Chương 18: Đặc sản họ Đường “ Sợ Vợ”.

Từ trong tòa lâu đài kia, phảng phất phát ra vài âm thanh trong trẻo nhu hòa của nữ tử, Theo với mỗi thanh âm là một tần sinh mệnh năng lượng phóng xuất, mỗi thời mỗi khắc tần sinh mệnh lực chấn động phát ra khiến thảm thực vật xung quanh sinh sôi. Cứ mỗi mười phút đồng hồ thì lại có theo màng sóng hủy diệt tựa sóng biển tràng ra hủy đi mảng sinh cơ vừa hiện, sau làn sóng hủy diệt kia lại là những mảng sống năng lượng sinh mệnh dày đặc hơn, chấn động sinh mệnh không đều nhau dồn dập mà ra.

Cứ thế hết mười phút là lại một chu kỳ lặp lại. Cả tòa cung điện to lớn hầu như không có một người hầu nào cả, hết thảy bên trong chỉ tồn tại hai đạo thân ảnh quấn chặt vào nhau, trên thân họ không có một mảnh vải che đi thân mình, trải qua năm tiếng sau, hai làn sóng sinh mệnh cùng hủy diệt đồng loạt loan rộng ra rồi tiêu biến trong không gian nhiễm đầy sinh mệnh, đồng thời thanh âm trong trẻo tựa im bặt.

Trong không khí nhẹ nhàng phảng phất ra hai đạo hơi khí nhàn nhạc hai màu đen tím cùng xanh lục.

Bên trong gian phòng phát ra chấn động năng lượng, hai thân ảnh nam nữ ôm nhau không buôn, nữ tử có nét đẹp khuynh quốc kết hợp cùng mái tóc bạc, nàng nhắm đi đôi mắt chỉ thấy được hai nàng mi dài tuyệt mỹ, nhìn kỹ nàng có phần giống với Đường Lam Thu, chỉ khác nhau ở màu tóc, trên thân thể nàng, mỗi thời mỗi khắc nhàng nhạc tản ra khí tức sinh mệnh nồng đậm.

Dính chặt với nàng là một nam tử với đầu tóc đen xõa dài theo đó rơi vào trên lưng, lộ ra khuôn mặt anh tuấn đến cực hạn của hắn, lông mi thật dài, đôi mắt trong trẻo phảng phất như hàng đàm không đáy, nhìn kỹ hắn rất giống sư phụ của Vân Uyên, Đường Hiên Vũ.

Trọn vẹn một tiếng đồng hồ sau, hai con mắt họ dần mở ra tựa hồ cùng lúc, nhìn nhau hồi lâu, nam tử khẻ lấy cánh tay to lớn định ôm mỹ nhân trước mắt vào lòng, thì tức khắc kia tay hắn bị hất ra. Nữ tử lấy chăn che đi thân thể với đường cong tuyệt mỹ của mình, mặt đỏ bừng bừng, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nam tử trước mắt, hậm hừ oán trách nói.

– Nữa ngày trời rồi, ngươi còn muốn nữa sao?

Nét cười nhàn nhạc trên mặt nam nhân kia, hắn dùng đôi mắt đầy thâm ý nhìn nàng cất lời.

– Nàng không nói thế được nha, lúc nãy là ai dùng cái đùi trắng quấn vào người của ta, vợ yêu à, ta hứa với phụ thân sẽ cố tìm cho người thêm một cái cháu gái, nàng cũng nói có con trai rồi có thêm đứa con gái bên cạnh chẳng phải tốt hơn sao.

Giọng điệu giận dữ nàng quát vào mặt tên sắc lang trước mắt.

– Ngươi cố cả vạn năm rồi, Hiên Vũ có con luôn rồi rồi, ngay cả ngày về thăm cháu cùng con cũng làm chậm trễ.

Ý tứ cười cười nam tử hướng cô vợ của mình nói.

– Lần này khác rồi, phụ thân người đưa ta thứ tốt, tạm thời trong nữa này nó có thể giúp ta cách đi phần khí hủy diệt lực, còn về thăm con cùng cháu. Chúng ta thông chi thông báo đến trễ một chút, Hiên Vũ con chúng ta hiểu chuyện, nó không oán trách đâu.

Vừa nói hắn vừa dang ra cánh tay rộng, ôm lấy cô vợ hắn yêu vào lòng, tức giận nàng hừ một tiếng rồi nói.

– Ngươi thông chi cho Hiên Vũ đi, còn nữa bỏ móng heo của ngươi ra.

Ủy khuất bộ mặt, hắn ậm ừ mặc lại bộ y phục đang bị quăng trong góc phòng, chưa để hắn mặc xong thì cái gói từ chổ nữ tử quăng đến đi kèm là câu nói.

– Ra khỏi phòng.

Sau câu nói kia, nam tử mặc vội vào cái quần dài rồi chạy đi.

Hai nam nữ này chính là vợ chồng hủy diệt chi thần cùng sinh mệnh nữ thần, đồng thời họ cũng là phụ mẫu của vị lão sư kia của Vân Uyên, là ông bà của Đường Hiên Đống cùng Đường Lam Thu.

Nam tử tên Đường Vũ Lân, nữ tử tên Cổ Nguyệt Na.

Sau hồi tắm rửa sạch sẽ thì Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt Na đã tay trong tay bay đến trước một tòa kiến trúc to lớn vô cùng phức tạp ở trung tâm chính điện.

Đi đến bên trong là từng dãy hành lang dài tựa như vô tận, thân ảnh hai người nháy mắt biến ảo đến trước trước một cánh cổng to lớn, quanh cánh cổng nồng nặc vần sáng màu bạc, chúng bay phiêu định trong không gian, Đường Vũ Lân đặt tay phải lên trên cổng, lúc này những vần sáng bạc đưa nhau hội tụ vào trong cánh cổng tạo nên một đạo thông đạo. Nhìn vào bên trong tựa hồ thấy được vũ trụ bao la rộng lớn.

Thân ảnh Cổ Nguyệt Na thoăng thoát chạy vào bên trong, có thể là do nàng nhớ đến con cùng các cháu nên cũng không để ý mấy về hình tượng.

Đằng sau Đường Vũ Lân nhìn nàng, bất giác bật cười nói.

– Nàng xem, làm bà rồi giữ chút tôn nghiêm được không?

Hắn nói câu này vì Cổ Nguyệt Na hiện không có ở bên cạnh, nếu trước mặt nàng mà hắn dám nói thì chắc chắn một điều hắn sẽ bị phạt quỳ. Rút kinh nghiệm sâu sắc từ cha và anh rể nên Đường Vũ Lân luôn luôn là người ít bị vợ phạt nhất. Nhưng lần này hắn không ngờ, vợ hắn chỉ vào trong, chứ chưa khởi động trận pháp truyền tống.

Cánh tay trắng nõn thon dài từ trong cổng thò ra nắm cái tai của hắn, kéo vào vừa kéo nàng vừa nói.

– Uy nghiêm với chồng, hiền dịu với con, cười tươi với cháu, huynh đã nói vậy thì ta thể hiện chút.(Câu này do Tiểu Vũ dạy.)

Nói xong nàng kéo kéo cái tai của Đường Vũ Lân vào trong cổng.

Bị vợ kéo lỗ tai, Đường Vũ Lân im lặng chịu trận chỉ kêu lên hai tiến.

– Đau,... đau.

Một hồi sau, tại một cung điện xa hoa tráng lệ, thân ảnh vợ chồng Vũ Lân, Nguyệt Na đã lập lòe ẩn hiện. Trước mặt họ là hai tiểu hài một nam một nữ, khi vòng sáng trên người họ tắc đi thì hai hài tử đồng loạt phóng đến.

Đường Vũ Lân đưa hai tay dang ra ý muốn ôm hai hài tử, thì hai thân tiểu ảnh tựa không thấy hắn, chúng lướt qua. Chúng phóng lên lần lược trái phải ôm ôm Cổ Nguyệt Na, vừa ôm chúng vừa dùng giọng điệu trẻ thơ gọi.

– Bà nội.

– Bà nội.

Đường Vũ Lân hóa đá, chỉ cười gượng xoa đầu.

Đi sau hai đứa trẻ lần lượt là hai thân ảnh, một nam một nữ, người nam nhân mặc một bộ âu phục màu trắng toát lên vẻ lịch lãm, người nữ nhân mặc một cái váy màu trắng lộng lẫy với những đường nét tinh xảo, trên đó đính theo một số loại đá quý. Bộ váy góp phần tô lên vẽ đẹp có sẵn của nàng.

Hai người họ đi đến gọi Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt Na là cha mẹ.

Nam tử âu phục là sư phụ của Vân Uyên tên Đường Hiên Vũ, nữ tử bên cạnh đi cùng là vợ hắn Bạch Tú Tú, Đường Vũ Lân và Cổ Nguyệt Na là phụ mẫu của Đường Hiên Vũ và cũng là bố mẹ chồng của Bạch Tú Tú.

Nhìn màng tình cảnh của cha mình Đường Hiên Vũ không nói gì chỉ tới nhìn Đường Vũ Lân thở ra một hơi, vẻ mặt bất lực nói.

– Cha đừng để ý, bọn nhỏ lâu quá chưa gặp lại bà nội nên nhớ quá, vừa gập liền tới ôm thôi.

Bộ mặt quái dị Đường Vũ Lân giọng cả giận nói.

– Chúng cũng lâu rồi chưa gặp ta, sao lại không một đứa đến ôm lão già này. Hơn nữa mẹ con là của bố, có ôm chỉ có bố được ôm.

Cổ Nguyệt Na trừng mắt với hắn rồi nói.

– Thành ông nội rồi còn tranh với bọn nhỏ, ôm thôi mà ngày nào huynh chả ôm.

Bị nói đến thế Đường Vũ Lân chỉ biết bất lực thở dài, lòng thầm nghĩ “ Nàng có cháu liền quên đi người chồng này rồi.”

Bạch Tú Tú đến bên Cổ Nguyệt Na cười nói.

– Mẹ ơi, cơm tối xong rồi người vào ăn cùng gia đình bọn con.

Ôm hai đứa cháu trên tay nàng nhẹ nhàng thả bọn chúng xuống đất, nàng đưa hai tay nắm đi hai bàn tay nhỏ rồi nở nụ cười hiền dịu, theo dẫn dắt của hai đứa cháu mà đi đến phòng ăn, theo sau là lần lượt là hai người đàn ông của gia đình.

Một nhà ba thế hệ đi đến trong phòng ăn, lần lược ngồi xuống trên chiếc bàn dài.

Trên bàn lúc này chén nĩa đã được sắp xếp rất gọn gàng, khi cả gia đình họ lựa chọn xong chỗ ngồi thì từ bếp mang lên lần lược rất nhiều món ăn, bắt mắt để lại ấn tượng nhất là một cái thuyền 3 tầng, trong thuyền chất đầy những tảng băng được cắt đều nhau thành các hình vuông nhỏ trải dài khắp bụng thuyền. Đầu thuyền trang trí nơi đó là một chiếc đầu cá với phần thịt lộ ra là màu cam, đuôi thuyền trang trí bằng một cái đuôi cá có độ lớn tương đương chiếc đầu cá đặt ở trên đầu thuyền. Trên những tảng băng từng thời từng khắc tảng mác ra những hơi hàn khí mát lạnh. Đặt trên những tảng băng là những lát thịt cá màu cam được thái rất đều nhau, trang trí cùng là những chiếc lá tía tô màu xanh lục thể hiện độ tươi của lá. Tầng trên đặt đều ba mươi miếng cơm được nặng nắng lại thành những miếng có dạng tròn dẹp đặc lên đó là những lát cá có màu cam. Trên từng miếng hiển hiện lên những lằn màu trắng mờ mờ, tầng cuối cùng ở trên được trang trí bằng những miếng cơm được bọc bằng rong biển, cơm được cuộn nhiều vòng thành hình trụ dài, sau đó được cắt ra thành nhiều miếng đặt lên trang trí.

Mô tả như thế mọi người có thấy hơi quen không? Cả cái thuyền kia là do Vân Uyên trước khi về nhà đã tận tay vào bếp để chế biến. Ở trái đất món này gọi là thuyền sashimi, qua tay Vân Uyên đã biến tấu thành nhiều tầng. Tầng đầu là những miếng thịt cá tươi ngon, những lát cá mỏng đều kia là do Vân Uyên dùng một con dao ướp qua đá và muối để cắt ra, những miếng sushi cũng được tạo hình rất bắt mắt, tần trên cùng là những miếng cơm cuộn nhân cá hồi, đồng thời cái thuyền cũng được chính tay Vân Uyên dùng gỗ khắc ra dựa vào ký ức kiếp trước. Nói về mọi mặt của Vân Uyên kiếp trước thì trù nghệ và lập trình là cái nổi trội của hắn, từ nhỏ Vân Uyên đã được mẹ hắn dạy đổ những kỹ năng trong bếp, lớn lên hắn cũng liên tục học tập kiến thức bếp nút. Cốt yếu hắn không muốn nhìn em gái mình ăn đồ không ngon.

Dáng vẻ Vân Uyên trong bếp quả thật rất có phong thái nữ công gia chánh. Nào còn phong phạm của kẻ đối chiến cùng ngân long công chúa? Nào đâu bộ dáng ác ma cầm liềm lao đến đòi mạng? Trong bếp Vân Uyên chung quy chỉ là một đầu bếp muốn thực khách nếm đi mùi vị món ăn của mình trong niềm vui sướng huênh hoang, nếu người khác không biết giới tính của hắn mà chỉ nhìn quá trình hắn trong bếp thì liền nhận định hắn rất giống một người vợ tốt, và tất nhiên kẻ nào dám nói như vậy thì sẽ không có kết quả tốt.

(Con cá hồi kia sao ở Đấu La có thì mình giải thích sau, tại nó liên quan tới việc tại sau Vân Uyên đến được đấu la, mn cứ xem nó như một bí ẩn cần giải đáp nha)