Thời điểm đám học viên kia định ra tay loại Lý Úc Bình cùng đội nhóm thì bị gián đoạn bởi thân ảnh của ba người của đội Vân Uyên rơi xuống, họ gượng đứng dậy, cười cười những học viên kia rồi đồng thanh.
– Ta nói cái này trùng hợp, các ngươi tin không?
Không gian yên tỉnh phá lên tiếng cười, đứng đầu đám người đi ra, cất giọng giới thiệu.
– Ta xin giới thiệu, ta tên Lâm Diệp, đoàn trưởng toàn đoạn đội, nếu chúng ta có duyên gặp gỡ thì cũng nên để lại chút gì ấn tượng về nhau đi nha.
Nghe vậy, Thiên Tông Uy cất lời.
– Vậy ngươi cho ta mượn tiền đi, đảm bảo ngươi mãi mãi không quên ta.
Không gian yên tĩnh đến lạ, từ đằng sau Thượng Quan Vân Vy sớm đã nhìn qua tổ đội này, tất cả đều im lặng nghe theo lệnh của tên Lâm Diệp này, nếu tên Lâm Diệp không cho họ làm có thể họ cũng không dám làm.
Vậy chặt xong cái đầu này là tất cả sẽ như rắn mất đầu.
Nghĩ xong, nàng âm thầm ra ám hiệu với Lạc thiên cùng Thiên Tông Uy, hai ngươi hiểu ý, anh như cắt, tận dụng lúc Lâm Diệp sơ hở, cả ba đồng loạt cho ra công kích.
Ba thân ảnh nhỏ chia làm ba hướng khác nhau, Lạc Thiên phóng thân về bên trái, cầm chặt thanh kiếm, dùng ra hồn kỹ thứ hai của mình Thiên ngạn chi nộ.
Nương theo vòng sáng màu tím trên thân Lạc Thiên bảy đạo hỏa cậu bay ra cảng đi xung quanh tránh cho người tiếp xúc, sau đó hồn kỹ thứ ba Thiên ngạn chi dực phóng xuất, đôi đánh màu đỏ rực dang rộng, tăng tốc độ của nàng lên vài phần, cầm trên tay trường kiếm, nàng chĩa mũi nhọn hướng về phía Lâm Diệp mà đến.
Bên phải Thượng Quan Vân Vy quay thân, vòng sáng tím lóe lên, đôi cánh hồng bạt đang rộng, trên thân cánh ẩn hiện một ít khi tức chí âm chí dương, tùy thời đập cánh của nó đều vảy ra hai đạo quang mang trắng đen về hai bên, sau khi tăng tóc, nàng tiếp tục tụ lực mở ra năm đạo vòng sáng màu hồng phấn, vòng sáng vàng lóe lên, từ trong những vòng sáng hồng phấn, bắn ra liên tiếp những đạo năng lượng, vòng vàng chưa tắt, trên thân nàng, vòng sang màu đen lóe lên, từ hai tay, Thượng Quan Vân Vy chưởng ấn lên không trung đạo hình bát quái, âm dương lực theo hiệu triệu tụ lại lan rộng rồi đáng trực tiếp xuống người của Lâm Diệp.
Trên không trung, Thiên Tông Uy cầm bút vung lên tạo nên những nét bút tinh xảo, sau khi thành ra một chữ lưu thật lớn, hắn trực tiếp kẻ một đường đáng xuống, hướng Lâm Diệp mà đi.
Đáp lại, Lâm Diệp vẫn đứng yên.
Ba đạo công kích giao nhau, tạo nên chấn động khiến khói bụi, mù mịt.
Bụi mờ chưa tan, thì từ trên không Thiên Tông Uy đã học ra một ngụm máu rồi rơi xuống, thấy vậy, Thượng Quan Vân Vy phóng lên đồ đi cổ thân thể của hắn.
Khi sắp hạ xuống, Thiên Tông Uy lại quát to.
– Bọn họ chưa xong, ta bị cắn trả.
Chưa hiểu chuyện gì thì từ trong làn khói mờ ảo, một chảo mang đậm hỏa nguyên tố đã phóng ra, một cái cào thẳng vào người Lạc Thiên.
Không chỉ vậy, muôn vàn công kích đủ tất cả các màu sắc từ làn khói mù mịt phóng ra, hướng Lạc Thiên mà đến.
Tứ bề đều bị hướng mũi dáo, Lạc Thiên nghiến răng, trên thân một cái vòng sáng màu đen nương theo tiếng thét của màng mà lóe lên, công kích vừa qua, bên trong bụi mờ tựa có một đốm lửa bốc lên.
Lạc Thiên bước ra từ bụi mù, nàng không nhanh hay chậm phóng thẳng về trước.
Tay cầm trường kiếm, thân mang khôi giáp, trên lưng có đôi song dực, toàn thân rực sáng trong đốm lửa cháy hừng hực.
Một kiếm chém ra đồng loạt khiến vòng tay của hơn mấy học viên bị vỡ đi, tay của hầu hết các học viên bị chém nát vòng tay lúc này dần ứa ra từng đợt máu tươi, một đường kiếm dài vừa rồi đã lưu lại một vết hằng lớn trên da của mười mấy học viên kia.
Trong đám học viên kia, riêng chỉ có Lâm Diệp là bị chém cháy mặt, khuôn mặt tuấn tú điển trai bị hằn lên một đường dài, trong đáy mắt hung quang dần hiện, hắn gầm lên một tiếng điên cuồng ra lệnh tấn công Lạc Thiên.
Trên cao, hai người Thiên Tông Uy cùng Thượng Quan Vân Vy định ra tay thì lại bị cản lại bởi một đám mẫn công với hơn hai mươi người.
Vất vả đánh bay hai mươi hồn tôn mẫn công, hai người nhanh lao xuống thì vô tình thấy một cái cảnh tượng kinh dị đến đáng sợ, Lâm Diệp trong bộ dạng Tích dịch sư vương đang bóp nát đi cánh tay của Lạc Thiên.
Lạc Thiên thét lên một tiếng thống khổ lại khiến Lâm Diệp vui tú cười tươi, hắn vừa cười, vừa dùng bộ vuốt cào vào mặt của nàng thêm mấy cái, sau đó dùng chân đá nàng một cái, khiến Lạc Thiên gục xuống nền đất, chưa tha cho nàng hắn còn liên tục bồi thêm vài cái đạp vào mặt nàng.
Thiên Tông Uy cùng Thượng Quan Vân Vy bất lực vì bị cản lại bởi đám người tân sinh kia, không thể làm gì.
Vân Uyên sau khi xử lý xong đã đi về định ra tay đưa đám người không liên can vào khu trung tâm rồi để họ tự diệt nhau, nhưng khi đến nơi, hắn thấy từng màng chấn động, dự cảm không lành hiện lên, Vân Uyên điên cuồng tăng tốc phóng về.
Tới nơi cảnh tượng Lạc Thiên cánh tay nát vụn khuôn mặt đầy vết cào của móng vuốt, toàn thân bê bết máu tươi.
Tia sát ý hiển hiện, hắn từ không trung lao xuống, bắt lấy cánh tay của Lâm Diệp, dùng kình khí đẩy bật Lâm Diệp ra xa.
Sau thoáng trầm mặt, hắn hướng trử vật lấy ra một cái thiết bị rồi nhắn.
“Lão sư, ta thật xin lỗi, ta lầm lẫn, số nội gián có nhiều hơn, còn thiếu một chút, lúc sau ta đưa ai đi thì người đó là học viên bình thường, những người nội gián, xin học viện để ta tự tay một mình”
Thấy dòng tin nhắn của Vân Uyên đám người nhìn nhau ngầm hiểu.
Xong hắn mặc cho Lâm Diệp chửi mắn, vẫn một cái chậm rãi đưa Lạc Thiên ra xa, xong thanh âm trầm thấp.
– Thiên Tông Uy, Thượng Quan Vân Vy cản họ trong mười giây.
Không chần chừ hai người đều đã phóng qua, dùng thân tạo lên một màn chắn, Lâm Diệp thấy Vân Uyên muốn đem người đi, liền ra lên cho tất cả các học viên còn lại ra tay cản.
Mệnh lệnh vừa dứt, đáp lại, Vân Uyên vẫn chậm rãi bước, khi tất cả đám người kia định động thủ thì từ dưới nền đất đã lỡ ra, rồi đâm lên từng hồi đất đá nhọn hoắt, trên không trung, phong nguyên tố cùng không gian nguyên tố đồng dạng vặn vẹo tạo thành vòng xoáy với tốc độ rất cao, nhưng huyền diệu ở điểm là chúng dù xoay ở tốc độ cao lại không tạo thành vòi rồng, lúc sau chúng dần dung nhập lại, hai vòng xoáy ngược chiều dẫn đến thời khắc hai đại nguyên tố cực hạn với vòng xoay cực đại chạm vào nhau, một lực hút cường đại đã kéo theo tất cả những kẻ kia lại, không gian theo vòng xoáy tốc độ cao đối nghịch mà bị xé ra, cảnh tượng lại còn được tô đậm thêm bằng việt võ hồn Vân uyên đã phóng xuất, tô lên nơi đây một màu đỏ máu thuần túy, Phong cảnh tận thế hiện ra trước mắt chấn áp tâm tình của hết thảy các học viên.
Đến nơi bằng phẳng, Vân Uyên khẻ đặt Lạc Thiên xuống, ánh mắt hiện huyết quan, lúc sau một tia lửa màu đỏ đậm đã hiện lên trên tay Vân Uyên, hơi nóng của nó vừa ra, đã thiếu đi không ít cây cối xung quanh.
Đồng dạng, phong nguyên tố lần nữa thôi động, nương theo gió, hàng nghìn hạt lục quang màu xanh ngọc bay đến, tần sinh mệnh năng lượng tinh thuần trong tay, Vân Uyên đấy mắt sáng lên, lúc lâu, ngọn lửa đỏ đậm trên tay dần hóa thành màu xanh lục, từng thời phát ra khí tức ấm áp đến lạ.
Thả nhẹ ngọn lửa xuống lên người Lac Thiên, hiền diệu làm sao, lửa xanh ngọc cháy đến đâu, thân thể Lạc Thiên lành đến đó, kinh mạch cùng xương tay trái bị bóp nát nay đã khôi phục, khuôn mặt đẫm máu theo ngọn lửa xanh mà dần khôi phục lại ban đầu.
Chiêu thức vừa rồi là thiên phú mà võ hồn bỉ ngạn này ban cho Vân Uyên “Vạn vật hóa hỏa”
Có thể dùng các nguyên tố trong thiên địa hóa thân thành hỏa diệm, nhưng vẫn lưu lại đặc tính của nguyên tố đó, nếu dung hợp lại với hỏa cực hạn thì sẽ khuếch đại lên đặc tính.
Vân Uyên Vẫn bộ mặt bình tỉnh, quay người nhìn Lý Úc Bình quăng qua đó một viên đan dược rồi bảo.
– Cầm đi vào khu trung tâm, đưa theo tỷ tỷ cùng hai người đồng đội của ta nữa.
Thấy vậy Lý Úc Bình nhìn hắn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Sau khi đám người Lý Úc Bình đi xong, vòng xoáy liên hợp của hai đại nguyên tố dần tan đi, mặt đất dần bình lặng.
Đám người kia dần thoát khỏi trói buộc, chưa kịp nói lời nịnh nọt hay xin lỗi thì Lâm Diệp trực tiếp bị một cái thút thẳng vào bụng, bản thân hắn ăn trọn cái thút kia văn ra xa vô cùng, vừa chật vật đứng dậy, hắn đã ăn thêm một đấm thẳng vào khuôn mặt hắn tự cho là anh tuấn.
Bò lết dưới nền đất, xương hắn bắt đầu kêu lên từng tiếng nức nẻ, vệt máu kéo dài theo cơ thể đang bị giằng xé bởi cơn đau do xương sống nứt vỡ, máu hắn thấm đẫm vào cỏ cây xung quanh, chợt đầu hắn bị một bàn tay hữu lực nắm dực lên.
Vân Uyên âm trầm nhìn hắn, ánh mắt vô hồn đến đáng sợ, khuôn mặt bình tỉnh không biểu cảm, lúc sau, Lâm Diệp la lên một tiếng đầy thống khổ, vừa rồi, thứ hắn trải qua là cái cảm giác xương sọ vỡ tan.
Vân Uyên ánh mắt vô hồn, một tay bóp nát hộp sọ của Lâm Diệp, nhưng ảo diệu thay, xương sọ vỡ nứt nhưng không chút gì ảnh hưởng đến thần kinh của Lâm Diệp, toàn thân hắn lúc này nhạy cảm vô cùng, giờ chỉ cần chạm nhẹ một cái với hắn sẽ nhận một cái cảm giác lúc bị xe tải tông trúng.
Vân Uyên không vội, thời khắc hắn định vờn đùa lúc nữa thì thấy các giám thị của học viện đã đến.
Thở ra hơi dài, hắn trực tiếp dùng tay đâm thẳng vào lòng ngực của Lâm Diệp, hai tay moi ra trái tim màu đỏ đang đập lên từng nhịp, đã vậy, tay còn lại đưa lên đầu của Lâm Diệp, cùng lúc, bóp nát đi cả hai cái, cả tim và đại não.
Thấy màng Vân Uyên ra tay, các vị học viên nội viện chỉ đành thầm than “Tên nhóc này quá tàn nhẫn”
Khi họ định ra tay thì từ bên dưới thanh âm Vân Uyên đã vọng lên.
– Xin các vị đừng ra tay, gián điệp sẽ tự tay ta đi, các vị chẳng phải chư nhìn đủ thực lực ta sao?
Thanh âm vừa dứt, một tràng mây mù ập đến, ám nguyên tố tựa thủy triều mà lên bao trùm khắp mảnh khu sâm lâm nơi đây, từ trong u ám ánh mắt màu đen huyền mang đầy âm u khí tức lóe lên, ngón tay chỉ nhẹ một loạt hồn tôn đã bị đè bẹp, thời khắc này, bóng tối hắc ám xua tan tiêu tán trong không khí, để lộ ra hơn mười sáu thân ảnh đang đứng thẳng người, cảnh giác nhìn quanh.
Thấy vậy, Lam Vân tựa hiểu ý đồ của Vân Uyên, phất tay thu lại toàn bộ các học sinh trữ vật rồi liền chuẩn bị ra tay với mười sáu tên tàn dư làm xáo trộn sát hạch.
Nhưng không để hắn ra tay, thời khắc các học viên được đưa đi, thì Vân Uyên đã tụ lực chém ra đạo đường chém màu đen hướng những người đang đứng mà tới.
Nhanh chống cảm nhận nguy hiểm, đám người bật ra hai bên, đồng loạt hiện về bộ dáng củ, trên thân phóng xuất ra võ hồn cùng cùng hồn hoàn.
Trong không gian nơi phóng xuất võ hồn, nồng độ nguyên tố lên cao.
Có rất đa dạng loại hình võ hồn, Kiến lửa, Bọ đất, Phong ưng, cá mái chèo, Ngựa một sừng, thằn lằn đen.
Nhưng so trung bình mười hai tên đã hiển lộ thì trước mắt có cơ hội loại đi mười hồn đế cùng hai hồn thánh.
Nhìn qua đám Võ hồn Vân Uyên thoáng nhẹ qua một tên có võ hồn Phong ưng đồng dạng với hắn, khẽ cười, hắn vẫn theo những gì định sẵn mà tới, nhẹ nhàng bước đến, từng bước chân quỷ mị mờ ảo, nháy mắt hắn đã đến sau lưng của cả mười hai tên kia, lúc chúng chưa hiểu gì thì đầu của mười một tên nương theo một vết cắt mà rời khỏi thân sát, tên Phong ưng võ hồn lớ ngớ chưa hiểu gì thì lại một trão đã bắt đến, đập hắn xuống nền đất, tiện tay cho một viên đan dược vào miệng của tên kia rồi thu hắn vào bão tàn không gian mà Đường Hiên Vũ cho, Vân Uyên thống khoái, quay thân ném đi ma liêm trong tay ra, theo hình vòng cung ma liêm tựa một chiếc Boomerang mà bay đến trước mặt tên hồn đấu la.
Phóng xuất võ hồn, tên hồn đấu la tựa cảm nhận uy hiếp bước lùi về, nhưng từ sau, một quyền tụ nguyên đã đến, trước sau đều là chí tử sát chiêu, nhưng như vậy không đủ làm khó hắn, thân là hồn đấu la, đến cấp bật này mà để bị tên nhóc ép đến vậy thì không hợp lý cho lắm, và đúng như thế, quay người né đồng loạt một quyền kia cùng ma liêm lao đến, nhưng hắn lại không ngờ, Vân Uyên nhảy lên đá một cước thẳng vào hạ bộ của hắn, xong còn bồi thêm một cái quẹt tay đập thẳng vào mặt hắn.
Tụ Nguyên quyền lần nữa đấm ra, quyền phong đánh thẳng vào bụng của hồn đấu la, đáp lại tên hồn đấu la kích hoạt triệu hoán đấu khải, bộ khôi giáp màu đen tỏa ra hắc khí tỏa ra đưa Vân Uyên vài phần bị trấn áp đi, những khi hồn đấu la đắc chi định cười thì trên thân Vân Uyên vần quang mang màu vàng kim lóe lên, nháy mắt bày ra.
Thân Vân Uyên lúc này đã mặt một bộ giáp có lân phiến hoa lệ.
Hiện ra trước toàn trường là thân cốt giáp bảy màu, đây là phần qua mà Đường Hiên Vũ tặng Vân Uyên hắn trước khi đến đây, cốt long giáp cũng có đặc hiệu tăng phúc như đấu khải của liên ban đấu la, chỉ khác là Liên Ban Đấu La dùng kim loại hiếm, còn Long Mã Liên Ban thì dùng xương cốt tiền bối nằm xuống.
Nhưng điểm đặc thù này Đấu khải không thể bằng khôi giáp, đó là việt Khôi giáp long tộc có thể tiếng hóa dựa theo thực lực túc chủ và không giới hạng cấp bậc người dùng.
Cai không giáp cốt long này là tự tay lão sư của Vân Uyên ra tay rèn luyện, tính ra không kém tam tự đấu khải.
Dưới tăng phúc long cốt, quyền kia của Vân Uyên đấm ra đã trực tiếp đánh bay tên hồn thánh về sau.
Nghiến răng, nhìn Vân Uyên, rồi nhìn lại trên không có một toán người của Sử Lai Khắc học viện, hắn biết bản thân đối cứng thì kiểu gì cũng chết, chỉ còn con đường sống duy nhất là tháo chạy,tuy có nhục, nhưng ít ra còn lại cái mạng.
Nghĩ xong hồn đấu la xoay thân dùng kính khí phóng đi, Không đuổi theo, Vân Uyên trầm thấp nói.
– Ta ngược muốn xem, ngươi chạy bao xa.
Tay trái Vân Uyên đưa lên cao, hướng chín tầng mây mà đến, ngọn lửa đỏ sậm nương theo trên bàn tay Vân Uyên mà phóng xuất ra, lửa nóng hừng hừng, tựa chỉ với hất tay là có thể thiêu rụi cánh rừng, mùi vị của nam tương tẩm đầy máu tanh loan ra, chợt thanh âm Vân Uyên quát to.
– Thanh hỏa, hiện cho ta.
Tiếng quát ngân vang, chấn động đất trời, từ tay Vân Uyên ngọn lửa hừng hực càng mãnh liệt, cuối cùng hóa thành một màu xanh ngọc bích, màu hảo điểm này tựa như viên thủy tinh đang được một ánh sáng có màu xanh nhàn nhạc chiếu vào.
Lửa vừa thành hình, Vân Uyên âm trầm nhìn ba tên hồn thánh đang cố bảo vệ tên hồn đấu la kia.
Không nói gì, Ngọn lửa trong tay thôi động, dần loang ra khắp thân tạo thành một cái bộ giáp thứ hai bao bọc bên ngoài cốt long giáp, chưa dừng, đốm lửa chia ra dần hóa thành tám đốm lửa xanh nhỏ, lượn lờ quanh thân Vân Uyên, sau lưng ngọn lửa xanh dần hội tụ hóa thành một vòng tròn lớn trên lưng Vân Uyên, nhìn qua Vân Uyên lúc này toát lên phong thái của một hỏa thần dũng mãnh.
Phóng thân thẳng đến chỗ tên hồn đấu la đang co ro tẩu thuấn như kiểu cho nhà có tan, một quyền chuẩn bị đấm ra thì từ dưới, ba tên hồn thánh đồng loạt lao lên, chúng quyết liều chết cũng phải bảo vệ được cho chỉ huy của mình, thời khắc một quyền Vân Uyên đấm ra chạm vào người của một tên.
Tức khắc toàn thân cùng đấu khải cứ thế mà theo sức nóng của thanh hỏa mà tan dần theo cơn gió thổi qua.
Nháy mắt sau, hai tên hồn thánh còn lại cư nhiên theo một cước cùng một đấm của Vân Uyên mà bị thiêu rụi.
phóng thân đến trước mặt hồn đấu la, Vân Uyên tung một quyền thẳng vào ngực của ông ta, đột nhiên từ sau lưng hồn đấu la thửng ra một lỗ lớn, từ trong lỗ lớn kia, tám dòng khí lửa thoát ra quay lại trong tám vần hảo cầu lượn lờ quanh thân Vân Uyên.