Chương 35: Chương 35:Tính trên đầu xuống, học viện tựa không dễ chịu.

Dưới ánh bình minh chan hòa hơi ấm từ những tia nắng của buổi sớm mai, từng loạt giao tranh liên tiếp nổ ra. Cả mảnh sâm lâm tựa như một chiến trường cổ xưa, đang đấm chiền trong từng đợt công kích tựa mưa mà xuống..

Từng thời từng khắc, trùng trùng điệp điệp công kích đua nhau mà loạn xạ khắp nơi.

Ngày mới bắt đầu cũng chính thời là thời khắc số học sinh đua nhau bị loại.

Không có khoan nhượng, trên chiến trường tàn khốc của cuộc thi tuyển sinh, không có đồng học, chỉ có địch nhân cùng đồng minh.

Bất kể bằng cách gì, những đứa bé dẫu chỉ mười hai mười ba tuổi đầu, đều sẽ không từ thủ đoạn mà có được tấm vé vào học viện mà hàng ngàn hàng vạn người hằn mơ ước.

Tại một góc nhỏ của rìa ngoài sân đấu.

Một đội ngủ với bốn học sinh đã tụ họp lại.

Họ nhịp nhàn phố hợp, không hao phí tới hồn lực, chỉ dùng kỹ xảo cùng lực đạo, đã như vũ bảo loại đi không biết bao nhiêu học sinh.

Tiểu đội kia không ai xa lạ, chính là tiểu đội mà Vân Uyên dẫn dắt, họ tựa bão táp từng đợt liên hồi một đường giết đến tận khu vực giới hạn ngoài sân đấu.

Nháy mắt thoán chóc, tiểu đội họ chỉ trong ba tiếng đã liên tiếp thu về hơn ba vạn điểm tích lũy.

Thời xưa có câu.

"Vó ngựa mông cổ đi đến đâu, cỏ không mọc đến đấy"

Thì nay tình cảnh của nhóm Vân Uyên cũng không sai biệt mấy, một nhóm bốn người, một đường tiếng thẳng, gặp địch giết địch, gặp bạn mặc bạn, ai cản coi như địch nhân mà xuống tay không khoan nhượng.

Lúc này nhóm Vân Uyên vừa ra tay loại đi hai tiểu đội với hơn sáu hồn tôn, nhìn ngắm số điểm trong vòng tay, Thiên Tông Uy cùng Thượng Quan Vân Vy tựa không tin mà há hốc, lòng họ đồng loạt nghĩ "Núp đến ngày cuối mà vẫn có được nhiều điểm thế này, so ra cách quán quân không xa, Uyên đại ca hay quá"

Bên trên nền đất, một thiếu nữ tóc đỏ đang đứng thẳng người, tay cầm trường kiếm sắt nhọn, nàng hậm hực nhìn tiểu thiếu niên bên cạnh, giọng oán hận nói.

—- Rồi ai mới là tỷ tỷ ngươi, đệ đệ thối, ngươi một mực bắt ta cứ gặp là chém ra hỏa diệm kiếm khí, ngươi biết tỷ tỷ ngươi tiêu hao bao nhiêu hồn lực không?

Vừa nói nàng vừa định đưa tay lên, hướng cái tai nhỏ của Vân Uyên mà hướng đến, nhanh như cắt, Vân Uyên như thiển điện chạy ra xa, khuôn mặt uất ức.

—- Tỷ đừng làm vậy nữa, ngày cuối rồi, ta sai rồi, không để tỷ tỷ một mình ra tay nữa.

Lúc họ đang trêu đùa nhau thì từ đâu, hơn chục cái chủy thủ cấu thành từ bằng nguyên tố như một cơn mưa rào mà mãnh liệt gia tốc hướng tổ đội Vân Uyên mà đến.

Thời khắc mưa băng rơi xuống, thì một vụ nổ lớn khiến làn khói xám loan ra che mờ tầm nhìn.

Lúc sau, mây mù dần tan, một nhóm hơn chín người đã từ một buộm nhỏ mà đi ra, họ cẩn thận quan sát trong làn khói thì lại không thấy bốn người kia đâu.

Chợt lúc này, trên đỉnh đầu họ, thanh âm phượng minh thanh thúy vang lên, tiếng minh thánh thót đến siêu lòng nhưng bao hàm khí tức bổn nguyên tinh thuần có hòa hợp hai đạo âm dương.

Chưa để họ hiểu, một đạo sáng màu hồng nhận đã nương theo tiếng minh vang mà bắn đến chỗ họ, cả chín người thấy vậy liền lập tức tản ra nhiều hướng mà đi, nhưng tiết cho họ,...

Từ dưới lòng đất, chục cây dây leo đâm lên quấn quang khắp thân hình họ.

Đám học sinh vùng vẫy mở võ hồn thì lại bị một làn sóng màu đen khuếch tán qua làm đình trệ.

Mặt đất lần nữa rung lên, sau đó thủng ra thành một hố sâu, Lạc Thiên đột nhiên xuất hiện từ dưới chém lên, một đạo chém hình chữ thập lớn lập tức đã khiến giám thị tới đưa bốn người học đi.

Vị giám khảo phiêu bồng trên không trung, hắn đứng đó chờ hốt thêm sáu tên còn lại, lòng thầm nghĩ “ Đám nhóc này mù hay gì, đại ma đầu giết hồn thánh bằng ba chiêu mà cũng dám chọc, không muống đậu sát hạch hay gì?”

Đúng như dự đoạn của hắn, không tới ba phút,Vân Uyên từ dưới đất lại ngưng tụ phong nguyên tố thành một trận gió lốc, vòng xoáy cành ngày càng mạnh, trực tiếp cuốn sáu tên còn lại lên không trung, chưa dừng lại, cơn lốc cành mạnh dần lan ra, vô tình khiến năm tiểu đội vừa vui mừng khi vất vả lắm mới vào được vòng an toàn lập tức bị loại đi.

Tên học viên nội viện nhìn xong ngao ngán, đi đến từng nơi thu về tay từng học sinh đã bị loại.

"Cảnh này ta chưa phải chưa thấy, quái vật kiểu này,...".

Quay người về khu quang sát, hắn lúc này cùng hội hợp với các đồng môn, vừa về.

Toán người đi đến sảnh chính, mệt mỏi ngồi xuống, chưa kịp nghỉ ngơi thì vị Phi lão sư liền nói.

– Cảnh giác, nội gián vẫn còn, tên tiểu quỷ đó gửi thư bảo chúng ta cứ đưa người rời đi, khi an toàn mới cùng hắn ra tay tóm gọn.

Nghe lời này xong, cả phòng im bặt, hướng hơn nghìn ánh mắt về vị Phi lão sư.

Đồng dạng một bộ mặt quái dị, họ đều thầm nhủ trong lòng một cậu mà không dám nói. “Hơm trước bà còn bảo người ta là tên điên, hôm nay sao lại chỉ đọc qua có một bức thư rồi nghe theo như đúng rồi vậy?”

Nội dung bức thư như sau.

“Thưa quý vị lão sư cùng học viện, học trò Huỳnh Vân Uyên sau khi dùng chút thủ đoạn mà vô tình có được, thì đã phát hiện ra có hơn năm mươi kẻ có hành vi không bình thường, để tránh quý viện cùng các học viên náo động, ta chỉ có thể liều thân âm thầm tra sét, và vô tình thay phát hiện ra âm mưu to lớn của thế lực đối địch học viện, ta hiện đã xử lý được hơn phân nửa số người, còn lại tàn dư với mười sáu nội gián, nếu như các vị thấy làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của học viện, vậy xin quý viện có thể cân nhắc làm theo chút đề xuất nhỏ của học trò, không ảnh hưởng gì đến luân lý, chỉ cẩn mong quý viện vào ngày cuối, có thể cho phép học trò ra tay đưa đi những học sinh mà các vị cảm thấy không thuận mắt, chỉ chừa lại những đồng học có thiên phú được nhìn trúng thôi, đến khi chỉ còn lại những kẻ nội gián, thì học trò sẽ cùng quý viện ra tay, để bảo toàn danh tiếng học viện, vậy khẫn mong có thể tạo chút vấn đề cho máy quay, học trò sẽ dùng dư chấn để khói phủ mờ đi, sau đó những vị cường giả có thể trực tiếp đến nơi âm thầm hạ thủ, cuối cùng, khi trên khu vòng chiến còn đúng số lượng học viên nhận vào thì các vị lại tuyên bố kết quả như thường.

Học trò Huỳnh Vân Uyên xin cảm tạ quý viện.”

Đọc xong bức thư hiện trên màn hình, hết thảy đều đảo mắt nhìn nhau, lòng thầm mắn “Được, hảo tiểu tử, dám tính toán trên cả đầu của học viện, ngươi tự tay loại học viên nhận hết điểm của họ, xong còn mượn tay học viện xử lý đám người nội gián, sau đó một thân lãnh trọn chiến công cùng điểm của đám nội gián đang thân phận là học sinh, hay, rất hay, giờ ta đã hiểu vì cái gì các lão sư từ sáng đến giờ vẫn sắc mặt khó coi, bị tính từ trên đầu mà không làm gì được hỏi có tức không?”

Về với tình hình của Vân Uyên, tiểu đội của hắn vẫn miệt mài săn người, tuy vậy ba người trong đội lại thấy có chút hoài nghi, vì cứ khi thấy những học viên có thực lực tứ hoàn hoặc tam hoàn đỉnh phong, thì Vân Uyên hắn lại ra dấu chạy hoặc bỏ qua.

Tuy khó hiểu ý đồ nhưng ba người đều tin tưởng Vân Uyên, Thượng Quan Vân Vy sau những ngày ở cùng Vân Uyên, nàng tựa hồ nhận ra tên máu lạnh kia không hề khó gần, mà ngược lại, nàng thấy hắn có rất nhiều điểm tốt, tuy chưa đến mức động lòng, nhưng nàng vẫn thầm đưa hắn một loại ánh mắt khác biệt so với những người khác, tuy thi thoảng hắn lại nói ra một ít câu khiến nàng khó hiểu, nhưng chung quy với quan sát qua nhãn quan của nàng thì Huỳnh Vân Uyên là một kẻ có đủ nhân phẩm để giao lưng cùng tín nhiệm.

Chờ đợi hồi lâu, khi quan sát thấy một toán học sinh hồn tông đã vào được bên trong vòng chiến, Vân Uyên lúc này đứng dậy, bỏ lại một câu rồi, huyễn thân rời đi.

– Không manh động, nếu bị phát hiện thì toàn lực chạy, đám người tiếp theo có hơn trăm người, đối cứng không tốt, ta đi an bài một chút rồi về.

Ba người nghe xong, im lặng không nói, chỉ đưa cảnh giác tăng lên cao độ.

Tại vị trí trung tâm khu sâm lâm, toán tân sinh mà Vân Uyên thã đã tập hợp đủ, tổng có hơn hai mươi ba người, không còn thiếu ai, nụ cười hiện trên khóe môi, ánh mắt diệu hiền nhìn đám người bên dưới đang thủ thế chuẩn bị lao vào hỗn chiến.

Bàn tay khẽ nâng, vầng sáng màu vàng nâu lóe lên, từ dưới mặt đất, thổ nguyên tố tạo hình thành những chiếc lòng đâm lên bao bọc những tân sân kia lại, sau đó từng cái lòng dần hạ xuống, dí cho đám tân sinh nằm thẳng xuống nền đất, để chắc hơn, Vân Uyên còn dùng thêm dây leo trói hết tứ chi của mỗi học viên, những sợi dây kia được nói lại với nhau vô cùng chắc chắn, ví dụ, dây đang trói tay của học sinh này, đem đi nói với chân của học sinh nọ, do tất cả diễn ra chỉ trong tích tắt nên không ai phản ứng kịp, cho dù cảm nhận được thì cũng không có tốc độ để né, cứ thế những học viên được liên kết chặt chẽ với nhau bằng dây trói, khi có kẻ muốn vùng vẫy thì từ đâu, có hơn bốn cổ lực đạo khác phản kháng lại, chắc cú hơn Vân Uyên còn cho độc thấm vào da của các học sinh, độc khiến các học sinh tê dại đến không thể di chuyển.

Bên phía Vân Uyên thuận lợi, nhưng bên nhóm Lạc Thiên tựa không tốt.

Khi Vâ Uyên vừa đi, quả có một đám học sinh tiếng vào, tổng có hơn trăm hai mươi mấy học sinh, họ lúc đó đang dùng sức truy sát nhóm có ba học viên, Lạc Thiên trên cao nhìn kỹ thì thất thố, vì người bị truy đuổi kia, lại là Lý Úc Bình.

Lạc Thiên nàng biết Lý Úc Bình là một cái con bài mà Vân Uyên chuẩn bị phòng hờ, lúc nguy hiểm mới ra tay cứu giúp lấy về phần ân tình, nhưng lại vạn phần không ngờ chiến lực của đội lại cùng lúc được bổ xung thêm Thượng Quan Vân Vy cùng Thiên Tông Uy.

Trước cục diện này, nàng bây giờ là đang thay Vân Uyên đưa ra quyết định có nên cứu Lý Úc Bình không?

Nhưng lúc chưa nghĩ thông thì hai người đồng đội của nàng, Thượng Quan Vân Vy cùng Thiên Tông Uy đã trượt chân khỏi cành cây, đồng thời, nàng nhìn lại thì thấy một con sâu rơm khiến nàng thất thố, sợ hãi la toán lên.

– Aaaaaaaaaaaaa.