Một tiếng trước khi Vân Uyên về nhà.
Tại tòa lâu đài của cường giả bật nhất Long Mã Song Tinh, Long thần Đường Hiên Vũ.
Thân ảnh thiếu niên uể oải từ phòng đi ra. Tiểu hài thân hình phát triển hơn hẳn những bạn đồng tuổi, trên thân mặc bộ đồ màu vàng kim với những văn hoa hình rồng được thêu lên đầy tinh tế, hắn mệt mỏi thở ra hơi dài. Mái tốc lam của hắn lúc này tuy được chải chuốt qua, nhưng vẫn không ẩn đi một lởm bị cháy xém. Thiếu niên này chính là con trai của Long thần tại vị kim long vương tử Đường Hiên Đống.
Một tuần qua, Đường Hiên Đống đã chịu qua vô số giày vò, từ cách dạy hà khắc của cha hắn Long thần Đường Hiên Vũ. Thực chiến ma quỷ cọ xát cùng hai con quái vật. Trước kia chỉ có tỷ tỷ hắn hành hạ, nay được thêm cả cái đồ đệ cha hắn mới nhận Huỳnh Vân Uyên. Cái lởm tốc này là do cái đồ đệ kia của cha hắn làm mà ra, trong lòng hắn có một câu khó nói hết chỉ có thể gào đi gào lại trong tâm can.
“Ta làm gì sai chứ? Nói hắn giống nữ nhân liền bị hắn không nhân nhượng đánh tới mặt mũi thành tro. Tại sao ta cùng tỷ tỷ dung hợp kỹ nhưng chỉ ta là người chịu sát thương của tên cuồng ma cầm liềm kia.”
Đi dọc từ trên bật thang xuống, lỗ mũi hắn tựa cảm nhận một hương thơm sọc thẳng vào. Mùi hương loan tỏa khiến tinh thần kiệt quệ gì bị giày vò của hắn phấn chấn hơn, chạy theo mùi hương xuống tòa bếp nhà hắn.
Khi đến nơi, một cảnh tượng kỳ dị khiến hắn đứng hình, Huỳnh Vân Uyên thân mang tạp dề đỏ, trên hai tay mang theo hai cái bao tay trắng. Tay trái Vân Uyên cầm đó một cái đĩa nhỏ, tay phải cầm muôi, nhẹ nhàng múc liên đổ một ít vào trong cái đĩa nhỏ, rồi đưa lên miệng, cái lưỡi dài hồng nhuận nếm qua nước sốt bên trong cái đĩa nhỏ, màn cảnh này thật mê người. Cạnh hắn từ đâu? Đã đứng đó là tỷ tỷ hắn ngân long công chúa Đường Lam Thu. Hắn không biết do tỷ tỷ nhà hắn vừa đến hay do hắn lo nhìn đến không nhận ra bên cạnh hắn từ đầu đã có dáng hình của nàng.
Đường Lam Thu từ đầu đã đứng đó quan sát một màng phông thái nữ nhi trong bếp của Vân Uyên.
Lúc đầu hắn dùng phong nguyên tố tích súc mài đi những miếng gỗ thành những hình chữ nhật có kích cỡ khác nhau, Sau đó hắn dùng những khớp nói đã khắc sẵn trên từng miếng, rồi ghép lại các khớp nối. Từng miếng liên kết lại, các miếng gỗ tạo thành một chiếc thuyền nhỏ có độ dài một mét độ rộng năm mươi centimet. Vân uyên sau dùng phong nguyên tố tích xúc gọt tỉa lại cho chiếc thuyền thật nhẳng nhụi. Xong hắn đưa tay rút ra con dao bên cạnh, nhanh chóng Vân Uyên điêu luyện lóc hết vảy của con cá lớn đang nằm trên thớt, sau hồi loay hoay hắn nhìn sang cái bát đá mà hắn chuẩn bị từ trước, với tay rút ra con dao được ngâm cùng muối trong cái bát đá kia từ trước. Con dao sắc lẹm ánh lên vầng sáng hàng quang. Đầy dứt khoát Vân Uyên hạ xuống một dao. Tựa theo cái hạ dao, đầu cá cùng thân phân biệt tách ra, đồng dạng nhác thứ hai Vân Uyên hướng đuôi cá một dao dứt khoát, nhanh chóng hắn đặt dao ở chính giữa thân cá xích lên một đoạn sát mép xương sườn mà rẹt một đường thẳng ngọt xớt, Vân Uyên dùng dao đâm ở một bên phần rìa của cái thân cá, dùng ngón tay trắng nhỏ thụt vào trong nơi vừa đâm, sau đó lật ngược phần thân ra cái thớt đá đã đặt sẵn, dùng bàn tay trắng non chạy dọc một đường dọc thân cá đến phần cuối, nhanh chóng với lấy cái nhíp nhổ đi những cái xương cá còn sót lại. Cằm lại dao lên lần nữa hắn cắt đi những phần mở của cá, sau đó lại một đường lóc thịt cùng xương. Con cá hồi ban đầu giờ phân biệt đã được chia ra sắp xếp gọn lên cái thuyền gỗ, sau đó hắn một lúc đưa cả cái thuyền xuống tủ đá, đồng thời hướng đầu bếp căn dặn.
– U U thúc thúc, khi nào mọi người ăn hãy lấy lên. Những miếng cơm kia con cũng đã nắm xong rồi để hết bên kia, khi nào cần ăn thì thúc lấy ra lấy mấy miếng cá hồi nhỏ ban nãy con chỉ rồi để lên nha cơm cuộn con làm xong rồi hồi thúc lấy ra dùng nhiệt hơ qua là có thể ăn, sau đó trang trí là do thúc rồi, giờ không còn sớm con về với gia đình con nha.
Nói xong hắn nghiêng người chào một lược hết thảy người hầu rồi chạy ra nói lời chào với tỷ đệ Đường Lam Thu cùng Đường Hiên Đống. Lão sư hắn bây giờ đang lo sự vụ, đi chào thì hắn cũng đã chào. Hắn cũng không nên làm phiền đến Đường Hiên Vũ làm việc, dù gì quản lý hai cái tinh cầu cùng thần giới cũng không dễ gì.
Màng đêm dần buông xuống, Huỳnh Vân Uyên đi bộ một mình đến cái trận pháp truyền tống lần trước lão sư dẫn hắn đến. Thả tia tinh thần lực, hắn điều chỉnh hô hấp thật đều rồi đưa ra cái tọa độ của Quang Minh thành. Sau hai mươi phút chờ đợi, hắn cuối cùng đi ra khỏi cổng không gian, hắn một mạch đi bộ đến chợ để xem có gì nấu ăn cho gia đình hắn không?
Đi một lúc quanh chợ, hắn chợt nhìn thấy bóng dáng của ba người nhóm của ba tên Lãng n, Ứng Lân cùng Phạm Duyên Chấn. Họ khi thấy Vân Uyên tựa hồ có một cảm giác vui mừng đến lạ. Nháy mắt nhóm của ba tên này cùng nhau chạy đến ôm chặt cái chân của Vân Uyên. Đầy ngạc nhiên hắn bộ mặt quái dị, vì nhìn kỹ thì trên mặt ba tên tiểu tử trước mắt thì hắn thấy nước mắt nước mũi của họ đã dàng dụa. Lòng hắn lúc này thầm mắng “ Ta mới nhập học cùng các ngươi một ngày sau đó liền đi, cũng không với các ngươi thân thiết đến mức xa có một tuần thì các ngươi nhớ mong. Vậy thì đám nhóc các ngươi liền làm chuyện này làm cái gì?” Lãng n chưa để Vân Uyên cất lời liền nói trong nước mắt.
– Uyên ơi, ngươi cuối cùng cũng về rồi, ngươi làm ơn giúp chúng ta.
Dấu hỏi chấm hiện rõ trong đầu Vân Uyên, chưa kịp suy nghĩ Phạm Duyên Chấn mếu máo tiếp lời Lãng n.
– Đúng đúng, ngươi mau nói với Thiên tỷ tha cho bọn ta đi, móng gấu ta sắp bị nàng làm cho sắp gãy hết rồi.
Bên cạnh Ứng Lân tiếp lời hắn.
– Phải, tay ta sừng ta cùng mũi của Lãng n sắp bị Thiên tỷ làm đến sống không nổi rồi.
Bộ mặt hắn quái dị đỡ ba tên tàn tạ dưới đất lên, hắn hỏi.
– Các ngươi chọc gì nàng.
Cả ba nghe xong mếu máo đồng thanh quát.
– Đều không phải tại ngươi bỏ đi. Nàng buồn bực kiếm bọn ta trút giận, may mà dày nàng bị rách, nếu không bọn ta sẽ không còn mạng về.
Nói xong ba người họ ôm nhau khóc lớn.
Vân Uyên cười xòa, nói.
– Vậy được rồi, để ta nói với tỷ tỷ. Lần này ta được hai hôm nghỉ, để ta về an ủi,...
Nói đến đó hắn chợt khựng lại nghĩ thầm “ Bao giờ ta lại muốn dỗ nàng, đây chỉ là anh trai dỗ em gái thôi, đúng đúng” không đợi thêm hắn quay người rời đi.
Đi một hồi hắn chợt liếc thấy một tiệm giày nữ. Vân Uyên lúc này chợt nhớ đến câu nói của ba tên nhóc kia “Giày nàng hỏng rồi.” hắn liếc một hồi định vào trong nhưng lại thôi. Đầu hắn thầm nghĩ “Nếu mai ta dẫn nàng đi dạo tiện ghé vào có thể hay không có thể đi cùng nàng,...” mặt hắn chợt đỏ, tim hắn bắt đầu loạng lên từng nhịp liên hồi.
Suy nghĩ hắn có chút loạng “ Khoang, khoang, khoang,... ta, ta, ta,... có ý nghĩ gì vậy? ta đây cùng nàng là tỷ đệ, ta, ta, ta,...”
Đầu hắn khi không bốc lên một làng khói trắng, hơi khói nhàng nhạc mặt hắn đỏ đến tận mang tai. Hắn thầm tự chửi bản thân “Tên khốn ngươi tuổi thật đã mười mấy vậy là lại có ý đồ với tiểu hài nữ, diệt ngay, diệt ngay,...” hắn vậy thật không ngờ, cô bé mà hắn nói tuổi thật hơn hắn cả vạn lần. ( Mọi người đoán xem thân thế nữ chính nào đoán xem đoán xem)
Dọc theo con đường trên con phố nhỏ, những cái đèn phát sáng làm bừng lên con đường u tối. Dọc theo các dãy nhà đến gần cuối đường trước căn nhà nhỏ xập xệ, trước cổng đứng đó là một tiểu nữ hài với mái tóc đỏ xỏa dài ra sau lưng, con mắt nàng to tròn tô điểm bằng hàng lông mi dài cong lên phía trên.
Hầu như ngày nào cũng vậy, một bộ dạng nữ hài đứng đợi cha mẹ về nhà, nhưng bức quá ngày thường có đệ đệ cô đứng cùng, hôm nay cô cũng đứng đó. Nhưng không phải vì đợi bố mẹ, mà cô đây là đợi một người đối cô rất quan trọng. Một tiểu tử chọc cô bực tức, nhưng rồi lại chính tiểu tử kia cũng hay ân cần với cô, rửa chân, chải tốc. Hắn là kẻ ân cần, lại cũng là tên nhóc tinh tế, lúc đầu rõ là bài xích hắn, nhưng sao này trong tim cô dần có gì đó, một cái gì đó khiến cô không muốn buông bỏ hắn.
Nàng đứng đó nhìn ra ngoài đường, ánh mắt mỏi mòn chờ mong. Chợt mặt nàng bị một vật gì đó che đi, âm thanh trong trẻo từ kẻ kia cất lên khiến trong lòng nàng có gì đó gợn lên.
– Tỷ tỷ, tỷ đoán chút đi, ai đứng sau tỷ này.
Nàng tuy đang rất vui nhưng nghe câu sau của tên nhóc kia thì lại đức đi dây đàng.
– Mắt mong chờ vậy chắc không phải đợi lang quân tương lai đố hỏ.
Chợt lúc này nàng cất lên tông giọng đùa cợt.
– Lang quân, chàng về rồi liền ôm ta. Tachờ chàng lâu rồi.
Vân Uyên đứng hình một lúc, nhìn vẻ mặt cười cười của nàng tim hắn lúc này chợt có cảm giác nhoi nhói, hắn không chọc người tức thì thôi, vậy mà lại có người chọc lại câu khiến hắn đỏ mặt tía tai. Quả nhiên chỉ có thể là Lạc Thiên. Hắn bình tỉnh, nở nụ cười giang, mắt hàm thâm ý dang ra đôi tay ôm Lạc Thiên vào lòng, mặt hắn hạ xuống kê sát tai Lạc Thiên nói ra hai chữ.
– Vợ à.
Trước tập kích bất ngờ của Vân Uyên, nàng không kịp trở tay, đỏ mặt quay lại đẩy Vân Uyên ra rồi một mạch phóng thẳng vào nhà.
Vân Uyên nhìn nàng đẩy mình ra rồi chạy vội vào nhà khiến hắn bất giác cười cười, nụ cười mà trước kia chưa hề có trên mặt hắn, nhưng thật cười rất ngốc.*