Chương 61: Chương 61: “Nhân tính”.

Chiếc xe dừng lại, Vân Uyên đứng dậy nguyên người với Đường Vũ Lân rồi bước xuống.

Nhìn ngó xung quanh hồi lâu, Vân Uyên đôi phần choáng ngợp trước màng cảnh xa hoa hiện đại vượt xa những gì hắn từng nghĩ, lác sau, tâm tình được kéo về vẽ lãnh đạm, hắn trưng ra anh mắt vô hồn cùng bộ mặt lạnh tanh rồi bước chậm rãi từng bước vào trong chính sảnh.

Quét mắt một cái, Vân Uyên nhẹ nhàng lẫn vào dòng người đi đến trước quầy lễ tân.

Đứng tại quầy lễ tân tiếp khách là một nữ tử mĩ mạo ánh lên tinh quang cùng với vóc dáng tỏa ra sự mị hoặc khó tả.

Tuy trước mặt một mỹ nhân như vậy, nhưng Vân Uyên cũng chẳng lộ ra phần nào cảm xúc thứ hắn lộ ra là khuôn mặt lãnh đạm.

Mỹ nữ hắn trước nay chưa phải không thấy qua. Hầu hết trong các buổi tiệc của đám tài phiệt ngoài những hợp đồng tỷ đô cùng những thương vụ quan hệ hợp tác diễn ra, luôn đi kèm theo là sự xuất hiện của những bóng hồng xinh đẹp. Họ có thể là tiểu thư hay phu nhân của một nhà tài phiệt nào đó, hay đơn giản là những cô gái bình thường có quen biết với người tổ chức ra buổi tiệc.

Vân Uyên từ nhỏ nhìn qua không ít, cũng là chán ghét chả muốn quan tâm, hắn tuy tuổi nhỏ, nhưng không biết từ bao lâu đã nhận thức cực rõ về cuộc đời, bản chất con người trong mắt hắn như thể là một cuốn sách được hắn đọc đi đọc lại gần cả trăm ngàn lần.

Nhưng như vậy cũng là tàn nhẫn đến đau lòng, nhân thức quá rỏ lại là một cái gáo nước lạnh giá làm tâm tình hắn nguội đi.

Có lẽ thứ duy nhất chạm được vào lòng hắn chỉ có thể là sự ấm áp của tình thân.

Đặc lên quầy một tấm thẻ màu trắng.

Hắn hướng nhân viên cất lời.

– Xin hỏi, muốn bắt đầu công tác thì cần làm những gì?

Nữ nhân viên luôn là một bộ dáng cười tươi siêu lòng người, thấy tấm thẻ Vân Uyên đặc lên nhìn qua rồi đưa lên máy quét.

Lác sau nàng trả lại cho Vân Uyên tấm thể rồi nói.

– Vị muội muội này, thân phận muội được lưu trên hệ thống rồi. Công tác của muội theo cấp bật mỗi tháng ít nhất phải làm hai nhiệm vụ cấp ba trở lên. Tỷ vừ xem cho muội rồi, theo phù hợp với muội còn bảy cái, muội có muốn nhận liền một cái không?

Khuôn mặt bình tĩnh của hắn thoáng co giật, lòng thầm mắng “ Cái khỉ gì đi đâu cũng bị gọi muội muội, các ngươi trưng con mắt ở đâu lấy về lắp lại hộ cái.”

Gượng cười, hắn nhìn xuống nộ khí, xong lại thở ra một hơi.

– Tỷ à, vậy đưa ta cái nhiều tiền thưởng nhất đi.

Nhìn hắn, vị tiếp tân thoáng giật mình, nàng e dè hỏi lại.

– Muôi chắc muốn làm không, hay ngươi đọc lại nội dung rồi hãy chấp nhận đi.

Vừ nói nàng vừa chiếu lên một bản thông tin màu xanh.

Vân Uyên đọc qua nội dung.

“ Nhiệm vụ: Bắt lại hồn linh bất khuất lưu lạc trong thế giới đấu la mô phỏng.

Phần thưởng : Ba vạn điểm tích lũy.

Thông tin mục tiêu:

– Chủng loại:Băng Bích Hạt.

– Tu vi: Bốn nghìn tám trăm năm.

– Thuộc tính: Băng cực hạng.”

Nhìn xong Vân Uyên dứt khoát gật đầu, nói.

– Ta nhận nhiệm vụ này.

Vị nữ lễ tân cũng không nói gì thêm, vì dù thế nào mỗi người đều có quyết định của mình, nếu đã chọn nhiệm vụ, thì ắt hãng truyền linh tháp thành viên cũng đã cân nhắc kỹ.

Đưa cho Vân Uyên một cái lệnh bài, nàng chỉ dẫn hắn đến khoang mô phỏng vào Đấu La thế giới.

Sau khi dùng Hư vô chi vực dò xét đến bên kia xong, hắn hướng lễ tân nhận lấy lệnh bài xong định rời đi thì nghe được một câu.

– Tiểu muội muội ngươi làm xong nhiệm vụ đến tìm tỷ tỷ, ta dẫn ngươi đi ăn gì đó nha, tỷ muội chúng ta cùng một nhà cả.

Vân Uyên đến đấy nhịn không nổi nữa, liền bộc phát thành hỏa khí gào.

– Ta là con trai!

Tiếng thét của hắn van lên, khiến sự chú ý thoáng tập trung lên người hắn.

Lác sau một số người tụ lại vang lên những thanh âm nhỏ.

– Đứa trẻ đó nam hài thật không?

– Tóc nhìn mượt vậy mà là con trai, ta không tin nha.

– Khuôn mặt đó là nam hài thật thì ta đi bằng đầu đấy.

– Mấy đứa trẻ bây giờ thích giả làm người khác giới đến vậy hả.

Bất lực không buồn nói, Vân Uyên đi một mạch đến căn phòng được chỉ định.

Vẻ mặt phòng mang trợn má của hắn lúc này của hắn lại so ra chẳng khác gì nữ hài đang giận dỗi.

Bên trong thức hải, tràng cười âm vang, mà xuất phát là từ thiếu nữ tóc lam có vẻ ngoài mười bốn mười lăm tuổi.

Vừa cười nàng vừa không thôi nhạo bán.

– Khà khà, tiểu tử, ngươi ngang ngược lắm mà phải không? Đi bé sương đám người kia đi. Cái ngoại hình nam nhìn không ra nữ cũng không thỏa thế kia. Ngươi nói ai xem ngươi là nam đâu chứ.

Bên vị thiếu nữ tóc lam, là một cô gái tóc đỏ xòe dài, nàng có vẻ ngoài thiếu nữ mười sáu tuổi, nhưng lại đầy gợi cảm.

Nàng không nói gì, chỉ khẽ cười cười rồi ngồi yên trong một góc, phóng xuất khi thức đi khắp người Vân Uyên, để cùng hắn gia tăng độ tương tích, sở dĩ Vân Uyên không đột phá sáu mươi cấp cũng bởi vì Diệp Hy đã khuyên qua.

Nếu như khí tức của nàng cùng hắn cùng nhau hòa hợp làm một vậy thì về sau, chỉ cần bất kỳ lúc nào, khi hắn bước vào lục hoàn thì kinh mạch cùng hồn lực xúc tác sẽ bạo tăng với tỷ lệ càng cao, cùng đó lại đặc lên cho hắn một nền móng vững chắc về căn cơ.

Từ xưa đến nay, phàm là người có căn cơ càn vững, thực lực cùng người khác đều là vượt trội, tuy đó là một đạo lý thế nhân hiểu rõ, nhưng lại mấy người có khả năng làm được việc đó. Chỉ việt xúc tác thôi là đã để lại trong tâm hồn sư những bức rức nhức định, đã vậy, để đặt vững nền tảng cũng cần một lượng lớn năng lượng, nếu thiếu dù chỉ một chút cũng coi như công cốc.

Trong một góc nhỏ, một đầu ma chu đang dần bò ra, đến sau lưng Diệp Hy hắn ấp úng nói.

– Hy Hy, ngươi nói xem chúng ta sẽ chỉ ở trong đây thôi, không ra ngoài được đúng không.

Vừa nhắm mắt, nàng vừa nói.

– Tử à. Ngươi không phải hỏi ý này.

Cười cười Tử ngại ngùng nói.

– Dẫu sao chúng ta đều đã ở cùng trong thức hải của tiểu Uyên rồi, về sau cũng không tìm được ai bầu bạn, ngươi muốn không nếu,...

Ấp úng lác lâu rồi Tử mới nói ra những từ còn lại.

– Ta cùng ngươi cùng nhau một chỗ.

Tiếng ho nhẹ vang lên, Khanh lam từ bao giờ đã ở trước mặt tử, nàng lấy thân che đi Diệp Hy rồi nói.

– Đưa cái chân nhện ngươi xa khỏi tỷ tỷ ta, nam nhân các ngươi không ai là người tốt, tỷ muội ta bị huynh đệ các ngươi bắt đi gần hết rồi.

Thay phần huyên náo trong đại não, bên ngoài Vân Uyên đã đến trước cửa của căn phòng được chỉ định.

Bước vào trong, hướng người quản lý đưa đến tấm lệnh bài cấp quyền, hắn liền được người kia liền là chỉ định hắn đến một cái kén lớn, bên trong là một mũ được kết nối với từng tơ điện áp, xung quanh nơi đây tổng cộng có hơn mấy chục cái tựa như vậy.

Vân Uyên cẩn thận dó xét hồi lâu mới theo hướng dẫn mà đội vào.

Sau cái nhắm mắt, đại não hắn mơ hồ.

Quay mồng như thể chìm sâu trong cơn lốc cuồng bạo.

Sau hồi giằng cò, hắn chợt mở to đôi mắt, giật mình bật dậy.

Sau khi ổn định lại tâm tình, Vân Uyên hắn, hướng mắt nhìn xung quanh.

Nơi hắn được đưa đến là một thảo nguyên rộng lớn, ở cạnh nơi hắn xuất hiện còn có thêm một dòng sông nhỏ với làng nước trong vắt.

Cảm thụ đôi chút xung quanh hắn đều nhận ra một điều, mọi thứ ở đời thực đều theo hắn mà đến đây, hắn nhẹ nhàng thôi thúc hồn lực vận chuyển, lác sau, hắn khẽ cười hướng bầu trời trông xanh hít một hơi thật sâu, hắn hiện đã nhận định rằng nơi đây chẳng khác gì đời thực thế nê bản thân hắn không cần lo lắng mà buông tay thôi, dẫu sao một kẻ từng đọc qua “Chung Cực Đấu La” cái thế này chả lạ lẫm là bao, chợt hắn thấy trên không trung lượng lờ một bông tuyết trắng đang dần tang.

Bước từng bước đến dòng sông, hắn đưa bàn tay thon gọn trắng mịn của mìn xuống, hứng lên một dòng nước mát lạnh, chợt hắn cảm nhận được một cái gì đó. “Nước sông nơi đây làm sao lại có hàn khí lạnh băng như này”.

Nâng lên trên miệng, hắn nhẹ thè ra cái lưỡi nhỏ nếm qua thì chợt giật hình, nhưng sau hắn không chần chừ đóc thẳng một tua, sau khi nuốt xuống, hắn liếm môi mình một cái rồi bất giác nói.

– Động tỉch này là loại kịch độc.

Lòng hắn thầm nghĩ “Kịch độc loại này có thể so sánh với độc dược cấp ba trở lên, nếu ta bắt được nó, ép nó trích xuất độc tính. Hà phấn khích nha, bọ cạp ngoan ngươi chỉ được để ta bắt thôi nha”.

Trong một mảnh hang động trắng xóa, một tiếng hắt hơi từ trong van ra, tại bên trong, một đầu bọ cạp với toàn thân bằng ngọc bích đang nhẹ rung người, lòng nó đầy nghi hoặc nghĩ. “Sao ta cảm thấy lại lạnh sống lưng như vậy”

Dọc theo con sông đến thượng nguồn Vân Uyên chậm rãi lần đến dưới chân một thung lũng rộng lớn, với cấu trúc là những cung đường chật hẹp đầy treo leo.

Ngước nhìn lên cao, đỉnh núi bấy giờ đã bị che khuất bởi những tầng mây mù sương lạnh.

Dòng sông mà Vân Uyên thấy thật chất lại là một góc của dãy thác dài chảy từ trên đỉnh của một ngọn núi khác cách chỗ hắn đứng mấy chục cung đường, với Vân Uyên ước tính, theo tốc độ chậm rãi không để lại dư âm hay khí tức tránh đánh động đến những sinh vật nơi đây thì phải mất tầm ba bốn hôm.

Thở dài một hơi, hắn không còn cách mà chậm rãi đi vào, mở ra Hư Vô Chi Vực, toàn bộ hẻm núi theo đó hiện lên hết thảy trong mắt hắn, thoáng quét tìm kiếm, hắn phát hiện ra một mảnh hang động ở một góc núi gần thượng nguồn dòng suối.

Khẽ lộ ra nụ cười đầy tính người.

Hắn không còn kiêng kị gì thôi động phong nguyên tố nén thành một cái lò xo rồi phóng lên trời cao, xuyên qua tầng mây che mờ đỉnh núi.

Đến nơi hắn không kìm được lòng cảm tháng.

– Đẹp quá.

Hiện lên trước mắt hắn lúc này là một nơi với mây vân lượng lờ tựa như mặt đất, bên dưới hướng lên là những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, tại nơi xa xăm, nơi ngọn núi có hang động màu trắng xóa kia, sừng sững một đại thụ cấu thành từ băng nguyên tố, tia nắng dịu nhẹ của mặt trời trên cao chiếu xuống khiến toàn cây lấp lánh long lanh như một viên pha lê hiện hữu tại mảnh trời, viên pha lê ấy đẹp mê hồn câu phách, khiến tâm tình người nhìn như thể đắm chìm trong nó.

Lác sau, hắn không nhịn được cười nhẹ rồi nói.

– Băng Bích Hạt có mạnh, nhưng này cũng quá ngu rồi, dùng băng ngưng ra cây như kia khác nào thông báo người đến bắt là nó đang ở đây.