Chương 21: Thời gian thấm thoát thôi đưa. Năm tháng dần đi nhanh qua, không chờ người ở lại.

*Thoát chốc đã được một năm kể từ ngày Vân Uyên đến Long Mã Song Tử Tinh.

Một năm trôi qua khiến vạn vật đổi thay, Vân Uyên lại bước qua tuổi mới. Trong suốt một năm, đời sống Vân Uyên hắn tràng ngập vất vả, năm ngày đầu trong tuần thì đến chỗ Đường Hiên Vũ tập huấn, học tập cùng Đường Hiên Đống cùng Đường Lam Thu. Hai ngày cuối tuần về nhà phụ giúp cha mẹ nuôi cùng tỷ tỷ kiếm tiền. Tuy vất vả là vậy nhưng hết thảy đổi lại trái ngọt là hắn có được một cuộc sống bình lặng thường tình của một đứa trẻ ở tuổi mười mấy. Thứ hắng không có từ rất lâu, rất lâu về trước.

Những người xa lạ nhưng lại đem lại cái gọi là che chở khiến ăn an tâm thả lỏng tâm hồn như một đứa trẻ. Không phải ngày ngày giả ngu, ngày ngày giả điên, ngày ngày cảnh giác mọi thứ, ngày ngày liều mạng kiếm tiền,... Tháng năm hắn có thể hồn nhiên vui cười, nụ cười ắn xác thực chính là nụ cười thuần túy hồn nhiên, không phải là nụ cười giả dối, nụ cười có kiềm lòng nặng ra.

Bên cạnh sự vất vả của Vân Uyên, thì tỷ tỷ hắn Lạc Thiên cũng đang rất cố gắng liều mạng tu luyện. Nguyên nhân là vì nàng sắp phải tham gia kỳ tuyển sinh của học viện số một tinh hà. Học viện Sử Lai Khắc.

Bình minh dần lên cao báo hiệu cho sự bắt đầu của một ngày mới.

Tại khu phố nhỏ chen chúc những giang nhà gỗ sập xệ. Ánh đèn dầu dần được dập tắt, thay thế vào đó là những ánh đèn điện sáng bừng cả khu phố nhỏ. Dù rất sớm nhưng mỗi căn nhà đều toát lên một vẻ bận rộn khác lạ ngày thường. Họ đều tất bật chuẩn bị đồ đạt, có những người thức cả đêm không ngủ.

Trong tâm họ những ngày qua luôn loạn lên rối bù. Tâm thái hồi hộp của người cha người mẹ lo cho đứa con thơ trước một kỳ thi lớn quyết định tương lai. Chiêu sinh đệ nhất học viện Sử Lai Khắc năm nay đặc biệt hơn hẳn những năm trước, vì giám khảo xem thi hầu hết là cao tần học viện, Vài nghìn năm trước có cả thần vương chủ khảo. Nay giám khảo tuy không đến cấp bậc tối cao kia nhưng tốt xấu gì chủ khảo cũng là tầng thứ cường giả thần long thấy đầu không thấu đuôi.

Thanh âm khàng khàng của nữ trung niên vọng đến về phía nữ hài độ tầm mười hai tuổi đang vội vàng cùng luống cuống mang vào đôi giày đỏ. Khuôn mặt người đang bà Lam Hải tộc không thôi ẩn đi được sự lo lắng.

– Tiểu Thiên con xem còn thiếu gì không?

Đáp lại thanh âm kia, thiếu nữ vội vàng không kịp nhìn người phụ nữ mà chỉ có thể vừa mang vào đôi hài đỏ rồi hối hả đáp.

– Mẫu thân người an tâm, đồ con đã chuẩn bị hết rồi.

Lúc này, người phụ nữ định nói gì thì lại được một bàn tay thô ráp đặt lên bờ vai nhỏ gầy ngăng lại.

Người đặt bàn tay kia lên vai người phụ nữ kia chính là phu quân của nàng, ông nhìn cô, giọng ôn tồn vỗ về.

– Em yên tâm, con chúng ta cũng đã tứ hoàn còn có nhất tự đấu khải, trong khóa này dù có thiên tài thì cũng được có bao nhiêu chứ?

Chấn an lão bà mình xong, người trung niên hướng ánh mắt dịu hiền đến chỗ thiếu nữ vừa mang xong đôi hài đỏ, ông nhìn nàng hồi lâu rồi nói với giọng rất nhẹ.

– Tiểu Thiên! Dù con có đậu hay không thì ta cùng mẹ con vẫn luôn ở nhà đợi con. Tiểu Uyên, tiểu Kiệt cùng chúng ta luôn tại đây, tại mái nhà này. Chờ ngày con quay về!

Nữ hài nghe xong câu nói kia của phụ thân, lệ ấm từ khóe mắt khẽ rơi, nàng hít hơi sâu, hướng vào gian nhà, nơi cả gia đình đang tấp nập vì cô mà bận rộn một lúc rồi thấp giọng nói.

– Thủ khoa có thể cùng gia đình nhận bằng trước toàn liên bang. Cha mẹ, hai đệ đệ! Ta nhất định sẽ để mọi người hãnh diện trước toàn thể đại lục vì là gia đình của thủ khoa tân sinh của học viện đệ nhất.

Cánh cửa gỗ khép lại, thân ảnh thiếu nữ đã xa, cả gia đình tựa dần quay về sinh hoạt nhưng lại không ngừng lo lắng.

Chợt trong bếp đi ra một thân ảnh hài tử nhỏ nhắn tóc đen. Hắn la lên một tiếng.

– Pa pa, ma ma, tỷ tỷ quên thẻ dự thi.

Tất cả tựa hồ im bặt.

Trong tình huống này chẳng lấy một lời cất lên. Thiếu niên tóc bạc từ trong bếp im lặng thở dài, tháo đi tạp dề bạc màu, hắn xếp gọn cất lại vào góc bếp.

Ung dung đi ra, nhẹ nàng chấn an hai người phụ mẫu tộc Lam Hải.

– Cha mẹ đừng lo, cái này lác nữa con đưa cho tỷ tỷ.

Ngạc nhiên người mẹ đứng dậy cất tiếng.

– Tiểu Uyên con nói thế là sao? Con sao đưa được cho con bé? Cổng vào kỳ thi phải là học sinh qua được sát hạch mới…

Ôn tồn một mặt, thiếu niên tiếng gần, đưa đôi tay thon bóp bóp bả vai người mẹ đang chợt hiểu.

– Mẹ. Thật ra con được thông qua vòng sát hạch, tuyển thẳng vòng cuối. Con không nói sợ tăng thêm áp lực cho tỷ tỷ.

Dừng lại một chút, thiếu niên đi đến cửa lấy ra đôi giày màu đen mang vào, hắn quay người lại, cuối xuống một cái thật sâu.

– Cha mẹ, con đi đây! Ở nhà hai người giữ gìn tốt sức khỏe, hai người là người thân quan trọng cũng là một trong những người con không muốn mất đi vậy nên hãy sống tốt nha.

Hắn hết câu liền quay sang tiểu hài đang đứng ngay dưới chân hắn dàng dụa một thân nước mắt, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ hắn nói.

– Tiểu Kiệt, cố học tốt, thay ta cùng tỷ tỷ chăm sóc cha mẹ, ngươi cũng là người ta không muốn mất đi. Nên hãy sống tốt.

Nói xong hắn đưa tay thu lấy mảnh giấy báo danh của Lạc thiên vào chiếc nhẫn trữ vật đạo khí mà Đường Vũ cho, đồng thời quang mang lóe lên, một bao kim tiền nằm gọn trong tay, hắn đưa cho Tiểu hài kia rồi nói.

– Đây là toàn bộ số tiền ta có, đệ dùng nó lo tạm cho cuộc sống, ta sẽ về với mọi người, ta luôn là con của cha, của mẹ, là ca ca của tiểu Kiệt dễ thương nhà ta.

Một lần nữa quỳ gối, hắn cúi đầu sát nền đất rồi đứng dậy rời đi.

Ở trong gian nhà. Không khí như trầm xuống nặng nề. Hai đứa con mà cặp vợ chồng Lam Hải tộc này nhận nuôi đều cùng một ngày rời đi. Họ như thể mất đi một cái gì đó trong lòng. Chợt một thanh âm trong trẻo trẻ thơ vang lên làm cắt đứt mạch cảm xúc trầm lặng.

– Ca ca nói là hắn là con của cha, của mẹ, là ca ca của ta, vậy hắn với tỷ tỷ là gì? Sao lại không đề cặp đến nhỉ?

Tại trung tâm quảng trường, một chiến hạm to lớn với muôn vàng thiết bị hiện đại đáp xuống.

Bên dưới, hàng loạt hơn cả trăm tiểu hài nhìn cái thiến hạm to lớn trước mắt mà há hốc.

Thiên long tinh trước nay hiếm khi thấy được một chiến hạm. Vì phương diện khoa học kỹ thuật nơi đây đang trên đà phát triển. Để đạt được công nghệ ưu việt như liên ban Đấu La bên kia thì còn phải nỗ lực cả nghìn năm.

Ngoài cổng vào lúc này, từng đợt thí sinh cầm lên tay một tấm thẻ báo danh đưa cho khu kiểm duyệt, nơi nhận diện này được bố trí rất nhiều thiết bị công nghệ cao. Từ máy quét, máy dò, máy mô phỏng đều có đủ.

Mỗi học sinh đi qua đưa qua tắm thẻ báo danh, tấm phiếu báo danh sẽ được quét ra máy, dữ liệu của thẻ sẽ đưa vào hệ thống truyền đến các thiết bị khác. Sau khi xác nhận xong thì tiếp tục đi tiếp qua cổng quét nhận diện, chỉ cần ăn khớp thông tin dữ liệu thì có thể qua. Máy mô phỏng cũng sẽ tạo lên hình chiếu của học sinh để các bảo vệ trị an kiểm chứng.

Lúc này tại cổng số năm của dãy hàng đang đình trệ hồi lâu vì một thiếu nữ tóc đỏ tên Lạc Thiên sau hồi tìm kiếm đã phát hiện mình quên mang phiếu báo danh. Nàng luống cuống không biết làm gì thì chợt trị an bảo nàng vào trong.

Lạc Thiên cùng những vị học sinh sau lưng ngớ người. Chợt có người cất tiếng.

– Tại sao nàng không có phiếu báo danh mà vẫn được vào? Có gian lận.

Tràng nghị luận nổi lên hết thảy bàn tán chỉ trỏ Lạc Thiên.

Lúc bế tắc, thì từ trong cửa Vân Uyên ung dung đi ra mỉm cười với bảo an rồi hướng hết thảy học sinh nói to.

– Tỷ tỷ ta quên đồ, ta đến đưa đồ, thân phận nàng cũng được xác minh, kẻ nào không phục?

Hắn dứt câu, một thiếu nữ đằng sau đã chống nạnh bước lên chỉ trích hắn.

– Ngươi nói thân phận nàng được xác minh, vậy ngươi đưa cái bằng chứng ra, thẻ báo danh cũng quên chắc gì cô ta qua được vòng khảo là thật.

Hắn nhắm mắt lại, rồi nhẹ nhàng mở ra một nửa, miệng hắn nở nụ cười, cất giọng ôn tồn nói.

– Cô nương, vì để bản thân có thêm cơ hội mà bất chấp đạp người khác xuống đó là biểu hiện của kẻ kém cỏi. Tất cả các vị nơi đây, ai không nhận mình là thiên kiêu, ai không nhận mình là thiên tài. Vậy mà chút tính nhiệm cũng không có? Phải dùng thủ đến loại thủ đoạn hèn hạ để đẩy người khác khỏi vòng chiến, các người tự đặt mình là thiên kiêu nhưng lại tự tay làm ô uế cái danh thiên kiêu bằng hành động của kẻ tiểu nhân hèn hạ bỉ ổi. Muốn bằng chứng thì ta đã đưa trị an, cô muốn thì tìm trị an mà tìm, ta cũng chán cãi nhau với loại như cô.

Im lặng, Vân Uyên nở ra một nụ cười đầy gợi đòn rồi cất lên tông giọng đầy mỉa mai.

– Cãi nhau với kẻ ngốc, há chẳng phải càng ngốc hơn sao?

Cô gái mặt đỏ bừng bừng, nàng hận không thể một tay bóp chết tên trước mắt, nàng hóa thẹn thốt lên một tiếng.

– Tên Khốn nạn.

Nhắm mắt chấp hai tay lại nghiêng một bên, Vân Uyên liền nói.

– Cẩn thận cô rơi đồ kìa.

Cô gái nghe vậy nhìn xuống xung quanh, nhưng lại chẳng thấy gì, liền hướng mắt nhìn hắn hỏi.

– Ta rơi cái gì.

Vân Uyên châm chọc một câu.

– May quá, cô yên tâm, mắt cô không hỏng đâu. Nhưng não cô rơi nơi đâu ta thật không biết nhưng nếu cô thấy không sao thì chắc từ khi sinh ra nó đã không có nên cô mới không cảm nhận được nó thôi.

Nổi máu xung thiên nàng nhảy ào tới. Trên thân phóng thích ba cái hồn hoàn màu tím định một tay bóp chết tên gia hỏa trước mắt thì chợt một cổ uy áp ập xuống, đánh bay nàng ra xa.

m thanh uy nghiêm kèm theo uy áp phát lên.

– Đội chấp pháp đây, có chuyện gì?

Chưa đợi cô gái đứng dậy, Vân Uyên đã một mặt mếu máo hướng tổ đội bảy người kia nói.

– Chấp pháp đại nhân, ta ban nãy chỉ đang thanh minh với bạn học kia về việt của tỷ tỷ ta thì đột một lời không thuận nàng liền phóng xuất võ hồn đòi đánh chết ta,... ta, ta, ta chỉ là học sinh bình thường. Cố gắng mới qua được xác hạch để có cơ hội vào học viện, ta nào có khả năng phản kháng trước một thiên kiêu như nàng ấy, ta bị đánh oan uổng, nàng hạ thủ quá độc.

Một người trong đội lúc này hướng nhìn về cô gái hỏi.

– Mời cô lên văn phòng để cùng phân xử vụ này.

Cô gái gào lên một tiếng to.

– Khốn nạn, bà đây đánh gì được ngươi, tên nhóc nhà ngươi cùng ta không quen không biết, tự nhiên ra đây mắng ta như cha như mẹ dạy con.

Bộ mặt Vân Uyên mang theo đầy ủy khuất, hàng lệ dài trên má tràng ra.

– Đúng! Ta cùng ngươi không quen, cớ sao lại ra tay độc ác đến vậy? Thầy ta nói có thực lực mà dùng nó ỷ thế hiếp người thì sau này chỉ có là một gánh nặng của hồn sư giới, một thứ ô uế hồn sư giới. Thực lực càng cao trách nhiệm càng lớn, ngượi lại ỷ mạnh hiếp yếu, bắt nạt kẻ yếu thế. Luân thường đâu? Thiên lý trong ngươi đâu?

Nhìn cảnh tượng này đám học sinh chỉ biết câm nín, Một ít thì xém cười lên thành tiếng, nhưng do đây cũng chẳng liên quan đến họ. Với lại không ai lại muốn dây vào rắc rối, nên cũng chẳng người nào đứng ra bênh vực nữ sinh kia.

Lạc Thiên cùng những người bảo vệ hầu như bày ra một bộ dáng đã quen, chỉ im lặng nhìn tên tặc tử diễn màng kháng cao.

*