Chương 54: Chương 54: Song hồn hạch thành công.

Mỗi hồn sư, khi đã đạt đến tám mươi chín cấp bát hoàn hồn đấu la, nếu như muốn một bước thành công tiếng vào phong hào cảnh giới, thứ tiên quyết họ cần có là phải thành công ngưng tụ được hồn hạch, mỗi đời hôn sư, chỉ có tối đa ba lần ngưng được hồn hạch, lần đầu là khi họ đạt thất hoàn, nhưng ở cấp bật này, dẫu họ không ngưng tụ, cũng có thể tiếp tục tấn thăng, nhưng ở phong hào cấp bậc, hồn hạch chi ngưng là quá trình bắt buộc.

Với Vân Uyên hiện tại, hắn đây là đang một bước, bước vào phong hào cảnh, do bí pháp có phần quỷ dị, thứ đồ chơi kia rổ là đang dùng những loại cực hạn năng lượng để bổ sung đấy, con hàng này trước kia là được Đại La đưa, nó nói với Vân Uyên rằng, đây là một mảnh nhỏ của thứ đồ giúp nó bước vào chín mươi chín vạn năm cắp bật năm xưa, tuy không biết cụ thể con hàng này là gì, nhưng sau khi đem về ngẫm nghiền, đầu cự xà đã một lần điều chỉnh lại, trực tiếp biến nó thành một thủ pháp gia tăng thực lực, tuy nói không giữ được lâu, nhưng lại có thể thoáng chốc làm chung gian, đưa người sử dụng tăng đến trời mây.

Tuy biến thái là vậy, nhưng nó lại vẫn có một cái điểm yếu chết người, người đùng nếu như một lúc truyền vào cho nó quá nhiều năng lượng, mà bản thân còn quá nhỏ yếu, thì kết cục bị cắn trả là điều không thể tránh.

Đấu là cái nguyên do mà Vân Uyên chỉ dám dùng một hai loại hỏa diệm hay nguyên tố cực hạn để làm lỗi năng lượng, trừ phi là khẩn cấp nếu không hắn ít khi dùng đến, thậm chỉ chả muốn dùng.

Hiện nay, theo bí pháp tăng cường, Vân Uyên hiện đang một bước tấn thăng, tạm trở thành một phong hào đấu la, mà điều thiết yếu phong hào đấu la cần có là hồn hạch, quá trình diễn ra trong cơ thể hắn lại vô cùng hỗn loạn, năng lượng bí pháp thiêu đốt, hồn lực đang dần hóa thành dạng đặc vô cùng đau đớn, bo mạch hắn rên lên từng hồi, nhưng ngoài khuôn mặt ấy, nụ cười ngạo nghễ vẫn giữ vững, đáy mắt hắn bấy trờ dần trắng xóa, một lần nữa, mắt phải hắn lại mất đi màu sắc, đôi đồng tử màu xám dần mờ, ý chí hắn tuy vậy những vẫn không lộ ra một biểu cảm, đơn giản, nguyên nhân là vì, từ bao lâu, sợi dây thần kinh biểu lộ cảm xúc của hắn, một lần nữa đức đoạn làm đôi.

Hư không nơi Vân Uyên đính chấn lên một cái, sau lưng hắn, đầu cự xà dần hiện, khí tức nó phóng xuất, chấn áp hết thảy sinh linh, ám nguyên tố theo thân ảnh cự xà hiện ra mà bao trùm mảnh xâm lâm, đôi mắt cự xà mở to trừng về phía trước.

Tuy không có khí tức gì thêm, nhưng trái tim Vu Linh vô thức thót lên từng cơn, hắn thật không hiểu vì gì cổ khi tức kia lại khủng bố đến vậy.

Giây lác thất thần ấy, hắn vô tình để Vân Uyên thành công ngưng tụ thành công đạo hồn hạch màu đỏ thẫm.

Khí tức Vân Uyên theo cái hồn hạch hóa hình mà phóng xuất, toàn thân hắn vỡ nát nay đã được một cổ khí tức hắc ám quỷ dị nâng đỡ chữa trị.

Đồng tử lần nữa sáng lên hai ánh xám tím đầy huyền bí, chợt đầu cự xà hóa thành làn khói đen bao bọc quanh Vân Uyên, từ tận trong làng khối, khí tức vực sâu toán lên khiến tâm tình người nhìn như hụt chân chìm vào vực thẳm.

Từ trong cơ thể Vân Uyên, theo cái hồn hạch màu đỏ ngưng tụ, những luồng khí quỷ dị kia nay đã dần hiện rõ, cội nguồn nơi chúng tản mát là từ trên cái ấn ký Đại La lưu lại, chợt cái ấn ký ma liềm hiện ra, hoa văn trên ấn ký nay rỏ ràng tin xảo hơn đôi phần, lộ ra đầu cự xà quấn quanh thành trường liêm.

Lúc sau, quanh ấn ký, bảy đạo vòng sáng hiện lên quay quanh, một đạo trong đó theo chấn động ấn ký mà vỡ thành hạt lưu quang rồi dung nhập với ấn ký.

Lúc thời khắc ấy diễn ra, toàn thân Vân Uyên cảm nhận như có một cái cảm giác âm u ập đến, lác sau hóa thành lạnh buốt chạy dọc kinh mạch toàn thân, mạch máu hắn theo cổ khí tức kia lưu chuyển mà co thắt, cảm giác chết đi sống lại lần nữa diễn ra.

Tiếng thét gào của Vân Uyên vang lên từ làn khói âm u, nó như thể tiếng gầm của một cự thú viễn cố thức giấc.

Vu Linh từ sau khi cảm nhận nguy hiểm hắn đã từ ngoài đưa ra chuẩn bị, hồn kỹ thứ năm hắn sáng lên, đầu khủng long bay dang rộng đôi cánh đất đá theo đó nhất lên từng cơn lưu chuyển, đôi mắt nó lộ ra tia hung quang đầy sắc lạnh, theo đó, một con khủng long khác theo cái bống của võ Hồn Vu Linh mà hóa thực chất, nó mang theo mảnh đất đá nhọn hoắc mà hướng tới Vân Uyên.

ngay lúc hắn sắp đắc thủ, tiếng đàn vang lên, theo sau, một tia lôi đình màu tím quang bay đến đánh lui hắn, từ lòng đất một chùm thường xuân đâm lên che chắn cho Vân Uyên.

Âm vang một tiếng trong không gian, hiện ra trong làng khối ba trong số năm vị lão sư của học viện Sử Lai Khắc.

Tự nhiên là Lam Vân, Phi lão và một lão nhân khác tên Mộc Nhĩ, ba người theo đó che chắn cho Vân Uyên, đối diện họ, không còn là siêu cấp đấu la Vu Linh nữa, theo bí pháp hấp thụ hồn thể xác thịt nay thực lực của kẻ kia đã đạt tới ngưỡng cực hạn đấy la.

Trước áp lực đầy khủng khiếp, ba người họ không ngần ngại tản ra, liên tục phát động hồn kỹ.

Lam Vân nhất tay, tiếng đàn vang lên, một cái hắc sắc hồn hoàn hiển hiện, đầu phượng hoàng màu trắng tuyết pha lẫn với vài tia long lục cùng vàng kim hiện ra, phượng minh ngâm van trong hư không, dư vị trong thanh minh kia ẩn chứa một tiếng gầm hung tợn được chôn giấu rất sâu, dan rộng ra đôi dực màu trắng tuyết, bạch phượng tạo lên một cơn gió lớn, bên trong cơn gió động lại thanh âm thanh thúy diệm êm.

Theo cái thanh âm kia cất lên, hai người Phi lão cùng Mộc Nhĩ đồng loạt bọc lên thân một lớp ánh quang sắc bảy màu, Toàn phương diện họ theo đó được vầng sáng bảy màu đưa lên đến cực hạn bản thân có thể đạt đến.

Mộc Nhĩ lão sư bay đến trước Vân Uyên, đạo hắc sắc hồn hoàn màu đen huyền hiện lên, theo cái vòng sáng kia phát động, cây cối như thể có một cổ lời gọi mà dương mình hướng đến, lác sau, một bức tường bằng lá cao vạn trượng dựng ra, che chắn cho Vân Uyên.

Bên phía Phi lão, bà phóng thân, lôi đình giăng tứ phía bủa vây khắp trời cao, tử lôi lộ dần một sinh vật ẩn mình sau những đám mây, theo tia lôi điện gián xuống, một cái long thủ đã cụ hiện đánh đến Vu Linh.

Đáp lễ, hắn phóng thân về sau, từ hư không lấy ra một cái trường kích bao bọc bằng hoán hồn, âm khí.

Trường kích theo tay hắn di chuyển trên hư không, tạo ra một cái đầu kích bằng hồn lực mờ ảo cụ hiện, nó theo đó hướng long trảo đánh ra, oanh tạc cực lớn thổi bay các thực vật lân cận, núi đồi chấn lên từng hồi.

Mây mù tan đi, thân ảnh Vu Linh đã bao giờ một kích chém đôi cái đàn tranh của Lam Vân, theo một cái đạp Vân lão liền bị bay xuống nền đất cát học ra liền hồi máu huyết.

Chẳng tốt hơn là bao, Phi lão theo đôi chiến giây lác, bả vai đã hẳng lên vết thương mang cắt qua ngọt lịm.

Mộc Nhĩ lão nay đã đo sàng, thường xuân héo úa lăn lóc trên nền đất.

Một kích Vu Linh theo tiếp mà đâm đến trước Vân Uyên.

Vào ngay thời khắc đó, hư không như rung lên, một cổ khí tức cường đại ập đến trên thân Vu Linh, Đỉnh đầy hắn, Vân Uyên lúc nào đã xuất hiện, một liềm đâm đến, trường thương nâng lên đỏ lấy nhát chí tử đó, giằng co thêm lúc, cuối cùng theo cái đạp của Vân Uyên mà tách ra, trường liềm bay lên quay vòng trên hư không. Bên dưới đám người Lam Vân từ bao giờ đã biệt tăm, theo cái trường liềm rơi xuống vào tay.

Cột sáng trận pháp phá trận trước kia Vân Uyên càng sáng hơn, mảnh tinh vực dần nứt ra từng hồi.

Tại trước mặt Vu Linh, một hài tử trên thân bốc lên quang thải sáu màu, toàn thân mặc cốt giáp phát ra long uy, tay hắn lại cầm đó một cái liềm đen dần có vài phần hóa thực chất, quanh thân hắn năm đạo hồn hoàng sáng chói, đôi đồng tử hai màu ánh về một bên màu tím tử quang, thực lực khí tức lúc này của Vân Uyên theo tất tay mà đã đạt tới ngưỡng chín mươi tám cấp siêu cấp đấu la đỉnh phong.

Hai người không nhiều lời, bay đến tiếng va chạm binh khí luân hồi vang lên.

Vân Uyên phóng thân quay ma liềm chém qua thân Vu Linh, theo phản xạ, Vu Linh ngã người về sau, trương kích theo đó chém lên thân Vân Uyên.

Không hẹ đồng loạt, Vân Uyên quang liềm đở lấy đường chém, rồi đạp một cái, Vu linh cũng đồng loạt đạp ra, hai đôi hai chạm nhau, tạo ra dư chấn, thân ảnh cả hai mờ ảo đối chiến chính diện liên hồi.

Hồn kỹ Vân Uyên sáng lên, hồn kỹ thứ tư phóng xuất, hàng ngạn những sợi tơ được cấu thành từ rễ bỉ ngạn xuất hiện đâm đến Vu Linh, theo vòng cung né đi Vu Linh điều khiển chín cột cất đâm ra va chạm cùng sợi tơ rể hoa bỉ ngạn, nhân thời cơ Vân Uyên lại phát động đồng loạt hai kỹ năng thứ hai và ba, hai đại kỹ năng khống chế tung ra giăng Vu Linh vào một góc, mà Vu Linh chẳng nao núng dậm chân một cái phá đi đồng loạt cả hai, trường kích cứ thế tiếp tục đâm đến Vân Uyên.

Hắn khẽ cười cầm liềm lao qua, thời khắc cả hai sắp va chạm thì thân ảnh Vân Uyên mờ đi, từ sau Vu Linh, liềm nhọn đâm ra xước qua eo hắn, nếu không phải Vu Linh nhanh thì mục tiêu Vân Uyên nhắm đến là tim hắn nay đã thành.

Kịch liệt đối chiến, không phân, lúc sau cả hai tách ra, không hẹn mà đồng loạt tung ra sát chiêu.

Vu linh quanh vòng trong hư không, trương kích lóe lên ánh phản chiếu, đầu khủng long bay hiện ra dung nhập vào đầu kích, mũi nhọn đưa đến hướng về trước, lộ ra một cái cổ khi khinh hồn đến bạt vía.

Phía Vân Uyên, cố định trong hư không, nhất liềm đưa về sau, hai tay hắn cầm chắc trường liêm, ánh mắt hắn sắc lạnh lên, trên lưỡi của liềm lúc này hừng hực bập bùng một ngọn lửa sáu màu, sau lưng Vân Uyên thân ảnh to lớn hiện ra, nó mờ ảo thật thật, tay thân ảnh tạo dáng y hệt Vân Uyên bấy giờ, trước mặt nó, sáu đại nguyên tố hiện ra đạo hình đường chéo đang diện hiện ra.

Đồng loạt, Vu Linh đâm ra trường kích Vân Uyên chém ra một liềm, hai đạo công kích bay đến va chạm vào nha.

Vụ nổ diễn ra, phủ kình trời sao, hư không bao phủ bởi làng buội mờ cùng ba động hồn lực nồng nặc.