Chương 20: Tại sao chỉ khi là Huỳnh Vân Uyên hắn mới có được hạnh phúc?

Cánh cửa bị đóng sầm, nhốt đi kẻ nào đó ngoài hiên, Vân Uyên bất giác nở ra nụ cười. Hắn lẳng lặng không nói gì đến sát với cánh cửa gỗ, giọng hắn cất lên đầy nũng nịu.

– Tỷ tỷ. Tỷ mở cửa cho đệ vào đi mà, người ta biết sai rồi, lúc nãy mạo phạm tỷ, mạo phạm tỷ phu, đệ xin lỗi.

Im lặng hồi lâu cánh cửa chợt mở ra để lộ thân ảnh Lạc Thiên khoanh tay, nàng nhìn dáng vẻ làm nũng như mèo con của Vân Uyên một lúc rồi nói.

– Ngươi sai ở đâu.

Nghe vậy Vân Uyên phóng thân đến sát Lạc Thiên rồi nói.

– Ta mạo phạm tỷ, tỷ tha ta nha.

Khuôn mặt Lạc Thiên vừa thả lỏng thì chợt tay trái nàng bị Vân Uyên bắt lấy đưa lên sát đôi má của hắn, mặt hắn cọ cọ vào tay nàng rồi bất ngờ Vân Uyên lại liếm lên trong lòng bàn tay nàng một cái.

Nàng định phát tiết thì Vân Uyên đẩy nàng thẳng vào tường tay hắn ghì chặt không buôn, thanh âm trong trẻo của Vân Uyên lại cất lên.

– Tỷ tỷ, người thấy sao?

Nàng im lặng một lúc, chợt trong đầu nàng có một hình ảnh gì đó lóe lên. Ngước lên nhìn Vân Uyên, nàng khẽ nở nụ cười đầy quái dị, đầu nàng suy “ Nếu ngươi giống mèo con đến vậy thì ta cho ngươi thật thành mèo con của lão nương luôn” nghĩ xong, nàng nhướng thân đến sát tai Vân Uyên rồi thổi vào từng hơi nóng. Giật mình Vân Uyên khẽ buông lỏng, chớp thời cơ nàng dùng sức úp ngược lại vị trí cả hai.

Bàn tay nhỏ ma mị mân mê đôi tai đỏ của Vân Uyên, hai ngón tay nàng xoa xoa mân mê.

Bất giác có một thứ gì đó truyền đến đại não khiến Vân Uyên đỏ mặt, không hiểu vì sao nhưng Vân Uyên lúc này tựa như bản năng kêu lên một tiếng đầy kích thích, mặt hắn đỏ lên, thở ra từng hơi khí nóng, hai chân vô lực bệt xuống.

Vân Uyên nhanh chóng bắt lấy cái tay trắng nõn của Lạc Thiên, dãy dụa muốn đẩy ra, nhưng tựa hồ sức lực tứ hoàn hồn tông của Vân Uyên đột nhiên mất hết. Tay hắn vô lực cố đẩy cánh tay của Lạc Thiên ra. Cứ mỗi khi ngón tay Lạc Thiên mân mê cái tai nhỏ của hắn thì lại một lần có cảm giác lạ từ đại não hắn truyền ra, cảm giác đó khiến cả thân Vân Uyên run lên từng đợt.

Nhìn Vân Uyên trong bộ dạng trước mắt Lạc Thiên chỉ nói lên một câu.

– Đệ đệ trời không sợ đất không sợ của ta, sao giờ ngươi lại giống mèo con vậy, muốn tỷ tỷ ngươi dừng không?

Vân Uyên không khả năng phản bát, chỉ đành dùng mặt cọ cọ vào tay của Lạc Thiên biểu thị đồng ý.

Thấy bộ dạng này của hắn Lạc Thiên thỏa mãn cất lời.

– Mèo con vào trong nào, nhớ nghe lời tỷ tỷ nhe.

Nói xong nàng nàng thu lại cái tay hành hạ Vân Uyên nãy giờ về, quay người một bộ mặt vui vẻ vào trong.

Hòi lâu, đại não Vân Uyên bắt đầu thanh tỉnh lại, cơ thể hắn quay về lúc bình thường. Chóng người đứng dậy vào nhà, hắn đi vào trong thấy Lạc Thiên đang lấy đồ đi tắm, bất giác hắn lấy hai tay che đi hai cái tai đang đỏ, do chuyện vừa rồi, hắn cuối mặt chạy thẳng vào phòng.

Lạc Thiên nhìn hắn lòng thầm nghĩ “Lão nương trị được ngươi rồi, mèo con ngoan của ta”

Vào phòng Vân Uyên nhảy ồ lên giường, mặt hắn úp xuống cái gối cọ qua cọ lại, hai chân nhỏ trắng nõn liên tục đánh lên xuống “Cái cảm giác gì chứ? Trước kia ta có bao giờ có cảm giác này đâu?”

Vừa nói hắn vừa bịch đi hai tai. Chợt hắn hạ hai chân xuống, hai tay hắn chần chờ, xoa xoa hai cái tai nhỏ, Nhưng trái với tưởng tượng của hắn, cái cảm giác kia không hề xuất hiện, ngồi dậy thở ra hơi dài. Hắn thầm nghĩ “Qủa nhiên chỉ có tỷ ấy mới làm được,... ta có suy nghĩ gì thế chứ? Như này khác biến thái thích gái sờ tai là mấy đâu. Không được không được, ta hơn tuổi nàng, như thế cầm thú, như thế cầm thú”

Tịnh tâm một lúc lâu, hắn mở cửa phòng đi xuống bếp, lấy ra mấy nguyên liệu vừa mua hắn bày biện đầy đủ rồi bắt đầu làm bữa tối.

Do hôm nay cha mẹ nuôi cùng đệ đệ hắn cùng nhau đi tinh cầu số 33 để thu hoạch hoa quả cho cả tuần bán nên ở nhà chỉ còn hai tỷ đệ bọn họ, cha mẹ nuôi hắn thường sẽ đi vào ngày thứ năm trong tuần và về vào tối ngày cuối trong tuần, hiện đang là ngày thứ năm trong tuần, do đó đến hết tuần còn cần hai ngày nữa, nên hiện ở nhà hai ngày này chỉ có hai tỷ đệ Lạc Thiên cùng Vân Uyên.

Hai người đồ ăn ít nên Vân Uyên quyết định làm cho mỗi người một đĩa cơm.

Nửa tiếng sau, Lạc Thiên tắm xong đi ra, nghe được hương thơm thơm, nàng lẳng lặng đến nhìn thì thấy được một cảnh tượng bắt mắt, Vân Uyên đang đứng đó cầm cái muôi khuấy đều nồi cari. Thân hắn mang chiếc tạp dề nâu chồng lên bộ đồ thun màu đen, hắn đưa tay cầm lên đĩa cơm, múc lên một muỗng đầy cari rồi để vào trong đĩa cơm, xong hết thảy hắn gấp miếng thịt chiên xù để lên, làm lại y hệt với hai cái đĩa. Vân Uyên cởi đi tạp dề rồi bưng hai đĩa cơm tỏa ra mùi hương thơm đến nức muỗi qua bàn rồi chuẩn bị đi tìm Lạc Thiên thì nàng từ đâu phóng đến bàn, múc lên từng muỗng cơm rồi khen nấy khen nể.

Nhìn nàng, Vân Uyên bất lực, hắn kéo ghế ngồi xuống, muỗng cơm đầu vừa xong thì Lạc Thiên đã càn quét xong phần của nàng. Đầy quái dị Vân Uyên hướng ánh mắt nhìn nàng, thì thấy trên bộ mặt thỏa mãn kia còn sót lại ít cơm cùng nước sốt, hắn đưa tay, dùng ngón tay lấy đi hết thảy rồi cho hết vào miệng, sau đó nở lên nụ cười với nàng.

Không nói gì. Với cái mặt đỏ, nàng nhanh chóng đưa tay đến tiếp tục hành hạ Vân Uyên, lần này liên tục hai mươi phút nàng mới buông tha rời đi, không quên cảnh cáo.

– Sau này nếu chọc tỷ tỷ thì ngươi chuẩn bị tốt cái tai đi.

Đợi nàng đi vào phòng, hắn mặt đỏ bừng bừng chạy vọt vào phòng, thay ra bộ đồ khác, còn bộ đồ củ thì lấy ra ngoài sân, hắn ngồi đó giặc cái quần hai ba lần đến khi vệt trắng trắng trên quần hết đi rồi mới thôi.

Quay lại ăn hết đĩa cơm rồi bắt đầu dọn dẹp gian bếp.

Một tiếng sau, Vân Uyên trên tay cầm theo cái chậu qua gõ cửa phòng Lạc Thiên.

Mở cửa phòng, Lạc Thiên nhìn cái chậu rồi mới cho Vân Uyên vào.

Thuần thục lạ kỳ, nàng đi đến giường lấy ra cái ghế đặt trước chỗ Vân Uyên.

Hắn cũng quen thuộc ngồi lên rồi đặc cái chậu nước thảo dược xuống. Tay hắn cầm lên cái chân trắng của Lạc Thiên rồi nhúng xuống chậu, hai tay thần thục xoa bóp cái chân trắng.

Trên giường, Lạc Thiên lúc này mặt đỏ như cà chua chín, nàng bộ dạng này không khác gì Vân Uyên hồi nãy cả.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Vân Uyên đứng dậy cầm chậu nước để một bên, còn hắn thì cầm lên cái lược chải chải phần tóc của Lạc Thiên.

Nhìn hai người họ lúc này không khác gì vợ chồng mới cưới cả.

Vừa chải Vân Uyên vừa nói.

– Tỷ tỷ, đôi giày tỷ rách quá rồi, mai cùng ta đi mua đôi mới được không.

Nàng nghe vậy liền nói.

– Không cần. Tỷ ngươi mang còn được không sao.

Vân Uyên liền nói.

– Chân tỷ sắp sưng rồi kìa.

Lạc Thiên gằn giọng.

– Ta không lo đau, đệ lo làm gì?

Vân Uyên hạ giọng không đành.

– Ta đau lòng.

Trầm ngâm hồi lâu, Lạc Thiên quay lại, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn nói.

– Ngươi muốn,...

Nói nửa câu thì nàng chợt khựng lại khi thấy vẽ không đành trong mắt hắn, nàng nhìn hắn nghĩ qua cái gì, tinh nghịch nói.

– Đệ đệ ngoan ta đi là được. Nhưng mà ngươi để tỷ sờ sờ tai ngươi được không, trụ trong nửa tiếng thì ta đi,

Ngửi được hương thơm nhàng nhạc của nàng trong phòng khiến Vân Uyên đỏ mặt, gật đầu.

Nàng tựa hồ không khách sáo, đưa tay lên mân mê đi đôi tai kia trong nửa tiếng rồi mới cho Vân Uyên đi, thật ra nàng đây chỉ trả đũa việt hắn bỏ nàng gần cả tuần mà không chút tin tức.

Cả tuần qua nàng ngày ngày đứng trước cổng trông đợi hình bóng của hắn, nhưng cho dù đợi bao lâu cũng không thấy. Nàng khi đó sợ hắn có việc gì, sợ mất đi tên hay chọc tức nàng này.

Nãy giờ nhìn bộ dạng mèo con nghe lời của hắn, nàng tựa thấy phần nào thoải mái hơn.

Ở ngoài lúc này Vân Uyên tiếp tục thay ra bộ đồ mới, còn bộ vừa rồi thì hắn đem ra tích cực giặt dũ, rồi dùng cực chí chi hỏa phơi khô.

Màng đêm bao trùm khắp nơi, ánh trăng sáng, soi vài tia vào trong căn phòng nhỏ. Bên trong căn phòng nằm đó một thiếu niên dù cố cũng không thể nhắm lại đôi mắt, mặt hắn cứ đỏ như thế gần năm tiếng rồi, đầu hắn lúc này muôn ngàn muôn vạn ý nghĩ dân lên, tim hắn đập nhanh đến lạ, hình ảnh về một thiếu nữ tóc đỏ cứ liên tục hiện lên trong đầu hắn. Hình ảnh nàng cười, nàng giận, nàng kiêu ngạo, nàng đắc ý,... vô vàn thứ khác về nàng luân phiên như một cuốn phim chạy dài trong đầu của thiếu niên, đến cuối hắn thốt ra một câu nói duy nhất.

– Sao chổi ta, còn có quyền yêu sao?

Mười bảy năm khổ cực vất vả, bốn năm vui cười, đến cuối vẫn mất hết. Ông trời tước đi lần lược hết thảy của hắn, cha mẹ, ca ca, ông ta tướt đi nào chỉ là gia đình của hắn. Thứ ông trời tướt của hắn là một cuộc đời trẻ thơ, tướt đi cuộc sống vô lo, cuộc sống có được hạnh phúc, quang tâm của người thân.

Cuộc sống bị tước đi hết thảy đã khiêm tâm hắn gần như chết đi, lòng hắn lạnh đến đáng sợ, yêu, giận, hờn, ghét,... hết thảy hắn không thể biểu lộ trên mặt, cuộc sống giả ngu, giả điên để chỉ đổi lại bình yên. Hắn nào là biết cái gì là yêu, nào biết là thích. Hắn căn bản mười bảy năm chưa hề biết yêu.

Nhưng mà tại sao? Tại sao lần nữa được sống hắn mới được cảm nhận? Tại sao mười bảy năm địa cầu hắn không thể cảm nhận mà toàn bị tướt đi quyền có cuộc sống như người thường.

Huỳnh Dân Khiếu hắn chỉ cầu một cuộc sống bình thường, nhưng cớ sao lại khó đến vậy?

Huỳnh Vân Uyên là tên giả, nhưng với tên giả, Huỳnh Dân Khiếu mới thực sự được cảm nhận gì là tình thương. tại sao hắn là Vân Uyên thì được, còn khi là Dân Khiếu thì không? Tại sao?