Chương 53: Chương 53: Bắt đầu khai chiến.

Gió phong riết gào trên mảnh trời tinh không lấp lánh những ánh tình quang.

Tại trong một góc nhỏ của mảnh hang động, sự im lặng đến đáng sợ lộ ra, chỉ để lại vài tia dư vị đau thương phảng phất trong không khí.

Theo Vân Uyên định nói gì thì bất chợt.

Bên ngoài cửa hang, một dư âm vọng vào.

– Huỳnh gia đại thiếu, việc gì không ra gặp tại hạ.

Vân Uyên âm trầm, hắn vốn đã biết đám người Vu Linh đã đến từ lâu, nhưng vì muốn câu giờ cho một thứ mà hắn giày công chuẩn bị, nên bất luận sao hắn cũng phải câu kéo thế cục.

Hướng các nội viện học viện rồi nói.

– Chư vị đều là người sáng suốt, nay ta đi câu kéo tên siêu cấp đấu la, các vị lão sư, tạm đừng ra tay, ta cảm nhận chúng còn sát chiêu, tất cả tất thảy chỉ cần cho ta thêm đúng nữa tiếng, chỉ cần nữa tiếng.

Xong, hắn chẳng đợi ai trả lời liền đã nhoáng thân mở cổng thông đạo rời đi.

Tại mảnh trời riết gào của những cơn gió lạnh, một chi quân đoàn hiện ra, với dẫn đầu là mười người còn sống, theo sau, chín mươi đầu sát chết, phàm là còn tay chân đều hiện hiện tại đây, chúng là những cổ thi thể đã mất mạng từ khi kế hoạch bắt đầu, được Vu Linh thu lại rồi dùng bí pháp điều khiển.

Hư không đối diện họ tỉnh lặng chợt vặn vèo từng cơn, lát sau ba động không gian lực khiến mảnh không gian nơi kia nứt ra, một thông đạo theo đó mà xuất hiện, từ trong một đạo băng liềm bay ra, theo vòng xoáy quỷ đạo trực diện mà tới trước Vu Linh.

Khi thường, Vu Linh đưa đến ánh nhìn, thoáng chốc, băng liêm hóa thành những mảnh xương mờ lướt qua thân thể hắn, nhưng ngạc nhiên, lác sau, một cổ cảm giác bất an sọc lên, từ mồm hắn học ra ngụm máu tươi, giật mình quay đầu, ngạc nhiên hắn nhìn thấy, đại quân xác sống mà hắn dày công thu thập nháy mắt đã bị chém thành nhiều mảnh, hiện không trọn vẹn để hắn ra tay dẫn động.

Do hết thảy khôi lỗi điều bị tiêu diệt, cái giá cho thứ bí thuật này chính là đại phản phệ.

Thấy hắn như vậy, tên hồn đấu la thân cận của hắn đưa tay ra nâng lên cổ thân thể vừa nhận trọng thương, tất thảy định luồi lại nhằm phòng người Vân Uyên bất chợt bay ra.

Chưa để đám người thở, thanh âm Vân Uyên đầy châm chọc theo trong thông đạo truyền tới.

– Đi đâu?

Theo câu nói, đạo hỏa diệm màu xanh nóng rực bùng lên thành một cột trụ lửa bắn đến trước đám người.

Vu Linh cắn răng, hắn thúc dục hồn lực tạo thành một kình khí đẩy hết thảy chín người đi cùng còn sống về sau lưng, Đáy mắt hắn hiện hắc quang, đôi cánh thằn lằn bay dang rồng, bạo chúa không trung thời tiền sử lần nữa xuất hiện, với chín cái hồn hoàn sáng chối trên không trung, dang rộng sông dực, mảnh đất đá bên dưới hắn đăm lên tạo thành những mảng tường lớn cao ngàn trượng che chở đòn công kích của Vân Uyên.

Nhưng bất quá một điều, tuy hắn là siêu cấp đấu la nên căn bản ngọn lửa màu xanh kia chẳng có phần nào tổn hại đến hắn, nhưng hắn quên rằng, chênh lệch mức độ nguyên tố là thứ quyết định, theo lẽ thường, hai dạng nguyên tố cực hạn va chạm thì sinh ra giằng co, và quyết định thắng thua bằng thực lực hồn sư phóng xuất, nhưng lại tình huống hiện tại đặc thù, thứ hỏa diệm kia của Vân Uyên chẳng phải hàng cực hạn thông thường, thứ hỏa diệm kia căn cốt, chính là vạn vật hóa hỏa, hỏa diệm cực hạn hóa thành hỏa, há chẳng phải gắp đôi uy lực, đã vậy ở đây, thứ này là tổng hợp, sự dung hòa không để lại tạp chất của năm đạo hỏa diệm cực hạn sau chuyển hóa.

Theo lam hỏa khuyết tán, mảnh đất đá ở sau trước đấy vài giây tựa như một tòa thành, nay đã hóa tro tàn điêu tan, từ đâu thứ Vân Uyên nhắm đến vốn chẳng phải Vu Linh, thứ hắn sát thực muốn hạ thủ, lại chính là đám người đi cùng.

Tuy thực lực dừng lại tại ngũ hoàng đỉnh phong nhưng hiện tại khi hắn dùng một loại hỏa diệm chuyển hóa thi triển trận pháp bộc phát thực lực, thì hắn đã nháy mắt đã đạt đến hồn đế chấp bật, đã vậy, hồn đế cở hắn lại chỉ cần liều mạng, thì kiểu gì cũng có cách vượt cấp kích sát.

Với hắn hiện tại, chỉ cần không phải phong hào đấu la, chỉ cần đạt hồn đế, hắn đều có ngàn kế trăm phương để đắc thủ, thủ đoạn hắn không thiếu, chủ yêu hắn muốn dùng hay không.

Chỉ trong nháy mắt phân tán chú ý của Vu Linh, một mình Vân Uyên chóc lác đã đoạt xuống tính mạng của chín kẻ đi theo sau.

Xác chín kẻ xấu số ấy, được lần lượt từng sợi dây leo màu đỏ ngọc đâm xuyên, mà hết thảy những sợi tơ ấy đều bắt nguồn từ sau lưng Vân Uyên bắn ra.

Trong lúc Vu Linh ra tay ngăn cản hắn, Vân Uyên đã mở một thông đạo ra sau, trên thân hắn hồn kỹ thứ thư hiện lên “Thúc phượt xuyên phá tấm” ánh đen huyền ảo chiếu hiện, một đạo mùi máu tanh tưởi nồng nàn ập đến, bỉ ngạn võ hồn của hắn dung nhập vào thân hình nhỏ phiêu định trên hư không, sau đó từ lưng hắn, bắn ra tám đạo đây leo tựa những sợi tơ mảnh sắt nhọt, như cắt đã đâm thủng người những kẻ kia, dẫu là thực lực cao hơn mấy bật, nhưng trước một đoàn sát chiêu đầy bất ngờ, có là ai cũng chẳng thể đỡ được, cho dù họ có phòng bị, nhưng trong tình huống bị một kình lực đẩy về sau cũng khó mà giữ lại thăng bằng để xử lý.

Sau khi Vu Linh nhận ra không đúng quay về sau, Vân Uyên từ lúc nào đã môi hết hồn cốt của những thủ hạ kia cất vào trữ vật, kẻ cuối cùng bị hắn thẳng nhiên quăng xác xuống, thấy vu linh phát hiện, hắn nhìn gã cười lên một cái.

Nụ cười trêu ngươi thay cho ngụ ý nhạo bán khiến Vu Linh tức đến gân xanh đầy người.

Hắn nắm chặt nắm đắm rồi gào.

– Thằng điên! Mày là một thằng điên! Mày không thấy gớm tay à? Mở miệng ra nói chúng ta xăm phạm làm sấu, vậy giờ nhìn đi, ngươi đang làm gì.

Cười nhẹ, Vân Uyên hướng kẻ đối diện nữa giỡn nữa đùa nói.

– Ta quả thật là điên, ít nhất người đời nhìn là như thế, cảm ơn đã khen ngợi ta, câu nói kia của ngươi đã như một lời ca ngợi tán dương cho sự diễn xuất tuyệt vời của ta. Còn có này. Gớm tay hay không? Chẳng phải đám châm anh thế phiệt bọn mày rõ hơn ta sao? Mà nè đính chính lại. Thằng này chưa hề nhận mình là người tốt từ bi, cũng không nói mình là kẻ xấu ác độc. Ta là ta chính bản thân ta, ta làm việt ta cho là đúng, và từ chối việt ta thấy không có lợi, đấy là nhân quyền, ngươi nghe qua chưa. Mỗi con người đều có tự do, nực cười làm sao? Đoán chừng mày cũng là một người trong số chúng nhỉ? Đám con rối bị sắp đặt.

Thoáng dừng một lúc, Vân Uyên phiêu định trên không trung hứng từng cơn gió lạnh buốt.

– Nhận thấy gì không nào? Nó như một vòng lặp bất tận. Con rối sinh ra rồi ngày đêm cố gắn để thỏa được cái tôi của đám người tạo ra nó, rồi chính đám người đó đem con rối ấy đi làm cầu nói để giao hữu cùng những đám người khác mang lại lợi ích. Rồi sau khi con rối ấy cùng con rối khác sinh ra con mình là những con rối mới, chúng lại thành những sợi dây, điều khiển con rối mới làm theo ý mình, khi về già, đám giây ấy thành những nghệ nhân múa rối, ngày ngày đung đưa ngón tay, an bài cho con rối làm theo như cách trước kia nó đã từng. Đáng thương thật.

Trầm lặng thoáng chốc, đáy mắt siêu cấp đấu la thoáng khựng lại, nhưng sau lại trở về dáng vẻ bình thường.

Hắn cũng chả thèm nói gì với Vân Uyên thêm, bởi vốn, hắn đã chẳng cải lại có mỏ gây nghiệt kia.

Đáy mắt hắn lóe lên quang mang, lúc này, màng kỳ dị diễn ra, hết thảy thi hài tồn tại nơi đây như thể có một cổ kình lực hút chúng vào một hắc động, theo từng thi hài biến mất, thực lực Vu Linh theo đó càng tăng cao.

Oán linh theo cơn gió rít gào hú lên từng tiếng trong không trung, tiếng oán thang, lửa hận, bi ai thống hận tụ tập, hòa làm một vào trong võ hồn khủng long bay của Vu Linh, tiếng thét van lên, phá than hết thảy mảnh đất đá xung quanh.

Bụi bay đầy trời, trong màng tụi mờ, một cái phất tay, hết thảy bụi mù hòa vào hư vô, lộ ra một thân trung niên với thực lực cực hạn đấu la chuẩn bán thần cấp bật.

Hắn điềm nhiên như không bước ra một chân, một tay bắt ra nhắm Vân Uyên mà tới.

Thấy như thế, Vân Uyên lấy từ thân ra hai đạo bình ngọc, mở nắp, từ bên trong, hai đọa năng lượng thuần túy phát ra, theo âm dương lực dùng lôi đình chi lực, hắn vật dụng thúc ép tinh thần lực đến cực hạn, một mặt chuyển tia lôi điện thành một loại bỏ diệm màu lam sẫm, một mặt, tách năng lượng âm dương ra làm ba, rồi đồng loạt chuyển hóa, lác sau, ba đốm lửa hiện ra, hai đốm có lần lượt hai màu đen trắng, một lạnh một nóng, đốm còn lại, là sự kết hợp hài hòa của hai đốm lửa kia, nó tỏa ra một đạo hơi lạnh nhưng khi cảm nhận lại nóng bức vô dùng.

Bàn tay đập đến một tiếng oanh tạc âm vang, cứ ngỡ như đã đánh chết được Vân Uyên.

Vu Linh định tiếp tục truy bắt đám người còn lại thì điều hắn ngàn vạn không ngờ diễn ra.

Từ đáy vực nơi Vân Uyên trước kia rơi xuống, sớm hơn dự kiến của Vân Uyên, trận pháp đã khởi động, cột sáng bắn lên đâm xuyên mảnh trời tinh không, khiến nó bắt đầu xuất hiện những vệt nức, tuy có chậm, nhưng lại thể hiện được một tia hy vọng rời đi, Chưa để hắn hiểu thấu.

Trong màn khói bụi che mờ, một thiếu niên thân mặt cốt giáp tay cầm ma liềm hiện ra, quanh thân tiểu hài, lần lược ba mươi đạo năng lượng đầy quỷ dị, Năng lượng dao động trên hư không, khiến tinh vân hóa thành hơi nước hòa vào mảnh tinh quang sao trời.

Bảy đại nguyên tố cực hạn hiển lộ, Băng, thủy, hỏa, phong, thổ, ám, không gian.

Chúng lần lượt bay ra, hóa thành những đốm sáng nhỏ lạc ấn vào trong trận pháp trước ngực Vân Uyên, nháy mắt, Theo hai đạo bí pháp, Vân Uyên đã nhảy vọt lên đến tám mươi sáu cấp, chưa dùng lại, ba đạo hỏa diệm ra ra lắp vào trong trận pháp, khiến Vân Uyên triệt để tăng lên đến bát hoàn đỉnh phong.

Theo hai đạo hỏa diệm kết tiếp đang bay đến, dần lắp vào trận pháp, toàn thân Vân Uyên dần hình thành một vòng xoáy, lác sau, viên châu màu đỏ theo đó mà hình thành.

Đấy không phải gì lạ, chính là hồn hạch của bỉ ngạn võ hồn.