từ khi nào hồn cốt lại thành rau cải bẹ bán ngoài chợ như kia, nhưng bản thân cũng không kêu ca mà môi cho sạch, Cuối cùng mang một thân đầy bồn đầy bát với hơn nghìn khối xương thú rời đi, tại đây dù thế nào hắn cũng phải thành thật đôi chút, vì siêu cấp đấu la kiểu gì ít nhất cũng phải có một khối hồn cốt lên hắn lấy ra hai cái trăm năm để làm lệ.

Hiện tại làm xong việc hắn cũng không muốn ở lại làm lộ đống kim bảo trong người mà toan định rời đi thì liền bị gọi lại.

Hoắc Vũ Hạo cười cười mở ra một con mắt, tay nân tác trà, lưng dựa tường, hai ngón tay chỉ chỉ lên bàn rồi nối.

– Tiểu tử trung thực đi, siêu cấp đấu la nào xài hồn cốt trăm năm?

Hắn cười xòa rồi xoa xoa tay nói.

– Tiền bối, ta thật cũng còn một khói nghìn năm, bất quá cho ta được không? Ta cần dùng.

Hoắc Vũ Hạo vẫn nụ cười kia, hắn làm thần vương mà nhìn không ra trên thân Vân Uyện đang tồn tại một cái hồn hoàn gần mười vạn năm thì lại là một câu chuyện cười ấy.

Và thế Vân Uyên dẫu không cam vẫn đau lòng lấy ra khối xương tay chín vạn năm đặc lên bàn rồi đức ruột rời đi.

Không cam thì hắn làm gì, hắn đang treo trước nanh vuốt của người ta, không cam thì chỉ có thể nhìn mà đi.

Lúc hắn ra đến cửa thì Hoắc Vũ Hạo hướng hắn chỉ ra, một cái thẻ bài cùng một tấm thẻ nhận dạng xuất hiện, hướng tay Vân Uyên hiện ra.

Ngạc nhiên đưa lên nhìn, Vân Uyên liền thấy được một tấm là thẻ trong suốt, trong hiện lên những bo mạch, cái còn lại là một tấm thể để là Công Dân Liên Bang Thân Phận, ở dưới là điền đầy đủ thông tin về hắn ở góc còn thêm một cái mã màu đen hình vuông.

Thân là một hacker hắn hiểu qua đôi phần về công nghệ thông tin, nên đoán mò ra được một ít liền nhìn Hoắc Vũ Hạo. Cái mặt thì khó hiểu vậy thôi còn trong lòng thì thầm nói.“ Nói đi cho ta bao tiền.”

Lúc Hoắc Vũ Hạo hướng hắn nói ra.

– Tiền Liên Bang Long Mã cùng bên Liên Bang Đấu La không giống, ngươi cầm đi đó là tiền thưởng của ngươi cho vụ này, tấm trong suốt là thẻ ngân hàng Liên Bang, tấm kia là thẻ chứng mình ngươi là công dân liên bang, còn nói nó cung là thẻ chứng minh thân phận truyền linh trưởng của ngươi đó.

Truyền linh tháp sau khi xác lập cùng Sử Lai khắc đã có không ít thay đổi với điển hình nhất là phân chia cấp bậc.

– Truyền linh quang: Là những người mới gia nhập hoặc có điểm khảo sát năng lực thấp.

– Truyền linh Trưởng: Là những người có tố chất tốt, đạt điểm cao trong bài khảo sát năng lực.

– Truyền linh sứ: là những người có cống hiến và năng lực tốt nhất với tổ chức.

– Tháp sứ: gồm bốn người, là những người đầu não đầu của Truyền Linh Tháp.

– Tháp chủ: Chủ thượng của truyền linh tháp.

Vân Uyên bái tạ Hoắc Vũ Hạo một cái rồi quay người rời đi.

Ra đến bên ngoài, thứ đầu tiên hắn bắt gập là ánh mắt kỳ quái từ Thiên Tông Uy.

Hắn quét mắt qua một cái rồi bật cười nói.

– Trông Uy ta cùng ngươi cùng đội cũng coi chiến hữu hay vậy đi ta cùng ngươi về sau kết làm huynh đệ tốt thì như nào?

Nghe lời này, Thiên Tông Uy trơn tròn đôi mắt lên, rồi ngập ngừng e dè hỏi dò.

– Uyên ngươi nói vậy ý gì?

Đặt tay lên bả vai Thiên Tông Uy Vân Uyên hướng thang máy đi đến vừa đi hắn vừa nói.

– Ý trên mặt chữ.

Câu Trả lời dứt khoát sau lại bồi thêm.

–Ngươi nói nếu ta không muốn xem ngươi như huynh đệ, vậy liền đem ngươi theo lên đây làm gì?

Nghe vậy Thiên Tông Uy nữa nghi nữa tin hỏi.

– Vậy ta cùng ngươi ai đệ ai huynh đây chứ, hay ngươi đi, ta thực lực không hơn ngươi.

Cười cười Vân Uyên hướng hắn đưa đến ánh mắt đầy quỷ mị hỏi.

– Người không tin ta sao?

Vội vội vàn vàn, Thiên Tông Uy liền là một dạng thành thực, liều mạng lắc đầu.

– Tin Tin, vậy hai ta liền là anh em tốt rồi.

Ngập ngừng rồi Thiên Tông Uy nói tiếp.

– Vậy ngươi lão Uyên đưa cho ta biết nguyên nhân ngươi muốn ta cùng ngươi là anh em đi, chứ từ khi gặp ngươi, ta chưa bao giờ thấy người bắn tên không đích.

Cười nhẹ Vân Uyên quay người về sau rồi nói lên năm chữ.

– Ta cảm thấy hứng thú.

Xong liền đi vào trong thang máy.