Chương 32: Chương 32: Manh mối

Ấp úng bộ mặt, Thượng Quan Vân Vy chỉ chỉ tay về phía Vân Uyên, miệng nàng ấp úng liên hồi.

– Ngươi, ngươi, ngươi là nam á, ta không tin, ngươi nhìn xem bản thân giống con trai chỗ nào, nam nhân ít nhất cũng phải có thân hình lớn con một chút, còn ngươi mặt trắng da mịn, môi đỏ, lông mi lại còn dài nữa, thanh âm trong trẻo thánh thót, chân tay nhỏ nhắn thon dài, thân hình lại hoàn mỹ vậy, ngươi xem nói ngươi là nam thì ai tin?

Đứng một bên góc, cả hai người Lạc Thiên cùng Thiên Tông Uy đều không hẹn mà liên tục gật đầu, họ tựa hồ ban đầu nhìn gia hỏa kia đều làm cách nào lại không ra là nam hài tử.

Khuôn mặt Vân Uyên khẽ giật nhẹ tại mi mắt, hắn cố bình tỉnh tâm thần bản thân lại, nở nụ cười ôn hòa rồi nói.

– Theo cô miêu tả thì ta là nhân yêu sao?

Nghe câu nói kia, tất cả như chìm trong tĩnh lặng, không ai cất lời, ba người sáu ánh mắt đều nhìn về khuôn mặt cười tươi như hoa đang tỏ ra ôn hòa của Vân Uyên, từng người tâm tình đều có biến động quái dị nhè nhẹ.

Lạc Thiên im lặng từ đầu lúc này đang liên tưởng đến cảnh tượng, nếu Vân Uyên mặc vào một bộ váy dài, không cần son phấn, chiếc váy kia tựa hồ được tô đậm thêm vẻ đẹp bằng khuôn mặt cùng thân hình của người mặc.

Trong đầu Thiên Tông Uy lại càng quái dị nhớ đến cảnh tượng lúc nãy của Vân Uyên khi nấu ăn, thân mặc một cái tạp dề nâu sậm, khuôn mặt hiền hòa, thanh khiết, từng động tác trong bếp của Vân Uyên lúc nãy lại vô cùng giống một người vợ nhỏ đang bận rộn chuẩn bị một bữa ngon cho gia đình nhỏ của mình.

Hồi lâu, Vân Uyên cất lên thanh âm trong trẻo của mình, âm thanh bình ổn nhưng tựa hồ cho người nghe cảm giác như đang kìm nén chút gì đó trong tâm tình.

– Hôm nay, tại chổ này, ta xin nói lại, bản thân ta, là nam nhân, một nam nhân có thể giết người mà không chớp mắt, Hôm nay tất cả cũng mệt rồi, ta cùng tỷ tỷ một phòng, hai người Thiên Tông Uy, Thượng Quan Vân Vy cùng một phòng, căn phòng bên kia, ta lấy làm phòng bếp, ta lúc bàn bạc đã làm xong rồi, đây là phòng ta cùng tỷ tỷ, hai người không có việc thì quay lại phòng đi.

Vừa nói, Vân Uyên vừa chỉ chỉ tay về phía cánh của đất, ý là “Nhà bao việt, cút về cho bố nghỉ ngơi cùng tỷ tỷ ”

Hiểu ý đuổi khách, hai người Thiên Tông Uy cùng Thượng Quan Vân Vy nhanh chóng quay về phồng ấp được Vân Uyên phân phó.

Hai người kia về phòng xong, Vân Uyên thả lỏng, nhảy đến ôm tay Lạc Thiên một lúc rồi nói với giọng nũng nịu.

– Tỷ tỷ, không cười người ta mà, ta bị ủy khuất, muốn đi khóc mò.

Lạc Thiên thấy vậy cười cười nói.

– Ngươi như vầy càng giống nữ hài tử làm nũng rồi đó.

Bộ mặt ủy khuất hắn mếu máo thanh âm.

– Đệ chỉ làm nũng với tỷ tỷ mình thì có sai sao ạ?

Thấy đôi má Vân Uyên phòng lên, Lạc Thiên không nhịn được búng trán hắn rồi nói.

– Đi ngủ.

Lấy hai tay ôm ôm cái trán nhỏ, Vân Uyên lộ vẻ ủy khuất, vùng vằn, hắn nắm lên cái chăn rồi ủ kính người, dáng vẻ bây giờ của Vân Uyên so ra thì lại chẵn khác gì cô bạn gái đang giận dỗi chàng người yêu ngốc cả.

Bên phòng của hai người Thiên Tông Uy, Thượng Quan Vân Vy, họ tự nhiên vẫn đang cãi nhau, Thiên Tông Uy vốn từ đầu là chủ của căn phòng này, đột nhiên lôi đâu ra mộ nữ nhân muốn đá hắn xuống nằm dưới nền đất, tâm tình hắn không cần nhìn cũng rỏ là vô cùng thấy bất công, còn về Thượng Quan Vân Vy, nàng thực có phần hơi quá đáng, tuy trong thâm tâm nàng biết là mình không nên làm như vậy, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, nếu ban đêm tên Thiên Tông Uy giở trò lưu manh, thì ai cứu nàng chứ, nếu hắn nằm dưới đất, ít nhất nàng lại an tâm đi phần nào.

Lời qua tiếng lại lúc lâu, rốt cuộc họ cùng nhau đưa ra cùng chung một cái quyết sách, Thượng Quan Vân Vy, ngũ bên ngoài mép giường, còn Thiên Tông Uy lại ngũ trong vách tường, để an toàn họ còn đặc ở giữa một khúc gỗ dài.

Họ thật không biết, từ đầu đến giờ có một người vẫn luôn quan sát họ bằng lĩnh vực, Người đó không ai xa lạ ngoài thiếu niên tuấn mỹ đang ra vẻ dỗi hờn với tỷ tỷ, Vân Uyên.

Vân Uyên sau hồi quang sát lại thở ra một hơi, bộ mặt trong trạng thái linh hồn bày ra một vẻ vô lực đến lạ, hắn hận không thể lập tức hóa tinh thần thành thực thể, trực tiếp đánh đầu tên đầu gỗ nhát gái Thiên Tông Uy kia một cái.

Hắn từ đầu đã nhìn ra Thiên Tông Uy khi gặp Thượng Quan Vân Vy trong tâm tình đã gợn nhẹ một tia giao động, nói thẳng ra là vừa gặp đã yêu.

Còn về làm sao Vân Uyên có thể biết được cảm xúc của Thiên Tông Uy thì có thể lắm chắc cũng do đặc thù của võ hồn bỉ ngạn hoa của Vân Uyên, Vân Uyên hắn rất mẫn cảm với tâm tình của kẻ khác, chỉ cần trước mặt hắn, bất kể tu vi, không ai là không lộ ra cảm xúc thật.

Do biết tên nhóc kia có tâm tư nhỏ với Thượng Quan Vân Vy nên hắn đã ra tay, giúp Thiên Tông Uy một chút, cái đạo lý “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” từ bao đời đã được áp dụng qua, nhưng khi thấy Thiên Tông Uy làm như kia, Vân Uyên hắn lại thầm chửi thề.

“Cái gì kia, lão tử sắp xếp cho ngươi, ngươi lại không biết tận dụng, cơ hội kìa, ôm nàng đi, giả vờ đi, mặt mỏng gì nữa, cua gái cần gì mặt mũi.”

Chán nản nhìn cảnh trước mắt, Thiên Tông Uy thật là nhắm mắt đi ngủ, hắn hạn hán lời rời bỏ đi sự tập trung, đột nhiên, một cổ khí tức cực mạnh ập đến bên trong lĩnh vực, nhanh chóng, Vân Uyên mở ra Thẩm phán thần mâu, hướng khí tức kia mà nhìn.

Nhìn đến bên cổ khí tức cường đại kia, hắn giật mình ngồi dậy, thứ hắn thấy khiến bản thân Vân Uyên lại khó tin vô cùng, nhưng hồi bình tâm, hắn tựa hồ hiểu gì đó, quyết định mở thông đạo đến trên ngọn cây cổ thụ cao nhất.

Bước ra, Vân Uyên không chần chừ khởi động hai đại kỹ năng hư vô chi vực cùng thẩm phán thần mâu, tất cả đưa đến cực đại dò sét.

Từ chỗ Vân Uyên đi ra một vạn mét, tất cả sự vật trong diễn ra trong phạm vi lĩnh vực tựa tác mà tuông hết vào đại não Vấn Uyên.

Trầm ngâm nhìn vào không trung, nụ cười trên miện Vân Uyên lần nữa xuất hiện, tròng mắt dần từ màu bạc nương theo nụ cười nở lên trên khuôn mặt Vân Uyên mà dần đổi sang màu tím tử quang, nhưng lại lúc lâu, trên mặt Vân Uyên lại lộ ra một tia mồ hôi lạnh trên trán, nụ cười tắt đi, trở lại bộ dạng vô cảm thường ngày, tử quang cùng tròng mắt tím dần hóa lại thành màu bạc.

Trong tâm trí Vân Uyên lúc này, một tia cầu màu tím đang cố vùng vẫy, liên tục âm thanh từ nó vang lên.

– Dân Khiếu, ngươi là ta, dù chối bỏ bao nhiêu thì sự thật vẫn vậy, ngươi quên vì cái gì ta được sinh ra sao? Ta nhắc lại, ta là kẻ sẽ làm những thứ ngươi không dám làm, trả thù cho phụ mẫu, trả thù cho ca ca, khiến đám người kia ngậm miệng lại, đây tất cả là thứ ngươi không dám làm, bằng chứng cái chết phụ mẫu ngươi có mà, cái tên tổ chức giết ca ca ngươi nghe trộm được từ chỗ lão sư rồi mà, vì cái gì, ngươi đâu còn như trước, là kẻ có thực lực rồi, báo thù đi, nếu khó quá, để ta ta sẽ thay ngươi làm, ta sẽ thay ngươi làm,...

Âm thanh dần quỷ dị vang vọng trong tâm trí Vân Uyên dần im bặt.

Lúc lâu ổn định tâm thần, Vân Uyên đứng dậy, đặt tay lên ấn ký ma liêm trên trán, vần sáng lóe lên, hắc quang lóe lên, phủ đầy thân Vân Uyên một cái khí tức âm u, trên thân, Vân Uyên lấy trong trữ vật một cái áo choàng rồi mặt vào, che đi khuôn mặt vô cảm cùng ánh mắt màu bạc nhưng lại tỏa ra khí tức âm u kia, thực lực Vân Uyên dần tăng lên ngưỡng lục hoàn hồn đế đỉnh phong.

Trên tay, cây ma liêm hình chiếu dần hiện lên hóa thực thể, cầm ma liêm trên tay, Vân Uyên khẻ điều động một ít gì đó.

Sau lúc tụ lực, Vân Uyên chém ra một đường về kia bên góc cánh rừng, Đường chém nhẹ nhàng quỷ dị đi qua các nhánh cây, nhanh như cắt đã chém đến một tiểu đội ba người nọ, .

Ban giám khảo đinh ra tay thì lại bị các vị lão sư của học viện cản lại, họ ngạc nhiên nhìn bốn lão nhân kia rồi quái dị bộ mặt chưa hiểu.

Nhưng lúc sau, nhìn lại, màng quỷ dị diễn ra, ba học sinh nhỏ kia nháy mắt biến thành bộ dạng của những trung niên nhân mặc quân phục.

Trố mắt nhìn, nhanh chóng các học viên nội viện lấy lại ý thức, họ hầu hết đầu là thiên tài, có tâm tính cùng mu lực không tệ mới có thể vào được nội viện Sử Lai Khắc, nhanh chóng tập trong toàn bộ học viên lại, họ quyết định nhìn Vân Uyên ra ra tay, vì với họ nếu bây giờ náo động lên vào bắt người, không khác gì đánh rắn động cỏ cả, trà trộm vào được kỳ sát hạch của học viện Sử Lai Khắc thì thế lực đằng sau lại không nhỏ, hiện bây giờ họ không rõ tất cả số người còn lại đang ẩn núc, nếu bây giờ ra tay, đám đồng bọn kia làm liều bắt hết các tân sinh khác làm con tin thì lại rắc rối to, chi bằng ngồi đây, nhìn Vân Uyên tìm ra lần lượt các nội giáng, nếu thấy tiểu tử kia thất thế thì âm thầm vào cứu giúp, như vậy vừa khiến đám người kia không làm liều, mà còn có thể quan sát năng lực học viên mới này, một công đôi việt.

Bên phía Vân Uyên, một liềm chém ra, dù cho đám người kia có hóa về hình dáng củ, nhưng lại không kịp né đòn, một chém kia nhanh chóng đã đoạt mạng cả ba tên, để chắc hơn, Vân Uyên còn phóng đến dùng ma liên đâm vào tim mấy tên kia mấy nhát, sau khi chắc chắn chúng đã chết thật, Vân Uyên đi đến, lục lọi trên thân của ba tên, thứ hắn ngạc nhiên là hầu hết đồ trên thân những tên này, hầu như toàn là thứ ở nơi ở trước kia của hắn, địa cầu.

Vân Uyên nhìn đống đồ lúc lâu, trong đầu hắn chợt nghĩ tới gì đó, nhẹ nhàng lấy hai bộ đàm liên lạc, dùng hồn lực điều chỉnh chút tông giọng.

Hắn lập tức bật tín hiệu liên lạc, lúc sau thanh âm nữ tử từ bộ đàm truyền ra.

– Tiểu đội hai không ba nghe.

Vân Uyên cầm lên xấp giấy tờ rồi chỉnh giọng giống tên thủ lĩnh ban nãy rồi cất lời.

– Tiểu đội một chín bảy, báo, tiểu quân La kỳ, đang truy bắt một tân sinh có tiềm năng tốt, trên thân có ba khối hồn cốt, một hồn linh mười vạn năm, ngũ hoàn hồn vương, báo, để truy bắt đối tượng, đội chúng tôi đã mất một người, một người trọng thương không rõ sống chết, tôi hiện trọng thương, xin chi viện, xin chi viện, vị trí vực thẳm phía nam khu A01.

Bộ đàm vừa tắt, Vân Uyên quay người thu đám xác chết đem đi.

Qua thông tin Vân Uyên lấy được thông qua xấp giấy moi được, đám người này âm mưu bắt tân sinh đi làm nhân bản vô tính, nhằm tạo dựng đội quân hồn sư cường đại, nhấm chừng hắn đến được Đấu La Đại Lục này, tất cả có thể là do đám ngươi kia làm ra không chừng.

Lúc lâu sau Vân Uyên nhìn đám người bên dưới thì đã hối hận rồi, tập hợp là hơn ba mươi sáu người với tu vi từ ngũ hoàn đến thất hoàn cũng có.

Vân Uyên chỉ thầm than, mình bả tập hợi lại thì hơi nhiều rồi, rỏ chỉ làm thêm năm cuộc gọi thôi, cần gì tới đông vậy, chỉ có điều sợ là một chuyện, còn giết được bao nhiêu là chuyện khác.

Khi tất cả đám người đến nơi, đã nhìn thấy xác của cả ba tên trong đội một chín bảy đã la liệt ở ba góc khác nhau, trên thân đều có một lỗ lớn, đầu lại bị chặt lăn la liệt.

Chưa để thương tiết cho chiến hữu, từ dưới chân họ một đốm dây leo phóng ra quấn quanh thân, vất vả phá bỏ đám dây leo xong, từ bên rìa vực, một đường hắc lộ bắn đến, bảy tên hồn đế cùng tên hồn thánh tựa cảm nhận được nên đã tránh được, chỉ suôi sẽo cho hai mươi tám tên không kịp né, một thoáng chết sạch.

Cảnh giác nâng cao, tất cả mở lên vũ hồn chuẩn bị đối chiến thì lúc này Vân Uyên sớm đã chạy đi, không quên bỏ lại một câu dài đầy mỉa mai.

– Kha kha kha, bản gia chỉ đấm nhẹ một cái, hơn hai mươi mấy con cẩu trung thành chết hết rồi, ha ha, đám còn lại là đội trưởng mà toàn tránh né một mình, đúng là giao lưng cho con cẩu hèn thì kiểu gì cũng bị bỏ rơi thôi, tội cho những con vật kia bị đem ra làm tốt thí cũng không hay, ý ta quên tội nghiệp cho tiểu cẩu, ta so sánh như vậy là ủy khuất cho nó rồi, so sánh vậy là hạ thấp loài cẩu rồi.

Tên thất hoàng nghe xong, máu huyết hắn dân lên, gằn giọng quát.

– Lên cho ta, bị chửi đến ngu người rồi à, hôm nay dù thế nào cũng phải bắt tên kia về.

Khi tất cả hồn đế đã chạy đi vào trong rừng rậm âm u.

Tên hồn thánh đỏ mắt trầm ngâm chợt nghĩ tới cái gì, lúc định gọi đam người kia quay lại thì từ đằng sau hắn.

Một quyền tụ nguyên kết hợp cùng hủy diệt chấn bạo phát động đánh đến, hồn thánh nhanh chóng, xoay thân, dùng hai tay chắp lại tạo thành hình dáng một cái khiên cản lại một quyền kia, lúc hai tay hắn bị một quyền kia chạm phải, thân ảnh mờ ảo của một con ngạt màu tím dần hiện, lập tức từ bên trong tay hắn, lớp vẫy nháy mắt đã bị vỡ nát từ bên trong ra, còn Vân Uyên thì bị văn ra xa.

Vân Uyên nhẹ nhàng quay một vòng rồi phát động liên hợp kỹ “Ngũ đà xà la thức: thức thứ hai-Cấm hồn” cùng đó là kỹ năng hồn cốt chân trái “Kỹ năng hồn cốt: cấm uy” , dậm chân một cái, làn sóng năng lượng màu đen quét ra, đi qua hồn thánh, khiến hắn bị cấm chế hồn lực, tinh thần lực trong hai giây, chóc lác ngắn, cầm liêm phóng đến, từ trên đỉnh đầu tên hồn thánh, Vân Uyên đâu xuống một cái, ma liêm đâm xuyên đại não của tên hồn thánh kéo dài xuyên qua lưỡi, đâm xuống xuyên tim của hắn, sau khi xác định tên hồn thánh này đã chết, Vân Uyên đã lấy hết đồ của tên hồn thánh cất hết vào trữ vật rồi chạy thẳng vào rừng, ý định bắt bảy tên còn lại.

Đột nhiên, âm thanh vỗ tay từ trong đó vang lên, Vân Uyên khẽ nhìn qua, sau khi sát định là người của ban giám khảo trong đó còn có vị Lam Vân lão sư, thấy vậy hắn mới bỏ cảnh giác, rồi dừng lại, từ tay, lấy ra đống đồ lấy được, quăng qua hình bóng người đang đi ra từ trong khu rừng.

– Đây là thứ đệ tử thu đươc, các vị lão sư, thật biết làm việt nha, đợi xong hết ra thu tàn cuộc, bất quá các vị an tâm, không còn ai đâu, ta nhìn qua rồi, các vị quan sát nữa này thấy biểu hiện đệ tử như này đủ để cho ta một vé đặc cách không?