Chương 33: Chương 33: Phạt nặng, Vân Uyên ngất đi.

Tiếng cười khàn khàng của lão nhân vang lên, thanh âm kia tựa già nua nhưng lại ẩn chứa một cổ khí tức hồng hoang vô cùng mãnh liệt, nếu không phải Vân Uyên biết người kia là Lam Vân thì có thể, hắn đã ra sức mà rời đi rồi.

Lúc sau, tiếng cười vừa dứt, trong cánh rừng âm u buổi đêm, thân anh già nua từ chỗ tâm tối dần hiện ra dưới sự soi sáng của vầng trăng tròn ngọc bích của tinh cầu tinh linh.

Bộ dáng cười cười Lam Vân ôn tồn có ý mỡn cợt hướng Vân Uyên mà nói.

– Dứt khoát đó tiểu tử, có điều,...

Hắn nói đến đó khẽ dừng, ánh mắt đổi hướng sang cổ thi thể lạnh cóng của tên hồn thánh kia, một màn buồn nôn hiện ra khiến hắn thầm cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng rồi nhìn lại Vân Uyên trước mắt, hắn bộ mặt quái dị rồi nói.

– Ngươi có cần đâm nát não cùng tim hắn thế không, cái lưỡi người ta cũng bị ngươi chém cho một lỗ rồi.

Bộ mặt bình thản, Vân Uyên cười cười rồi nói.

– Vân lão sư đừng để ý, kỳ thực ta còn định đâm thêm mấy nhát vào tim tên kia để đảm bảo hắn đã chết đó chứ, nhưng ngài đã đến thì ta cũng không lo mấy, có ngài đảm bảo hắn đã chết, ta không lo hắn bật dậy ra tay với ta đâu.

Lam Vân cười gượng rồi hướng Vân Uyên vỗ vai bảo.

– Đừng biến thái như vậy, làm quen thành nghiện.

Bộ mặt lạnh lẽo đến lạ, Vân Uyên nói lời thản nhiên.

– Nếu ta không tàn nhẫn, thì giờ ta chỉ còn là một cổ thi thể, ta trước nay đều hiểu rõ đạo lý, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính ta, đa nghi một chút, sống thêm một đời.

Nhìn Vân Uyên thật sâu, Lam Vân tựa hộ cảm nhận trước mắt lão lúc này nào là một đứa nhóc mười một mười hai tuổi, thứ lão thấy trước mặt tựa hồ là một người đã trải qua biết bao thăng trầm, một người trưởng thành đã nhìn đủ về cuộc đời, lúc này lão nhớ lại biểu cảm khi giết người kia của Vân Uyên, cái biểu cảm vô cảm vô hồn, tựa hồ thấy rõ sự trống rỗng trong đáy mắt, đó hoàn toàn không phải ánh mắt mà đứa trẻ ở tuổi kia có thể đưa ra.

Lúc lão trầm tư, thì thanh âm trong trẻo của Vân Uyên lại về, thứ âm thanh mang đầy sự gião hoạt, trái ngược hoàn toàn với biểu lộ về kẻ máu lạnh vô tình vừa rồi.

– Vân lão sư, ta vất vả như này chắc học viện không khen thưởng gì đó cho ta sao?

Cười cười một lúc, Lam Vân thầm nhủ “Vẫn là loại tính cách hám lợi từ Vũ thúc dạy ra”.

– Về đi giữ bí mật, phí bịt miệng là 1000 vạn sử lai khắc khi vào học viện ngươi đi nhận.

Nghe như vậy Vân Uyên tựa muốn chửi thề, nhưng nhịn lại, chợt lúc này đại não hắn hiện lên thông tin cùng hình ảnh của hơn bốn mươi người khác có độ tuổi thất thường, họ hầu hết đều tập hợp đi cùng một toán học viên với hơn một trăm mấy chục người, điều khiến hắn trầm mặt là trong đó có hơn mười hồn đế, năm hồn thánh cùng đó là một hồn đấu la, lúc hắn thấy tên hồn đấu la kia, đầu Vân Uyên tựa nẩy ta cái gì, tụ lực tự đánh thẳng về thân, học ra ngụm máu tươi, chân tay giả vờ loạng choạng lùi về sau.

Lúc Lam Vân định quay người rời đi thì thấy Vân Uyên học ra một ngụm máu, liền thuấn thân đến bên đở Vân Uyên, sắc mặt tái nhợt của Vân Uyên lúc này đập thẳng vào mắt của Lam Mục, hắn định hỏi có chuyện gì thì thấy Vân Uyên lôi ra một bình đan dược rồi lấy một viên bỏ vào miệng.

Lúc sau, Vân Uyên khó khăn nói.

– Hồn đấu la, ở cùng hơn mấy trăm học viên, Vân lão sư, ta dò ra thêm bốn mươi tên, trong đó có một hồn đấu la có hồn cốt, đang ở cùng mấy trăm học viên, ta bây giờ bị phản phệ, thương rất nặng, bí pháp đề thăng thực lực cũng không thể nào dùng được trong cả tuần này, thương thế của học trò có thể phải một hai tháng mới hết được, nhưng không việc gì, vì nghĩa ta phải cố,... giúp học viện, có sá chi mấy vết thương này, lão sư ta bây giờ không xin gì nhiều, xin người bảo đảm cho học trò, các đồng bạn của ta có thể đỗ vào học viện, học trò xá thân không màn, trò,...

Khi Vân Uyên định nói gì thêm thì lại bị chặn lại bởi tiếng quát to đầy nộ khí của Lam Vân.

– Đủ rồi, cầm mấy cây thảo dược trị thương đi, ta thừa biết ngươi không bị phản phệ gì, ngươi đó, học gì tốt không học, một mực học cái tính cách không đứng đắn kia của Vũ thúc, nếu lão tử không phải biết ngươi từ nơi kia tới, không chừng còn cho rằng Vũ thúc dám có gan cho ra một đứa con riêng.

Vừa quát hắn vừa quăng cho Vân Uyên một cái thẻ trữ vật, mặt đỏ bừng bừng vì tức giận, một mực bay thẳng rời đi. “Không ở đây tiếp được, ta sắp kiềm không được rồi, phải đi, tránh một tay đánh chết hắn”

Từ cánh rừng, một ít đệ tử nội viện đua nhau đưa ánh mắt kỳ quái về phía Vân Uyên, bọn họ không nói gì, chỉ nhìn hắn gật gật đầu, có vị còn đưa ngón cái lên ý là làm tốt lắm.

Xong họ lập tức quay người bay đi, phóng thân trên không, nháy mắt họ ảo diệu nương theo hư không biến mất.

Vân Uyên chỉ lắc đầu thở dài, hắn quay người, một đạo thông đạo mở ra, lúc hắn định đi vào, thì từ đâu, thanh âm rên rỉ nhè nhẹ cất lên, một hồn vương may mắn sống sót sau một quyền Hủy diệt lộ vừa rồi, lúc này khẽ ngồi dậy, hắn cố gượng lấy bộ đàm định làm gì đó, đột nhiên lúc này, cảm giác lành lạnh theo làng gió đêm nhẹ nhàng quét qua, cổ của hồn vương nam tử nháy mắt đã rời khỏi thân.

Đằng sau lưng hắn Vân Uyên đứng đó bộ mặt không đổi, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào cổ thi thể trước mắt, hắn lạnh lùng cầm liềm đất cắt thi thể thành lần lượt nhiều phần, rồi đem quăng ở nhiều nơi khác nhau, riêng trái tim của tên hồn vương sấu số thì với một cái bóp nhẹ, đã biến thành đống vụn thịt.

Sắc mặt Vân Uyên lạnh lẽo nhìn tất thảy thi thể rồi lạnh lùng nói.

– Đạo đức, sì, thứ gông xiềng này, chính tay ta sẽ chặt nó, thù của ta, ắt báo.

Sâu thẩm trong xâm lâm âm u đêm thanh.

Một tiểu đội ba người, trên thân họ rách nát đến thảm hại, mái tóc rối bù, họ ngồi tại trong một cái hang nhỏ, âm thầm minh tưởng, họ đã bị truy sát cả ngày rồi, nay chỉ có vài tiếng nghỉ ngơi, nếu tận dụng không tốt thì mai lại không đủ sức để thoát khỏi truy sát.

Họ tuy không hiểu vì cái gì, mà từ khi vào sát hạch đã bị rất nhiều đội ngũ hướng muỗi giáo về phía mình, cứ hạ được một đội thì đội khác lại đến, sức người không phải sức trâu, liên tục như vậy, tuy nói đội họ có một hồn vương tọa trấn, nhưng dù là hồn vương thì hồn lực cũng lại có giới hạng.

Sức cạn, địch nhiều, ngoài chạy thì còn có thể làm gì, họ cố gắn chạy cả một ngày, nay cũng đã rất mệt mỏi, cũng may họ vô tình tìm được cái động nhỏ này, nếu không có thể lắm tiểu đội họ đã chịu không được mà giơ tay đầu hàng rồi.

Vất vả là vậy, nhưng cả ba lại không kêu thang hay đổ lỗi gì, ngược lại còn đoàn kết, quyết tâm đoạt được quán quân của sát hạch.

Màng đêm dần trôi, thời gian như một cơn gió thổi qua, không thể nắm bắt cùng nhìn thấy.

Tại tinh cầu Đấu La, tại bàn hộp lớp trong học viện Sử Lai Khắc, vị lão sư kia của Vân Uyên tựa hồ che đi cái mặt đỏ choét, miệng liên tục nói.

– Các ngươi cười đến bao giờ, ta nói rồi, hắn tính cách kia không phải ta dạy.

Từ một góc trong phòng hợp, vị tóc hồng nam nhân nhìn vào hết thảy việt Vân Uyên làm, rồi nói.

– Hiên Vũ ca ca, ta nói này, đúng như huynh nói, cái tính cách độc ác kia không phải ngươi dạy, nhưng cái vòi tài nguyên kia ta tựa hồ thấy rất quen, còn có cái gì kia, hắn từ khi vào thi thì một mực ôm cây đợi thỏ, cái trò kia năm đó huynh xài không ít, tuy không biết hồi đó huynh có nhìn trộm con gái người ta tắm mà mặt không cảm xúc kia loại kia không, nhưng ta dám đảm bảo hắn có hơn sáu bảy phần tích cách giống huynh rồi.

Ngồi cạnh Đường Hiên Vũ một vị trung niên anh tuấn tiêu sái bộ mặt, mái tóc màu lam dài nhàn nhạc được cột lại đầy gọn gàng, đôi mắt với bộ tròng màu xám tô lên vẻ lạnh lùng.

– Ra tay dứt khoát, tàn nhẫn vô tình, khôn ngoan khéo léo, tận dụng triệt để, cẩn thận cẩn mật, tâm tư sâu thẳm, thực lực quái dị, tất cả cho ra một thiếu niên hoàn mỹ không góc chết, Hiên Vũ đồ đệ của con được đấy chứ.

Nam nhân vừa nêu đánh giá về Vân Uyên kia chính là cha của long thần Đường Hiên Vũ, hủy diệt chi thần Đường Vũ Lân.

Tại thủ tọa Đường Tam quang sát hồi lâu rồi nói.

– Sát ý quá nặng rồi, nếu một ngày thêm một ngươi thân của đứa trẻ này mà nằm xuống, e là hắn sẽ hóa điên mà điên cuồng chém giết, Hiên Vũ con thấy sao?

Thu liễm hết nụ cười, tất cả đều hướng mắt nhìn về ghế thủ tọa, họ chăm chú chờ đợi câu trả lời của Đường Hiên Vũ.

Trầm mặt Đường Hiên Vũ nói.

– Gia gia, người yên tâm, ta đã cùng đứa nhỏ này nói qua, đối với nó, ngoài phụ mẫu thân sinh cùng muội muội, thì ta, gia đình nhỏ thu nhận hắn, và vị ca ca hồn thú kia, tất cả đều là gia đình của hắn, một kẻ máu lạnh thật sự, sau có thể nói ra những lời cảm động kia, hắn chẳng qua là một người muốn được có một mái ấm nhỏ cho bản thân mà thôi.

Quay lại Tinh linh tinh, tại một căn phòng trong lòng đất nọ, một đạo thông đạo âm thầm mở ra, bước ra từ trong là Vân Uyên, với bộ dạng rón rén, từng bước chân nhẹ nhàng tựa không muốn để lại tiếng động, rón rén đến bên giường, thời khắc hắn định đắp chăn lên thì từ bên cạnh, một bàn tay trắng nõn đã đưa ra, bắt lấy cái tai nhỏ của Vân Uyên, ngón tay nhẹ nhàng mân mê cái tai đã đỏ lên từ lúc nào, từng ngón tay kia tựa những xúc tua mà liên tục kích thích liên tục từng đợt.

Lúc hắn đang chật vật cố nói gì đó thì thanh âm nữ tử của Lạc Thiên đã cất lên.

– Đi đâu giờ này mới về? Đệ đệ ngoan, hôm nay coi ta phạt đệ, đừng hòng ta tha.

Đôi tay yếu ớt vô lực cố đưa lên cầm lấy bàn tay của Lạc Thiên, Vân Uyên yếu ớt, khẽ định nói, thì lập tức cảm giác tê dại cùng khô nóng đã lên đến đại não, hắn liên tục bị kích thích từng đợt, Lạc Thiên mặt mài vẫn lạnh băng mân mê, lúc sau một thứ dịch ấm dưới sự kích thích mà tựa thát mà tuôn ta, khiến quần Vân Uyên đã ước nhẹ, thân thể Vân Uyên yếu ớt, vô lực thả lỏng, đại não từng đợt cảm giác thoải mái tựa thủy triều liên tục ập đến.

Tuy Vân Uyên đã vật vả như vậy, nhưng Lạc Thiên vẫn không tha, liên tục mân mê cái tai đỏ bừng kia, liên tục cả đêm, Vân Uyên phải chịu sự hành hạ đến kiệt quệ.

Từng đợt khí hổn hển thở ra, cứ như vậy đến sáng, thời khắc mặt trời ló dạng một tia sáng ấm áp, thì cùng lúc Vân Uyên đã kiệt quệ mà ngất đi.

Sáng sớm hôm sau, tại trước mặt Lạc Thiên dưới ánh sáng dịu nhẹ của tia nắng là một bộ mặt ửng hồng, nhắm tịt đôi mắt, nàng cười cười nhìn hắn, sau đó khẽ đưa tới bên tai Vân Uyên rồi nói.

– Nhớ, lần sau không nhẹ vậy đâu.

.