Chương 34: Chương 34: Thí luyện thực sự bắt đầu.

Cánh của phòng Thiên Tông Uy mở ra, tất nhiên vào sáng sớm, ai cũng đã thức, cùng chỉnh chu sửa soạn.

Thiên Tông Uy cùng Thượng Quan Vân Vy đều đã tắm rửa cũng như thay ra một bộ đồ mới, họ lần lượt đi ra, bước qua căn phòng của Vân Uyên cùng Lạc Thiên, đập vào mắt họ lúc này là một cảnh vô cùng kỳ dị, Huỳnh Vân Uyên lúc này toàn thân không nhung trang một cái trần truồn thịt da hiển a, tuy không mảnh vải che thân, nhưng trên người lại đắp lên một cái chăn lớn che đi bộ ấm chén, hắn tưa hồ mệt mỏi ngủ say như chết.

Lúc họ đang quái dị nhìn nhau, thì từ trong phòng tắm, Lạc Thiên với thân váy đỏ đã đi ra, trên tay là bộ đồ đã được giặc qua của Vân Uyên, nàng tự nhiên đi ra, nước qua hai người đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Một mạch đến chỗ Vân Uyên, kéo chăn lên che lại toàn thân hình thon gọn gợi cảm kia.

Xong quay người, cười một cái rồi nói.

– Vân Uyên đêm qua bị ta phạt véo tai, cả đêm không ngủ nên giờ hắn có chút mệt, hai người các ngươi tạm nhịn đói đến trưa đi, tỷ tỷ ta chăm hắn được rồi.

Trong đầu Thiên Tông Uy lúc này, muôn vàn câu hỏi hiện ra, hắn tựa hồ hiểu không thấy hàm ý câu nói kia của Lạc Thiên.

Chưa để hắn nghĩ, Thượng Quan Vân Vy mặt đỏ bừng bừng, kéo tay Thiên Tông Uy về phòng, không quên hỏi một câu.

– Hai người các ngươi còn nhỏ mà sao lại,... còn là tỷ đệ nữa,... Loạn luâ,...

Chương để nàng nói hết, Lạc Thiên nói.

– Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ thói quen véo tai hắn thôi, tên nhóc này trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bị véo tai, cứ moi khi ta véo tai hắn xong thì y như rằng mặt hắn đỏ lên thân thể nóng bừng, lâu lâu thì lại ngất tại chỗ,ta hay dùng cách này phạt hắn, nhưng cô không cần lo, ngủ một giấc là tự tỉnh thôi.

Thương Quan Vân Vy nghe xong thì liền thắc mắc hỏi.

– Ta tựa hồ chưa nghe qua bị véo tai sẽ bị hôn mê, hắn lạ thế.

Nhìn hai nữ nhân thảo luận chuyện lạ kỳ nhưng Thiên Tông Uy một bên lại im lặng, bộ mặt quái dị, tựa hiểu điều gì. “Vân Uyên, ngươi cũng được lắm, người khác lén lúc hành sự, ngươi thì tỷ tỷ thay ngươi làm, không cần giấu diếm.”

Sinh lý bình thường hầu hết con trai đều hiểu, chỉ ậm ừ một cái rồi Thiên Tông Uy lại quay về phòng, mặc cho Vân Uyên bị hai cô gái xem như chuột bạch mà mổ sẽ.

Thời gian dần trôi, buổi trưa đã đến, Vân Uyên khẻ mở nhẹ đôi mắt, tâm thức mơ hồ nhìn quanh, đầu óc hắn trong cơn mê man nhìn thấy Lạc Thiên ngồi cạnh nhìn hắn, khẽ ngồi dậy, dùng tay sờ lên khuôn mặt trắng nhỏ của Lạc thiên, trong cơn mê hắn theo bản năng mà ướng người, đặt lên đôi môi hồng nhận kia của Lạc Thiên một nụ hôn, một nụ hôn sâu.

Lúc sau, khi hai đôi môi tách ta, trước mặt hắn là bộ một bộ mặt trợn trắng khó tin của Lạc Thiên, mãn nguyện cười một cái xong sau đó nhắm mắt lại nằm xuống giường đất.

Lạc Thiên sau khi bị cưỡng hôn lại kinh ngạc vô cùng, mắt nàng trợn trắng, nhìn Vân Uyên đưa tay lên che bờ môi hồng nàng khó tỉn rồi quát to.

– Đệ đệ thối, ngươi xuống giường ngay cho bà.

Ầm một cái, Vân Uyên đã bị Lạc Thiên một đá bay ra khỏi giường, trên thân hắn lúc này quấn theo cái chăn mà lăng xuống nền đất, từ trong cơn mơ hồ bị một cước đưa về thực tại, Vân Uyên khẻ mở to đôi mắt, lộ ra một cặp tròng mắt màu bạc xám, cùng đó là một tiếng thang.

–Đau!

Khi nhìn lại thì trước mặt hắn, Lạc Thiên đã một mặt dàng dụa nước mắt, hắn nhìn lại thân hình không mảnh vải, cố nhớ lại chuyện đêm qua, sau khi ngất đi tựa không nhớ gì thêm, nhưng ngẫm lại thì hắn lại chợt nhớ đến nụ hôn trong lúc mơ của hắn, thầm nhủ “Chết thật, lẻ nào không chỉ mơ”.

Lập tức hắn đứng dậy, tay vẫn dùng cái chăn quấn quanh che thân, hắn lên giường đến gần Lạc Thiển rồi ôm nàng vào lòng, khi Lạc Thiên tựa muốn đẩy hắn ra thì lại bị một cổ lực lượng cố định, Vân Uyên lúc này nói.

– Tỷ tỷ, đệ xin lỗi, là đệ mạo phạm tỷ, đệ sai, tỷ đánh đệ đi, mắn đệ đi, nhưng làm ơn đừng khóc, đừng ngó lơ đệ, đệ, đệ, đệ,... Nhìn tỷ khóc lòng đệ đau lắm, nên tỷ đừng khóc mà, đệ ở đây tỷ cứ mắng chửi, cứ đánh đệ đi.

Lạc Thiên không nói gì, chỉ im lặng cắn vào bả vai của Vân Uyên, nàng cắn rất chặt, Vân Uyên tựa hồ đau đớn nhăn mặt, nhưng lại không đẩy nàng ra, hắn lại càn ôm nàng, mặc cho nàng cắn hắn, hắn vẫn nhịn đau không kêu than nữa lời, cắn răng chịu đựng, lúc sau, Lạc Thiên nhả ra, sau đó bộ mặt giận dỗi nhìn hắn rồi nói.

– Nếu còn lần nữa, ta sẽ không tha cho đệ, sau này…

Dừng lại, nàng đưa ngón tay lên đôi môi đỏ của Vân Uyên rồi nói.

– Nơi đây chỉ là của ta.

Thấy dáng vẻ này, Vân Uyên bất giác cười cười, hắn tựa muốn khoảnh khắc cùng thời gian lúc này đóng băng đi, hắn ước tất thảy dừng lại, chỉ để thỏa được ước muốn nhỏ nhoi này của hắn, nhìn thêm bộ dạng giận dỗi này, nhìn thêm bộ dạng đáng yêu này của Lạc Thiên, nhưng đó chỉ là ước.

Âm thanh mở cửa đã lập tức khiến hai người họ mạnh một góc.

Thiên Tông Uy khuôn mặt uể oải từ phòng bước ra, khuôn mặt non nớt nay đã bị cơn đói làm cho hóp lại, thân hình loạng choạng bước đi, khi thấy Vân Uyên đã thức, hắn liền đã tựa bot ngoan ngồi trước hiên nhà chờ chủ về rồi vồ vào lòng con sen nhõng nhẽo.

– Uyên lão đại, ta đói quá rồi, ngươi mâu nấu ăn đi mà, làm nhiều chút nha, ta đói sắp rã rồi.

Bộ mặt kỳ quái Vân Uyên dùng ánh mắt sắt lạnh nhìn Thiên Tông Uy.

–Ngươi ôm ta như này còn bảo ta đi nấu ăn?

Không chần chừ, Thiên Tông Uy lập tức bỏ thân Vân Uyên ra, sau đó một mạch đến trong gian bếp, liên tục bày trí bếp nút.

Vân Uyên cười khổ, rồi nhìn Lạc Thiên, giọng ôn tồn hỏi.

– Tỷ cũng đói lắm nhỉ? Đệ xin lỗi, hôm nay đệ làm nhiều chút cho tỷ.

Thanh âm lạnh nhạc mang theo chút giận dỗi Lạc Thiên nói.

– Tỷ tỷ ngươi không phải heo, không cần ăn nhiều.

Vừa nói nàng vừa đứng dậy định rời đi, thì Vân Uyên đã dùng đôi tay hữu lực nắm lấy cánh tay của nàng rồi nói.

– Tỷ không phải heo, kẻ nào dám so tỷ với heo, ta sẽ bẻ xương hắn.

Thượng Quan Vân Vy từ bên kia cánh cửa đang định chăm chọc Lạc Thiên thì đột im bặt, nàng tựa hồ từ bên kia cánh của đã tỏa ra tia sát khí nhè nhẹ tựa cảnh cáo. “Gia hỏa khốn kiếp, đọc được cả suy nghĩ của ta, cái ấn ký khốn kiếp”

Nàng vừa nghĩ xong thì trong đại não, thanh âm Vân Uyên lại vang lên. “Dám nói xấu tỷ tỷ ta thêm lần nữa, cái mạng này của cô chắc không còn đâu, cô nên tin là ta có thể làm được điều ta nói.”

Một tiếng sau, Vân Uyên trên thân đã thay lên một bộ đồ mới, trang phục giản dị nhưng lại thoải mái vô cùng, một cái áo thun kẻ sọc đen đỏ, quần lại là một cái quần thun đen phối lại tì vô tình tạo lên một cái phong cách Trẻ tuổi hiện đại.

Trên hai tay Vân Uyên lúc này lần lượt là hai cái đĩa, sau vài phụt vấ vả, hắn đã bày lên cái bàn đất hớn mười món ăn với phong phú hình thức màu sắc.

Hương thơm bay lên hòa hợp lại tạo nên một làng hương trang hòa vị tươi ngon của thịt cùng nồng nặc thảo dược của gia vị.

Thượng Quan Vân Vy e dè, nhìn đống thức ăn, lòng nhủ “Ăn nhiều như này đến tận ngày cuối nổi không?”

Lập tức thanh âm của Vân Uyên đã vang lên từ trong thức hải của nàng. “Không phí, nếu cứ mỗi ngày ba bữa thì đủ đến buổi trưa ngày cuối, mà cô xem, ngày cuối rồi, còn ai sẽ núp không?”

Nghe lời kia xong nàng hướng ánh mắt cảnh giác đến Vân Uyên, miệng thì nói.

– Ngươi tự tin hạ hết được đám người kia? Diện rộng hồn kỹ chăng?

Nghe nàng nói như vậy, Hai người Lạc Thiên cùng Thiên Tông Uy đang ăn chợt đã dừng lại, họ hướng mắt nhìn Thượng Quan Vân Vy, đồng thời cũng mong chờ thắc mắc của bản thân được giải đáp.

Vân Uyên khẽ cười rồi nói.

– Đại sự tại bàn trà, tâm sự tại bàn ăn, ngồi xuống ăn đi, xong hết ta giải đáp.

Khuôn mặt Vân Uyên ôn tồn, lại gấp thêm một miếng thịt cá màu trắng nõn trên đó tẩm một lớp sót màu vàng nâu bỏ tiếp vào miệng.

Cảnh này cứ khiến khoang miệng Thượng Quan Vân Vy cứ liên tục ứa ra từng đợt nước bọt, cuối cùng không nhịn được liền gấp một miếng thịt nai, trực tiếp cho vào miệng.

Nữa tiếng sau, cả bàn ăn một món cũng không còn, trong đó Vân Uyên là người ăn ít nhất, còn Lạc Thiên cùng Thiên Tông Uy lần lượt đều là người ăn nhiều nhất, còn về Thượng Quan Vân Vy tuy nhập cuộc sau, nhưng sức ăn cùng độ càn quét đã không thua gì hai người kia.

Cứ như vậy, thời gian lại trôi, nháy mắt đã đến ngày thứ bảy, ngày cuối cùng.

Khi ánh bình minh đã ló dạng trên Tinh linh hành tinh, tia sáng chiếu rọi khắp các ngõ ngách của tinh cầu đang dần được tô lên bằng một màu xanh, thực vật nương theo ánh sáng chiếu đến đã đua nhau lóe lên một màu xanh tươi đến lạ, ánh phản chiếu của các hạt sương sớm lóe lên.

Trên một đại thụ, một đội gồm bốn thiếu niên từ sớm đã chuẩn bị xong, họ trên mặt mang lên một nụ cười đây ngạo nghễ của tuổi trẻ.

Hướng nhìn về phía một phương hướng trong xâm lâm to lớn, nơi khói lửa đã mịt mù.

Trong tâm tình của những tân sinh hôm nay, hầu hết ai cũng đã le lói một tia lửa, một tia lửa nhiệt huyết của chính bản thân họ.

Các tiểu đội từ đầu đã núp trong các hang động, hốc cây đã lần lượt bước ra, trên tay mõi người ai ai cũng đều van vên một cái thanh âm máy móc.

– Thông báo, thu hẹp phạm vi còn năm ngàn mét, mời các thí sinh khẩn trương di chuyển đến vùng thu hẹp.

Tại trên đại thụ, gió thổi từng cơn tựa thủy triều vồ vập, khóe môi của một thiếu niên nọ đã hiện lên một nụ cười, nụ cười của sự hưng phấn.

– Cuộc thi bây giờ, thực sự bắt đầu, các vị đồng bạn, Huỳnh Vân Uyên ta đã hứa thì sẽ đáp ứng, quán quân năm nay, ta cùng các vị đi đoạt.