Chương 56: Chương 56: Bắt đầu về Sữ Lai Khắc học Viện

Tinh vực mờ ảo lấp lóe tinh quang.

Tại trong hư không phiêu định, tồn tại một tòa căn cứ quân sự đầy đồ sộ, tại trong căn cứ địa nơi đó, trong căn phòng lớn, một tia quang mang màu trắng theo trên hư không xuất hiện rồi hướng đến dung nhập vào người một thanh niên tóc tím nhàn nhạt.

Sau khi tia quang mang dung nhập rồi biến mất, vị thanh niên đột ngột học ra một ngụm máu màu đỏ tươi, tay hắn lúc trước đang vuốt ve một con mèo, nay đã theo quán tính quăng nó đi.

Chống một tay xuống nền đất, miệng lại mắn.

– Con ả chết bằm, thần thức dạng kia…quá…khủng bố.

Trong tâm trí hắn hiện nay, hiện lên một cổ thần thức cường đại, hừng hực bập bùng như hỏa diệm tồn tại qua ngàn nghìn vạn năm.

Đáy mắt hắn theo đó lộ lên tia hung quang, lòng hắn thầm đặc ra một cái ý định. “Trùng tu, giết ả bây giờ vẫn kịp, tuyệt đối không được để ả quay về thần vương cảnh. Không! Thần cách cũng không được.”

Trên tinh cầu màu xanh lục, tại trên mảnh trời bất tận mây mù, thân ảnh một thiếu niên với mái tóc màu bạc trắng hiển hiện, cổ thân thể kia xuyên theo từng tầng mây mà rơi xuống, cổ ý niệm kia của thiếu niên sớm đã do mệt mỏi cùng kiệt sức mà bị vắt sạch, cổ thân thể ấy cứ hết tầng mây này đến tầng mây khác, cuối cùng chợt dừng lại.

Cổ thân thể ấy quỷ dị cố định trên không dung, chợt một cái thân ảnh nữ tử dần hiện, hai tay nàng theo đó lộ ra đang bòng Vân Uyên.

Nháy mắt thuấn thân, nàng đã xuống dưới mặt đất sớm đã thành phế tích, theo sau nàng là mười đạo thân ảnh tỏa ra khí tức hung bạo tựa như thượng cổ hung thú.

Theo bóng răm cùng ánh nắng chiếu đến, lộ ra vị thiếu nữ với mái tóc trắng buốt xõa dài như thác, trên tốc đâu đó có vài nơi lộ ra những mảng tóc đen, thân nàng lộ ra là một cái thiếu nữ sắc xuân đầy diễm kiều, trên đỉnh đầu lộ ra hai cái tai lớn, nhìn rõ thì chính là tai của một con hổ.

Lúc này, chợt một trung niên xuất hiện trước mắt nàng, hắn cười cười hướng nàng hỏi thăm.

– Hồ Điệp, muội vất vả rồi, cảm ơn muội ra tay giúp đứa trẻ này.

Hờn dỗi vị thiếu nữ đưa Vân Uyên qua cho trung niên rồi khoanh lại hai tay.

– Tiểu tử này đến đây, trước sau biết ta cùng huynh là huynh muội, vậy mà đến chào hỏi cũng không có.

Cười xòa nam trung niên nói.

– Ngươi là thú thần của hồn thú giới vực, ngươi bảo một tên nhóc con mười mấy tuổi đi nói với lính gác rằng ngươi là sư bá của hắn, ai nào sẽ tin.

Nàng quay người rồi hóa thành quang mang mà tiêu thất trong hư không, còn bỏ lại một câu.

– Tên quái vật này, ở đây chỗ muội chứa không nổi, ngươi quăng hắn đi nơi nào thì quăng.

Theo sau nàng, mười đạo thân ảnh huyền bí kia sau khi đồng loạt cuối người với trung niên xong thì liền biến mất.

Một lúc sau một bóng hình thiếu nữ với mái tóc đỏ hớt hải chạy đến, bất ngờ một phen, nàng sửng lại thân hình, cảnh giác nhìn vị trung niên trước mắt.

Nhìn nàng cười một cái, trung niên nhẹ nhàng đi qua, rồi đặc Vân Uyên xuống nền đất trước mặt nàng, hắn ôn tồn rồi nói.

– Ngươi là tỷ tỷ mà tiểu Uyên hay nhắc đến nhỉ? Yên tâm, ta là lão sư của nó, nếu ngươi đến rồi, vậy ta để tiểu tử này lại cho ngươi, thương thế hắn không đáng kể, cứ tỉnh dưỡng vài hôm là được.

Sử người, Lạc Thiên bấy giờ tuy thở nhẹ ra một hơi do biết người kia là thầy của tên đệ thối nhà mình, nhưng sau lại kinh ngạc đến sắp dựng đứng, vốn từ đầu nàng đã mơ hồ nhận ra cổ khí tức quen thuộc kia nhưng lại không dám chắc, nói thế nào trước kia, long thần tiền nhiệm cùng nàng cũng là một cái bạn bè tri âm, sau việt Long Thần tiền nhiệm vẫn lạc, nàng đã bị chính người người bạn kia của mình hạ một đạo cắm chú, tu vi cùng thực lực bấy giờ của nàng vĩnh viễn đã dừng ở mười vạn năm, mà thứ cấm chú kia độc ác ở điểm, khi nàng đạt đến mười vạn năm, đúng nghìn năm sau, chắc chắn rằng bản thân nàng sẽ bị tiêu tan thân xác quay về từ khi còn là một mầm chồi nhỏ mà cũng do thế nhân thời xưa cổ chứng kiến nàng một thời kỳ, nên mới đưa ra học thuyết hồn thú sau khi đạt đến mười vạn năm chỉ có thể sống thêm một nghìn năm. Trên thật chất điều này chỉ đúng với nàng mà thôi.

Tuy có hận tên bạn thân năm xưa đến tận tâm can, nhưng nàng bây giờ một mực rõ, kẻ trước mắt lại không phải cái tên khốn trước kia.

Sau khi bình tỉnh, nàng tựa như không bước dần đến chổ Vân Uyên, nhất hắn đặt lên đùi mình, không quên cảm ơn với Đường Hiên Vũ.

Tuy rằng người sớm đã đi, nhưng cảm ơn cũng là điều tất yếu nàng cần làm.

Hai tiếng sau, toàn bộ tân sinh, học viên cùng lão sư của học viện Sử Lai Khắc đã tập hợp đủ, trong đó có cả Vân Uyên, hắn hiện đang được Lạc Thiên cõng trên lưng mà vào trong chiến hạm.

So ra thương vong lại cực lớn, một lúc trạm xá ở trên chiến hạm cũng đáp ứng không đủ giường để nghỉ ngơi, nên buộc họ phải phân bố ra trường hợp, những người có thể tự hồi phục sẽ được cho về phòng nghỉ ngơi, còn những trường hợp nguy hiểm đến tính mạng hay trọng thương thì buộc phải ở lại trạm xá để điều trị cùng theo dỏi.

Và tất nhiên, một thằng cắn thuốc cùng dùng hỏa diệm được hình thành từ sinh mệnh lực để chữa trị tất nhiên sẽ không có một cái giường trống nào cho cả, Vân Uyên bị bên trạm xá đá cho về phòng nằm tịnh dưỡng.

Hai hôm sau, tình hình trên tinh linh tinh đã được khắc phục, cùng đó, các học sinh được kết quả đầu bản thì được đưa lên chiến hạm riêng của học viện để về mẫu tinh, còn những người trượt thì ai đến từ đâu thì lên tàu ở đó mà về ôm mẹ khóc. (chứ có đậu đâu mà như tên nào đó đang nằm đắp chăn ngủ li bì.)

Bảy ngày sau, Vân Uyên mơ hồ thanh tỉnh lại đôi chút, hắn toàn thân tuy hơi nhức mỏi nhưng chung quy vẫn tốt, khẻ mở ra đôi mắt, một màu trám ập đến bao phủ toàn bộ những thứ trước mắt hắn.

Thầm cười khổ hắn không kiềm được buộc miệng.

– Cái gì tới cũng phải tới, mắt mình, lại không nhìn được màu sắc nữa rồi.

Lúc hắn nhướng người dậy, phát hiện trên thân thể trên dưới chỉ có một cái quần toàn thân hắn để trần lộ ra một cái bờ nhỏ cùng cơ bụng đôi chút thon gọn, nhẹ nhàn lấy từ thân một bộ quần áo, hắn trước kia do đôi mắt không phân biệt được màu sắc mà đã học cách sắp xếp ngăn nắp cùng gọn gàng, đồng thời, để phân biệt quần áo, hắn còn đánh dấu vào một góc nhỏ, của từng bộ, còn để tiện phối đồ, hắn rất kiêng kỵ việt mua quần áo nhiều màu, màu hắn thường mua chỉ có hai màu là đen và trắng, thế nên trước kia, những người đồng nghiệp của hắn còn đặc cho hắn cái biệt danh Hắc Bạch, nói là vậy nhưng quần áo hắn tổng lại tính cả đồng phục từ khi lưu lạc tổng chỉ có tám bộ.

Sau khi lấy ra bộ quần áo, hắn định đứng dậy vào trong phòng tắm thì chợt, đôi chân hắn truyền tới một cổ tê buốt, nguyên nhân là do hắn đã lâu không rời giường mà ra, do vậy hắn lấy tiếp từ nhẫn trữ vật ra mười đạo bình ngọc màu xanh đủ loại, có khắc đủ ký hiệu, hắn cầm lên rồi đặt xuống, cuối cùng tìm ra một cái bình ngọc màu xanh đậm, mở nắp bình, hắn lấy ra một viên thuốc rồi bỏ vào miệng, nằm thêm lác sau, máu hắn đã lưu thông chảy đều trong hai chân.

Đứng dậy, ung dung đi vào phòng tắm, lác sau nửa tiếng, một thân hắc bạch thiếu niên bước ra, toàn thân hắn bây giờ bao phủ bởi hai màu duy nhất là đen và trắng.

Mái tóc màu bạc đôi chút dài được vuốt gọn, thân hình thon gọn mặt lên một cái áo thun màu trắng buốc tựa tuyết, phối với chiếc quần quần jogger màu đen đầy phong cách, tay hắn lộ ra một chiếc nhẫn màu đỏ tựa máu sáng bóng, mắt hắn lộ ra hai màu xám tím ma mị đến lạ, dưới chân hắn, mang một đôi giày màu đen xen kẽ cùng trắng rất hợp với bộ trang phục cùng mái tóc. (outfit này là đặc trưng của Vân Uyên luôn á nha)

Tuy không nhìn thấy màu sắc nhưng Vân Uyên vẫn có một số ít kỹ năng để phân biệt đồ vật, đây vốn dĩ cũng là một số cái kiến thức riêng của người mù màu cần có.

Bấm dãy số mở ra cửa phòng hắn định tìm kiếm phòng bếp nhưng lại chợt nhớ mình không nhìn được bản đồ hiển thị màu sắc, thế nên hắn làm gọn hơn.

Hư vô chi vực phóng xuất, toàn thay dò xét hiện ra, phạm vi bán kính trong tất thảy hiện rõ một một trong mắt hắn, theo đó, hắn chậm rãi di chuyển từng bước chân đi đến nhà ăn.

Một điều mà trăm vạn Vân Uyên nhìn không ra là, từ một góc nào đo trong bán kính hư vô lĩnh vực, một vị thần cách đã cảm nhận được và hướng mắt đi quang sát hắn.

Vừa đi,Vân Uyên tiện tay hướng vào tinh thần hải tìm kiếm những vị hồn linh cùng vị lão thần vương đang cư trú bên trong.

Lác tìm kiếm, hắn cuối cùng thấy được họ đang chia phần nhau nghỉ ngơi, chỉ riêng lão nhân thần vương thần bí vẫn thức đứng một góc nhìn vào tinh quang vô tận trong thức hải.

Hắn lặng lẽ hướng lão già chấp một quyền, rồi nói.

– Tiền bối có tâm sự nhiều thế, vậy cần người chia sẻ không?

Không quay lại lão lặng lẽ cười cười rồi hướng Vân Uyên vỗ vỗ bả vai, nhóc con muốn hỏi gì cứ trực tiếp.

Ngạc nhiên Vân Uyên hỏi với giọng điệu điềm đạm.

– Tiền bối không thích dài dòng đến thế sao?

Cười khổ, vị lão nhân vuốt vuốt bộ râu bạc trả lời.

– Lão phu không phải loại ấp mở, chỉ cần trong khả năng ngươi có thể tiếp nhận, ta đều sẽ nói. Còn lại về sau, đợi ngươi có thực lực đủ mới được.

Cười một cái, Vân Uyên nói.

– Sảng khoái thế sao? Vậy vào thẳng vấn đề đi.

Lão già trầm ngâm chờ đợi câu hỏi của Vân Uyên, vốn lão có nét mặt thể bởi lão hiểu, tên nhóc trước mắt, khi hắn cười thì kiểu gì cũng là trò quỷ.

– Tiền bối vì sao đưa ta đến đây?

Sửng lại một cái, vị lão nhân nhìn hắn rồi từ tốn nói.

– Ta nói rồi nhỉ, khi chưa đủ thực lực, lão sẽ không nói chuyện về sau.

Vân Uyên không bất ngờ, hắn lại tiếp tục hỏi.

– Vậy ông cùng cha ta có quan hệ gì?

Ông lão vẫn chẳng nói gì, nhưng sau, lão từ từ nói.

– Ta cùng cha ngươi không quen, nhưng nếu ngươi hỏi như kia, chắc biết gì rồi nhỉ?

Không đợi gì hắn lập tức nói ra hàng dài.

– Có ba điểm ông khiến ta thấy hoài nghi về quang hệ của ông cùng cha ta,... À không phải gọi là người thân của ta, ta chẳng thể chắc đó phải cha ta hay không.

Nhìn hắn, lão chậm rải hỏi.

– Ba điểm nào?

Như đúng theo Vân Uyên đoán, hắn liền lập tức trả lời.

– Ông trước kia khi ngăn chặn các thần niệm khác, từng nói “Huỳnh gia chẳng tên nào lo cho cái mạng của mình” điều đó đồng nghĩa ông từng quen đến người trong Huỳnh gia, nhưng cụ thể là ai ta lại không rõ, nhưng dựa vào quan hệ gia đình ta với Huỳnh tộc ta không tin đám người kia dám đưa cơ duyên như ông cho ta, do đó phạm vi sót lại chỉ còn người thân trong nhà ta.

Ngạc nhiên, vị lão già nhìn Vân Uyên đầy thâm ý, rồi nói.

– Sao ngươi khẳng định là cha ngươi mà không phải mẹ ngươi hay tiểu cô nương nhỏ kia?

Cười nhẹ, Vân Uyên nói.

– Nghe hết rồi bình luận, ông chẳng lẽ sinh thời cũng hay hất cơm người khác như này à!

Méo mặt, lão già tức nhưng vẫn cố nuốt lại nghe tiếp.

– Thứ hai, ông từng vô thức gọi người nhờ mình là hắn, điều này rõ là chỉ nam, chứ một lão già già cú mấu trăm năm vẫn lưu được tàn hồn, ta không tin ông có thể đổi được cái thối cổ hủ trong máu.

Liên tục bị xóc óc hai lần, lão cay lắm, nhưng giờ phải nhịn, dẫu gì lão biết cái miệng hổn kia không phải ngày một bửa hai, tuy ngoài miệng Vân Uyên tiểu tử lão toét kia nói vậy, nhưng tâm lại nghĩ một nẻo khác, đây rõ là đang khích lão để dụ lão khai ra gì đó.

Thấy lao gì vẫn có thể nhịn Vân Uyên liên đổi kế hoạch.

Thở ra một cái não nề, hắn hướng lão nhân rồi nói.

– Nếu tiền bối một mực không định nói, vậy thì ta cũng không thăm dò nữa, ta kì thực tại đây muốn hỏi người, là vì muốn xác thực rằng ngoài em gái ra, ta còn có người thân nào khác không? Nếu như là có, vậy xin tiền bối nói ra cho ta biết, ta kỳ thực nhiều năm rất mệt mỏi, chỉ xin được người thân an ủi, tuy những năm qua ta có những người thân mới, nhưng với ta, dẫu sao có thêm một người thì vẫn tốt hơn.

Khóe mắt hắn dần ẩm đi, hắn tựa muốn rơi đi giọt lệ ấm, nhưng lại quộc cường thu liễm.

Lão già đôi chút ngũi lòng, liền hướng hắn định nói gì nhưng lại phát hiện một chuyện, thủy nguyên tốc quanh hắn bấy giờ đang đôi chút kẻ đọng, và tất nhiên tất cả đều là hướng trên đôi mắt ma mị kia.

Hiểu mình bị chơi, lão già nhịn không được nắm cổ Vân Uyên cưỡng chế quăng ý thức hắn về thực tại, trong thức hãi lão cũng không quên gầm lên một tiếng.

– Huynh đệ hai người các người là từ khuôn đúc hay gì, một tên ranh mãnh xảo trá, một tên thủ đoạn đầy mình mất hết liêm sỉ.