Chương 55: Chương 55: Kết thúc Tinh cầu Tinh Linh

Trời mây rít gào, tại mảnh trời vừa diễn ra va chạm công kích tiếp tục diễn ra dị tượng.

Trong làn khói đen mù mịt, vần sáng màu đỏ le lói rồi sáng bừng, xua đi bụi mờ, lộ ra thân ảnh Vân Uyên đang đằng đằng sát ý, hồn hoàn thứ năm sáng chói.

Bỉ ngạn võ hồn xuất hiện đánh tan bụi mờ, từ nhụy hoa, theo hồn hoàng phát động, một vầng sáng hình cầu bay ra đáp vào tay Vân Uyên, sau đó dần biến dạng, huyết quanh lóe lên, sau thoáng vần sáng đã hóa thành một thanh kiếm với lưỡi dài hình bán nguyện hơi công về sau, toàn lưỡi kiếm bao phủ bởi màu đen tuyền ánh lên ánh phản chiếu. “Hồn kỹ thứ năm huyết lệ nham tương kiếm”

Phí đối diện, sau khi lớp mây mù qua đi, lộ ra thân ảnh Vu Linh toàn thân chứa đầy vết thương, đấu khải của hắn sau đợt ca chạm vừa rồi mà vỡ nát, hồn lực hiện tại của hắn còn sót chỉ còn le que hai ba phần, đã vậy, bản thân hắn còn trọng thương do phản phệ của bí pháp tăng cường thực lực, miệng hắn không thôi lộ ra những dòng máu màu đỏ ao tanh tưởi.

Mùi máu hắn hòa huyện cùng muồi huyết tanh nồng của bỉ ngạn võ hồn.

Nắm chặt thanh kiếm trong tay, ngọn lửa phụ thể toàn thân Vân Uyên dần di chuyển đến phủ đầy thanh kiếm trong ngọn lửa sáu màu đầy diễm lệ.

Nhất thanh kiếp lên, Vân Uyên động thân vung ra một đường chém hình bán nguyệt bay thẳng đến thân ảnh Vu Linh toàn thân quần áo chiến giác đang rách vụn.

Thấy vậy, Vu Linh vung trường kích về trước tạo thành một đường khí sắc lẹm, cản trở đạo công kích kia, chưa cho hắn định thần, Vân Uyên tiếp tục chém ra liên hồi bốn đạo kiếm khí bao bọc hỏa diệm sáu màu về phía Vu Linh.

Tuy bản thân Vân Uyên chưa dùng qua kiếm bao giờ, nhưng một ít bài học múa kiếm trước kia hắn vẫn là ghi nhớ áp dụng.

Liên hồi kiếp khí chém ra hướng Vu Linh mà tới, nướng đó, Vân Uyên mượn phong nguyên tố cô động thành những cái bật lò xo mà bắn thân hình hắn đuổi theo Vu Linh đang ra sức chạy.

Vân Uyên hiện tại trên hư không tựa như một vũ công đang cầm kiếm khiêu vũ từng điệu nhạc thánh thót ôn hòa, hắn mỗi lần vung kiếm đều là mượn oán tính mà chém ra.

Liên hồi kiếm khí bay đến, Vu Linh chẳng còn cách nào ngoài đứng lại, hắn vận động một kích ngưng tụ thành một mũi kích rồi đâm ra, hướng hết thảy kiếm khí xung quanh theo một kích kia mà dần bị cản trở.

Theo va chạm, từng hồi sống năng lượng phát ra tạo thành những cơn cuồng phong nhỏ lẻ truy quét qua mảnh rừng, nhưng bất quá do Hư Vô Chi Vực của Vân Uyên mà không một cái cây nào đổ nát, chúng vẫn sừng sững nơi kia tựa không có chuyện gì xảy ra.

Trong phút giằng co căn thẳng, chợt Vu Linh cảm nhận tại nơi thân hắn có một cổ sát ý ập đến, hắn nghiêng người tránh đi, nhưng bất quá không kịp, một cánh tay hắn theo một kiếm của Vân Uyên chém ra mà lìa khỏi toàn thân.

Máu hắn bắn ra, nhưng quỷ dị là từng giọt chỉ cần chảy ra khỏi thân hắn liền hóa thành hơi nước mà tan vào hư không.

Cách tay hắn rơi xuống trước một hang động lớn, còn lại hơi ấm cùng tàn than của một núm lửa nhỏ.

Tụ lực hơi tàn, hắn ngưng ra một chưởng kình khí tựa thủy triều, nhắm thẳng lòng ngực Vân Uyên mà qua.

Vân Uyên cũng do một kiếm kia lại thu lực không kịp, mà trực tiếp dính một chưởng của Vu Linh bay về sau, khóe miệng tiểu tử giảo hoạt nay đang dần rỉ ra dòng máu, hai đôi đồng tử liên hồi rung lên, mí mắt hắn có xu hướng muốn sụp xuống, lấy vội từ trữ vật một bình thuốc, hắn không thèm nhìn lại mà trực tiếp bóp nát rồi bỏ hết bảy viên đan dược vào miệng.

Toàn thân hắn dần được bao phủ bởi một ngọn lửa màu xanh lục, đậm đặc sinh mệnh lực.

Nhìn nhau trong không trung một lúc, Vu Linh hơi tàn cố hít lên một hơi rồi nói.

– Đánh…đến thế…coi như hòa…không?

Bình tỉnh, Vân Uyên theo bích hỏa chữa trị cùng với cắn vào thân bảy viên đan dược trị liệu mà cũng khá hơn đôi phần, hắn hướng kẻ hấp hối từng lời kia trả lời.

– Không ngươi thua. Triệt để thua dưới tay ta,

Vừa nói hắn chỉ đến cột sáng năng lượng rồi nói.

– Trận pháp phong cắm nơi đây của các ngươi sắp bị phá rồi, ngươi mất đi cánh tay, bí pháp đề thăng thực lực phản phệ, tu vi sụt giảm do mất đi hồn cốt, đấu khải vỡ nát, mà ta chỉ trọng thương, còn có thể trị.

Cười khổ, Vu Linh ngước lên trời sao rồi thét lên.

– Thua sao? Ta quả… không cam.

Thân sát hắn theo đó dần hóa thành cát bụi mà hòa vào hư không, bộ quần áo cùng trường bào rách rưới theo gió mà bay rồi vướng vào thân nhành cây trong xăm lăm, Vân Uyên loạng choạng, bước đi từng bước trên mảnh trời tinh quang chỉ còn gió và sao.

Lúc hắn không chịu được, vô lực ngã xuống cũng là lúc mảnh vực tinh không vỡ nát, kết giới trên toàn tinh cầu tinh linh bị vô hiệu.

Mặt trời lần nữa lại ánh lên tia sáng ấm áp trên mảnh tinh cầu vừa trải qua bao cuộc chiến ác liệt.

Quay về một khắc trước, đồng loạt khi Vân Uyên vừa rời đi, Lạc Thiên tựa hồ cảm nhận được một cổ khí tức mảnh mẻ đang phá vỡ không gian mà đến nơi đây, sau khi trốn đi hết thảy mọi người.

Nàng đi đến một góc đá cao vút khá là cheo leo.

Hướng ánh mắt sắt lạnh về phía mảnh tinh vực xa xăm, sau hồi lâu, giọng mỉa mai của nàng vang lên, tựa hồ trong thanh âm khác hẳn mọi ngày, mà đơn giản là có một sức nặng vô hình theo đó mà tản mát.

– Túc hạ đã đến thì có thể xuống đàm đạo cùng tại hạ, liệu hay một thần vương trung kỳ như túc hạ đại giá không biết là đến cứu người hay là giết người?

Im lặng hồi lâu, một tiếng cười hùng hồn nội lực vang vọng, nó tựa như vô hình vô chất chỉ mỏi Lạc Thiên nghe được.

– Không biết vị tiền bối nào hóa hình muốn đùa giỡn với tại hạ, xem bộ dạng cùng thần thức vừa rồi, tiền bối chắc cũng sống không ngắn nhỉ?

Từ tinh quang mây mù, một thanh ảnh mờ ảo hiển lộ dần đứng đối diện Lạc Thiên, bộ dạng hắn thanh lịch, nhưng do hình ảnh quá mờ nên nhìn không ra được bản thể của hắn, chỉ thấy toàn thân hắn trắng buốc.

Nhìn nhau thăm dò, cả hai tựa hồ không muốn là người đầu tiên trả lời hay cất tiếng.

Tuy vậy, nhưng trong mơ hồ, thần thức họ sớm đã và đang giao phong vô cùng kịch liệt.

Lúc sau, sau hồi yên ắng, vị trung niên bóng trắng mới sắp không chống nổi mới cất lời.

– Tại hạ không nói được tên, nhưng tiền bối nếu đã trùng tu thì thực lực còn dư, chỉ là vai tia thần thức thần cách thôi nhỉ? Nếu tại hạ không nhằm, người đến từ trăm vạn năm trước?

Cười nhạt, nàng không buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn nói.

– Ta sống bao lâu, ngươi quản làm gì, nhưng có điều ngươi nói đúng, ta trùng tu, thực lực còn sót tuy chỉ le que vài tia thần thức, nhưng ngươi cũng đâu phải bản thể, xử lý một cái hình chiếu, ta chẳng cần thể xác trước kia.

Nhìn nhau đầy thân thiện, tựa hồ không có tiếng nói chung.

Tất yếu một cuộc chiến là điều không thể tránh khỏi.

Lưu quang sáng chối làm nền cho đối chiến của hai vị thần cách.

Một bên là đóa hoa màu đỏ hừng hực ngọn lửa cực hạn, một bên là cự bán long nhân, toàn thân trải dài long phiến.

Cuộc chiến liên hồi kịch liệt, tốc độ của họ tựa hồ không để lại bất cứ dư ảnh nào, những va chạm kịch liệt nhưng chả để lại một tia manh mối nào trong không khí.

Sau hồi giao thủ, cả hai cuối cùng để lộ thân ảnh của bản thân trên hư không, hình chiếu của người khác lạ mờ dần, còn thần thức vị thiếu nữa vẫn cuồn cuộn không thôi, cảm thấy kèo không thơm, vị trung niên ra lời lễ phép, rồi biến mất.

Về phần Lạc Thiên, tuy bề ngoài nàng chiếm được u thể, nhưng chỉ nàng mới rõ, cuộc giao phong vừa rồi khiến nàng tiêu hao cùng bỏ ra đại giá lớn là bao, ba phần thần thức nàng tích góp trong trăm vạn năm theo cuộc chiến mà bị tiêu hao sạch sẽ, mới đuổi được tên lạ mặt kia rời đi.

Vào ngay cái thời khắc nàng thở ra ngụm khí thì một vụ nổ lớn diễn ra, bất dát nàng nhìn về phía cái nơi phát ra chấn động kia, cổ bất an dân lên, nàng hận hiện tại không có lý do chính đang để chạy qua giúp đỡ cho tên đệ đệ thối nhà mình.

Nhưng nàng cũng không cần đợi lâu, ngay lúc sau mảnh tinh quang bao bọc tinh cầu nứt ra thành vụng.

Vị trí tinh cầu tinh linh trở về nguyên trạng ban đầu, chỉ khác là đất đá một số nơi đôi phần hoang tàn.

Đám người ra khỏi hang hướng vị trí phát ra vụ nổ mà qua, giữa đường, họ bắt gặp ba vị lão sư của học viện, Lam Vân, Mộc Nhĩ, Phi Phi đang trọng thương bất tỉnh nhân sự.

Tại trong đại dương sâu thẩm của Tinh linh tinh, một sinh vật to lớn với tám cái xúc tua đang cười lớn đầy ma quái, thanh âm nó van lên đầy trầm thấm phát ra uy áp kinh người.

– Ha ha ha ha. Bao năm rồi? Cuối cùng. Huyết Hà Thí Thần đại trận còn thất lạc đã xuất hiện! Cái khí tức vừa rồi ta ngóng trông bao lâu. Con rắn khốn kiếp kia, ngươi đội mồ lên nhìn đi, nhìn đi, giấu bao lâu, cuối cùng thứ đồ kia cuối cùng cũng lộ diện trước ta.

Trong cơn vui sướng, đầu bạch tuộc khẻ trấn tỉnh, hạ giọng nhìn tên hậu vệ thân cận dưới tọa, rồi quang xuống một bức thư.

– Bất Nhiễm, ngươi đem lá thư này qua bên Lucifer bọn chúng, bảo với bọn chúng sự việt vừa qua biết bao nhiêu đem hết tư liệu qua cho ta, nếu đồ đề cập trong thư còn ít thì ta sẽ cho thêm, bằng mọi giá phải đưa về kẻ nắm giữ một nửa còn lại của Huyết Hà Thí Thần Đại Trận.

Binh lính cận vệ tiếp thư, hắn chẳng nói gì chỉ hướng đầu hung thú chủ thưởng của mình rồi nói.

– Vâng.

Theo không gian biến ảo, hắn đã quỷ dị biến mất.

Sau khi cận vệ rời đi, đâu hung thú hình bạch tuộc khẻ di chuyển, tựa hồ nó đi đến đâu, nơi đó tạo ra một ít dư chấn nhưng lại quỷ dị trở về bình thường như chưa việt gì xảy ra.

Đến trước một bức khung trang, bên trong trưng bày một trận pháp to lớn, nhưng lạ thay một nửa của nó đã bị xé mất.

Bên cạnh khung trưng bày trận pháp, là hình ảnh của hai đầu thâm hải kình ngư to lớn, với hai dáng hình người ở ngây dưới, hắn nhìn vào bức tranh rồi với vẻ thành kính.

– Chủ thượng! Chủ mẫu! Ta sẽ thay hai người nối bước.

Trong góc nhỏ nơi kia, có một cái lòng, được phủ bởi một lớp vải, theo làng nước, mảnh vãi phất phất trong làn nước lộ ra một thiếu nữ với dung nhan tuyệt sắc, tứ chi nàng bấy giờ bị trói buộc bởi gông xiềng xích sắc, tuy toàn thân không có vết thương, nhưng tựa hồ nơi đáy mắt lộ ra tia mờ mịt vô hồn.

Tiếng sát gần cái lòng Đầu Trương ngư nhìn nàng rồi nói.

– Lam à! ngươi nhìn đi, sau khi ta đạt được trăm vạn năm kế thừa y bát mà phụ mẫu nàng chưa làm được, lúc đó, ta sẽ hỏi cưới nàng.