Chương 17: Đường Môn truyền kỳ

Màn đêm dần buông xuống trên hành tinh màu xanh. Trong không khí những hạt lục quang lượn lờ tại mảng trời mênh mông rộng lớn, tạo thành mảnh sinh cơ. Tại trung tâm hành tinh màu xanh ấy, ẩn hiện một quả cầu được cấu tạo từ năng lượng sinh mệnh, bao bọc bên ngoài quả cầu năng lượng là một bộ rễ to lớn, quan sát bộ rễ ta khố thể ước tính được độ tuổi của nó, nhìn theo bộ rễ đến trên mặt đất,ta thấy một đại thụ với kích thước quá khổ. Từng cành cây to lớn tựa những bàn tay khổng lồ dan ra bao trọn đất trời, trên những cành cây kia xum xuê tầng tầng lớp lớp những tán lá xanh, từ trên xuống của cây mỗi thời mỗi khắc tán mác ra vô vàn hạt sinh mệnh lục quang đầy nồng đậm hướng bốn phương tám hướng mà đi.

Dưới thân cây là một cái hồ sinh mệnh với làng nước trong vắt một màu xanh nhạt, trên hồ những miếng lá sen phân tán không phân theo quy luật, tạo nên một bức tranh thiên nhiên hài hòa.

Từ nơi kia đi ra là một quảng trường to lớn đầy hiện đại, tại quảng trường, từng tòa nhà cao lớn với công nghệ tiên tiến nối nhau trải dài, tại trung tâm quảng trường đặc ba bức tượng bằng đá có chiều cao 20 mét được điêu khắc đầy tinh xảo, một cái ở ở giữa có mái tóc màu lam xõa dài, khuôn mặt toát lên khí chất nghiêm nghị. Trên trán là một hoa văn ấn ký tam xoa, thân mặc một chiếc áo bào màu xanh trắng đầy hoa lệ, bên trái là bức tượng với mái tóc xanh ngắn, khuôn mặt có chút ôn hòa hơn so với cái ở giữa, xung quanh bức tượng này là 6 đạo tượng đá nhỏ, bức tượng bên phải là một thân đấu khải màu vàng đầy chói rọi, bức tượng này khó thể thấy được khuôn mặt do nó đã bị che bởi đấu khải trên đầu, đối diện ba bức tượng là một cái cổng chào to lớn, treo trên đó là một tấm bản cổ, khắc hai từ “Đường Môn” .

Đường Môn là một đại tông môn tồn tại tự cổ xưa, nó được sáng lập cách niên đại này bốn vạn năm về trước, với người sáng lập là Đường Tam. Trải qua bao niên đại, Đường Môn có thịnh có suy, nhưng chung quy, lại quật khởi trở thành đại thế lực của nhân loại với người sáng lập là Thiên thủ Đấu la Đường Tam. Sau tiếp nhận truyền thừa hải thần, một vị thần cấp một, nhưng do có sự nhúng tay của một vị thần khác tên Tula nên Đường Tam hưởng lợi, một hơi ẵm trọn hai thần vị thành tụ song thần chi vị, trở thành thần vương chí cao.

Tuy hào hùng là vậy, nhưng Đường Môn có một thời gian suy thoái trở thành một quá khứ do sự xuất hiện của hồn đạo khí vào khoảng ba vạn năm về trước, nhưng rồi lại được chính một đệ tử tài tuấn quật khởi với thành tụ hồn đạo sư cấp chín, vị đệ tử kia thành tụ Linh Băng đấu la Hoắc Vũ Hạo sau nhận truyền thừa thần chi cấp một thần vị Tình Tự chi thần, sau khi trải qua bao khổ cực vị đại nhân vật này đã đột phá thần cấp. Thành tụ thần vương.

Nhưng nếu so thịnh thế, thì thời đại hai vạn năm về trước mới là thời kỳ Đường Môn bước lên vũ đài đỉnh cao. Khi năm xưa Đường Môn đã được một vị đại năng thời đấy dẫn dắc, Vị đại năng kia được mệnh danh thiên tài vạn năm của Đường Môn, Kim Long Nguyệt Ngữ Đường Vũ Lân với phong hào Long Hoàng Đấu La, hiện vị đại năng này đang là Hủy Diệt chi thần một trong những thần vương của thần giới đấu la, cùng vợ ngài là sinh mệnh nữ thần Ngân Long Vũ Lân Cổ Nguyệt Na.

Nhưng hết thảy Đường Môn truyền thừa bốn vạn năm, vì giữ gìn đại lục hòa bình, đối phó tà hồn sư làm ra công huân không thể xóa nhòa. Lúc Đường Môn vừa mới thành lập, chỉ có Sử Lai Khắc Thất Quái trong đó ngũ quái cùng bốn đơn thuộc tính tông môn cùng một vài đại sư huấn luyện đệ tử ưu tú tạo thành. Trong đó Lực nhất tộc nhiệm vụ chủ yếu là kiến tạo, Mẫn nhất tộc là canh gác cùng ám sát, Ngự nhất tộc là kiến trúc, Phá nhất tộc là luyện dược, võ đường là chủ yếu chiến đấu

Tại một giang phòng nọ trong mẫu kiến trúc đồ sộ của Đường Môn, giang phòng to lớn với đầy đủ hiện đại, tại trung tâm phòng là một chiếc bàn rộng lớn với vài chục cái ghế, an tọa trên cái ghế đầu tiên ở trung tâm bàn là một nam tử tóc dài màu lam xõa ngang vai, trên thân khoác lên thân áo bào hoa lệ, trán hắn lờ mờ một cái ấn ký tam xoa màu vàng kim, cảm thụ một chút cái ấn ký kia có thể co ta cảm giác muốn quỳ bái. Nếu nhìn kỹ thì ta có thể lờ mờ phát hiện hắn giống y hệt bức tượng trước quảng trường của Đường môn. Ngồi cạnh hắn phía bên phải là một nữ tử tóc lam, trên đầu cài một cái kẹp tóc hình cánh bướm có màu pha lẫn xanh lam cùng màu tím tử sắc, nàng mặc một cái váy màu trắng xanh pha lẫn. Bên trái nam tử tóc lam là một cặp vợ chồng, người vợ mặc bộ váy màu xanh dài, mái tóc dài của nàng xõa ra đằng sau, trên đầu cài một chiếc cài tóc, khuôn mặt nàng đẹp không kém vị nữ tử đối diện, bên cạnh nàng là lang quân của nàng, hắn bày ra một bộ áo bào màu vàng hoa lệ, trên đỉnh đầu màu bạc của hắn đội một chiếc vòng màu vàng.

Cả bốn người ngồi trong giang phòng, bàn luận một số vấn đề, đột vị áo bào màu vàng nam nhân cất tiếng giễu cợt vị nam nhân tốc lam.

– Tiểu Tam, nhìn qua tiểu tử nhà đệ cũng không đáng tin cho lắm. Con rể ngươi thì ta không nói, tên tiểu tử kia bị ngươi giày vò sấp nác rồi, hắn bị ngươi bắt đi quản lý sự vụ thay, sớm tối quần quật, còn tên ma lười ngươi thì bỏ xuống làm viện trưởng Sử Lai Khắc. Hắn ít ra còn nhờ lão bà tới hợp, còn xú tiểu tử Vũ Lân kia thì quần quyết lấy vợ mình, bỏ bê sự vụ, tiền đồ lại không có, đã vậy bao biện là cho ngươi đứa cháu gái.

Thiếu nữ tốc lam đối diện cười khẽ một cái rồi cất lên âm thanh trong trẻo dễ nghe.

– Nhị thúc đừng nói thế, đệ đệ hắn cũng chỉ muốn cảm thụ qua cảm giác có con gái thôi. Dù sao nhà ta cùng Vũ hạo cũng có một nam một nữ rồi.

Lập tức vị trung niên giận lên trách.

– Chắc ta tin, tiểu Đồng con còn không rõ sau. Năm đó thần hủy diệt sao cùng thần sinh mệnh coi con như cốt nhục, đó là do hủy diệt thần hắn do khí tức hủy diệt đoạt đi khả năng sinh ra hậu đại, tiểu Lân dù nó có theo cùng vợ nó đến vạn năm nữa cũng không có cái hậu đại thứ hai,...

Nói đến đây vị trung niên tựa cảm nhận một cơn đau rát từ eo đi lên, hắn sau khi cảm nhận cơn đau nét mặt khẽ biến dị, cố thẳng người, không dám nói gì thêm.

Người nhéo eo trung niên nhân kia, không ai khác ngoài người vợ của hắn, nàng cười ôn hòa nhìn thiếu nữ nói.

– Tiểu Đông đừng nghe Áo thúc của con, hắn là tên gàn dở, tiểu Lân đây là yêu thượng, không nở để vợ ở nhà một mình.

Nói xong nàng hướng trung niên tóc lam đang im lặng nhìn quan sát, với giọng trong trẻo nói tiếp.

– Tam ca ngươi đừng để ý tiểu Áo, hắn cũng xốt ruột bòng cháu lắm. Mỗi tội tên nhóc con Ninh Phong lớn cũng cả vạn năm nay mà chưa tìm cho bọn ta đứa con dâu nào, Bọn ta cũng muốn truyền lại thần vị thì lại không có người thích hợp, dẫu sao cả đại lục đi tìm cặp vợ chồng hệ phụ trợ còn khó hơn lên trời.

Nói đến đấy nàng thở ra một hơi dài ảo não rồi lại tiếp tục.

– Sau vài lần suy nghĩ thì bọn ta quyết định, thay vì ngồi mòn mắt đợi chờ, thì chi bằng ta cùng hắn bồi dưỡng ra đi một cái cặp phụ trợ hệ để truyền thừa xuống.

Vị trung niên tóc lam nghe đến đây, môi hắn cười lên thâm ý, hồi sau hắn nói.

– Nói vậy là muội cùng tiểu Áo muốn nhờ ta tìm trong đám học sinh hai người thừa kế sao? Chuyện này không khó, nhưng nếu tự nhiên cướp người thì không hay, ta có cái đề nghị này hai vợ chồng ngươi xem tìm trong đám nhóc tân sinh hai đứa nhóc phụ trợ hệ, rồi dạy dỗ chúng, tình cảm thì các ngươi tạo cơ hội cho chúng.

Thiếu nữ bên cạnh trung niên tóc lam lúc này bộ dạng cười cười nhìn nhìn hết thảy rồi cất lời.

– Ba ba, nhị thúc lục tẩu, ta thấy lo cho hai đứa nhỏ kia quá, mấy người đây là ép duyên bọn nhỏ rồi.

Như mọi người thấy, hiện trong phòng hợp này là bốn đại thần cách của thần giới Đấu La, với người ngồi tại thủ tọa là Hải thần Đường Tam hiện đang là viện trưởng của Sử Lai Khắc học viện, kim nghiệm Môn chủ Đường Môn, bên trái hắn là vợ của Tình Tự chi thần Hoắc Vũ Hạo và cũng là con gái lớn của hắn Điệp thần Đường Vũ Đồng, còn cập vợ chồng kia, lần lược nam tử là Thực thần, còn nữ tử là Cửu Thải thần nữ, hôm nay họ tụ họp tại đây chỉ với một mục đích là thương lượng tìm cho vợ chồng Thực thần cùng Cửu Thải thần nữ hai cái đồ đệ.

Sau cả buổi thảo luận thì họ quyết định sẽ để Thực thần cùng Cửu thải thần nữ có được hai ghế làm giám khảo của kỳ sát hạch thân sinh năm nay của học viện Sử Lai Khắc.

Tại trên bầu trời, trên cao, tầng tầng lớp lớp mây mù hội tụ, che đi mẫu kiến trúc đồ sộ cùng mảnh tiên cảnh, trên đấy từng nơi ngóc ngách hầu hết nhộn nhạo những hạt màu vàng kim sắc. Chúng lượn lờ khắp nơi, với người phàm thì chỉ cần một tia nhỏ sẽ có một ít cảm thụ để đề cao tu vi. Dưới phàm trần hầu hết là dùng sinh mệnh năng lượng để tu luyện, nhưng trên đây thì khác. Những vị sinh sống nơi đây dùng những hạt vàng kim năng lượng này để tích xúc bế quan, đây được người đời gọi Thần giới, nơi sống của các vị thần cách, những hạt màu vàng kim kia nơi đây được gọi tiên linh chi khí.

Bỏ qua hết thảy cảnh quang, đến với tòa lâu đài to lớn, xung quanh những hạt màu xanh lục tỏa ra, sinh mệnh lực to lớn tựa sóng biển thủy triều từ tòa lâu đài mà tuôn ra. Nơi đây sinh mệnh lực tầng tầng lớp lớp sinh mệnh dồi dào, là tiên địa cho người tu luyện.

*